[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 156: Tin vui (Hạ)




Dịch: Phong Bụi

“Em gặp cha của mình rồi à?”

“Chưa.” Thẩm thận nguyên ghé vào bên bồn tắm, “Ông ấy không có tới. Đúng rồi, em gặp được một ông lão rất hòa ái, là fan hâm mộ của em, chúng em còn chụp ảnh chung làm lưu niệm. Nhưng mà khi em nói muốn lưu số điện thoại, bị uyển chuyển cự tuyệt.”

La Thiếu Thần cau mày nói: “Em xác định ông ấy là fan hâm mộ của em, không phải nhận lầm người đấy chứ?”

“…” Thẩm Thận Nguyên đột nhiên nhớ tới đối phương đích xác không có gọi tên cậu. Nói như vậy, cũng rất có thể. Chẳng lẽ là chụp ảnh xong mới phát hiện không giống với thần tượng của ông ấy, lại sợ nói ra đả kích cậu, cho nên mới đi mất không quay đầu lại?

Di động La Thiếu Thần chợt vang lên.

La Thiếu Thần lấy điện thoại di động đi vào nghe, Thẩm thận Nguyên nhân cơ hội tranh thủ thời gian tắm rửa.

“Ngươi có biết bên ngoài trời mưa rất lớn hay không!” Người gọi đến chính là Tư Mã Thanh Khổ.

La Thiếu Thần nói: “Ông chỉ gọi điện thoại để nhắc tôi lấy quần áo vào?”

“Nếu ta nói ta ước gì quần áo ngươi bị ướt, ngươi có tin không?”

“Phù hợp với nhân phẩm của ông.”

“… Ta nói với ngươi chính sự! Trận mưa này, không đơn giản!”

“Mưa vàng hả?”

“Không sai biệt lắm. Ta hoài nghi trận này mưa là trận mưa trong truyền thuyết một trận Đông Vũ (mưa mùa đông) cực lớn… Một năm bốn mùa duy đông có, vô hạn vô biên lấp thành quách.”

“Ông gọi điện thoại là muốn nói cho tôi biết bây giờ là mùa đông, và trời mưa một trận thật lớn?”

“Không, trận Đông Vũ này không đơn giản.”

“Từ giờ trở đi tính phí, vượt qua một phút đồng hồ, tính một trăm đồng.”

“Thẩm Tuyền nếu muốn đến thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời nhất định sẽ phải bày Ngũ Hành Thông Thiên đại trận, Ngũ Hành Thông Thiên đại trận cần đặc thù Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, âm hàn vô căn thủy (nước lạnh lẽo không nguồn) không phải là Đông Vũ thủy sao?”

“Ý ông là trận này mưa là do Thẩm Tuyền gọi tới?”

“Mười phần chắc chín tám phần.”

“Bốn loại khác là những gì?”

“Trường Sinh Mộc, Bách Luyện Cương, Hoàn Dương Thổ, Lưu Tinh Thiên Hỏa.”

La Thiếu Thần nói: ” Độ khó đạt được là bao nhiêu?”

“Bách Luyện Cương cùng Trường Sinh Mộc dễ dàng, khó khăn chính là Hoàn Dương Thổ, và Lưu Tinh Thiên… Ta biết rồi!” Tư Mã Thanh Khổ vui vẻ nói, “Ta biết nhiều người sống đời sống thực vật như vậy là do xảy ra chuyện gì rồi! Nữ Oa lấy đất tạo người, Hoàn Dương Thổ, chính là người! Người sống lại, những người bị rút lấy linh hồn cuối cùng nhất định sẽ được làm cho sống lại, sau đó dùng để làm đồ tế Ngũ Hành Thông Thiên đại trận!”

“Loại việc này rất đáng để vui mừng sao?”

“… Ta đây là giọng điệu lòng đầy căm phẫn!”

La Thiếu Thần nói: “Coi chặt bệnh viện, là có thể bắt được Lỗ Thụy Dương và Thẩm Tuyền.”

“Phải, đúng vậy. Nhưng hắn cần như thế nào mới làm ra được Lưu Tinh Thiên Hỏa đây? Chẳng lẽ lấy cái cây búa đi trên mặt trăng mặt gõ một khối xuống?” Tư Mã Thanh Khổ một mình lẩm bẩm không ngừng.

“Tôi gọi điện thoại thông báo Đồ Lạc Văn.”

La Thiếu Thần ngắt tiếng lẩm bẩm của ông ta, chuyển gọi cho Đồ Lạc Văn, Đồ Lạc Văn vừa nhận điện liền cười nói: “Vợ của anh lập công rồi, căn cứ vào hai người đó, chúng tôi tìm hiểu được nguồn gốc không ít chuyện, chỉ còn chờ bắt tất cả bọn họ quy án.”

La Thiếu Thần nói: “Chuẩn bị phát tiền thưởng bao nhiêu?”

Đồ Lạc Văn tiếng cười lập tức nhăn nhó, “Cái này, cái này, cái này cần bàn bạc kỹ hơn. Ngài gọi điện thoại tới là có việc gì cần tôi cống hiến sức lực ạ?”

“Lỗ Thụy Dương và Thẩm Tuyền có thể đánh lén bệnh viện.”

“Đánh lén bệnh viện?”

“Mấy người thực vật kia đối với bọn họ vẫn còn hữu dụng.”

“Tôi biết rồi.” Đồ Lạc Văn nói, “Chẳng trách hai tên đó lén lút không thấy bóng dáng, còn tặng tiền cho bác sĩ, y tá của bệnh viện, thì ra là việc như vậy.”

Thẩm Thận Nguyên tắm rửa xong đi ra, liền thấy La Thiếu Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ra ngoài trời mưa lớn âm u tối om.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu hỏi.

La Thiếu Thần nói: “Anh có dự cảm, tối nay không yên ổn.”

Thẩm Thận Nguyên từ phía sau ôm lấy anh.

La Thiếu Thần nhìn thấy trên cửa sổ thủy tinh tư thế hai người giống như nữ trước nam sau, nhíu mày, một tay bắt lấy cánh tay Thẩm thận nguyên, khom người cúi đầu, kéo cậu về phía trước, trong hai giây hoàn thành việc hoán đổi vị trí.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Hơ…”

La Thiếu Thần nói: “Thế này tốt hơn.”

“…”

“Hát một bài nghe nghe.”

“Cha hươu đang chậm bộ…”

“Lạc điệu rồi.”

“… Chứng minh không phải hát nhép.”

La Thiếu Thần đưa tay nắm cằm của cậu, quay đầu cậu lại, hôn lên môi.

Thẩm Thận Nguyên phối hợp xoay người lại ôm hông anh.

Tiếng nước triền miên vang lên khe khẽ giữa môi răng, tiếng rên rỉ trong cổ họng càng ngày càng kịch liệt, quần áo trong lúc nhiệt tình dần dần rộng mở. May rằng kính thủy tinh là phản chiếu đơn chiều, bằng không đúng là phim điện ảnh chân tình tràn lan bản hạn chế.

Lưng Thẩm Thận Nguyên dán sát vào thủy tinh, cảm giác lạnh thình lình chạm phải khiến thần trí mê ly của cậu hơi hơi tỉnh táo lại. Giữa lúc triền miên, cậu vừa thở gấp vừa hỏi: “Bác trai bác gái… Ư, ưm… Có phải đến rồi không… Ư…”

La Thiếu Thần hung hăng đè lên người cậu, day nghiền cắn mút bờ môi cậu, hai tay dạo chơi trên thân thể cậu, đến tận lúc Thẩm Thận Nguyên nhịn không được xin tha mới hơi hơi buông ra.

“Em vừa hỏi gì?” Môi anh dán vào khóe môi cậu, híp mắt hỏi.

Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng nói: “Em không phải không chuyên tâm.”

“Hửm?” Ngón tay La Thiếu Thần trượt trên lưng cậu, “Không phải không chuyên tâm?”

“Em là lo lắng cho sự an toàn của bọn họ.” Cái tên Lỗ Thụy Dương còn có thể nói cách khác chính là điên rồ, không có việc gì là hắn làm không được.

Bàn tay La Thiếu Thần dừng lại, ôm cậu nói: “Bọn họ ngày mốt đến. Tối nay sẽ họp cùng Học Mẫn bọn họ, thảo luận về việc thay thế chiếc ghế Chủ tịch Tập đoàn TH.”

Thẩm Thận Nguyên giật mình nói: ” Chủ tịch Tập đoàn TH phải thay đổi người?”

“Ừ. Những cổ đông khác của tập đoàn TH phản bội, thêm nữa là Mã gia cùng Giản Tĩnh Niên, chúng ta chiếm ưu thế, Khải Trạch sẽ trở thành Chủ tịch mới.” La Thiếu Thần vuốt tóc cậu, “Giải trí LB có lẽ sẽ có biến động lớn.”

Thẩm Thận Nguyên ánh mắt sáng lên, “Anh sẽ đến Giải trí LB?”

La Thiếu Thần nói: “Không phải anh. Đối với em mà nói, có thể người kia sẽ càng khiến em vui mừng hơn?”

“Chẳng lẽ là Giám đốc Cao?”

“…”

“Hay là sư huynh?”

“…”

Thẩm Thận Nguyên một lúc sau mới phát hiện ra áp khí bên cạnh càng thấp hơn.

La Thiếu Thần nắm lấy cằm của cậu, vẻ tươi cười so với mưa gió bên ngoài càng lạnh lẽo, “Ở trong lòng em, bọn họ quan trọng hơn so với anh?”

“Không phải, em chỉ là tùy tiện đoán thử… Ha ha ha ha… đoán thử một cách vô trách nhiệm. Đoán không đúng? Kỳ thật em cũng không quá hy vọng là bọn họ.”

“Thật sao?”

“Nếu như là Phong Á Luân?”

“Được được được!” Thẩm Thận Nguyên hưng phấn liên tục gật đầu.

“…”

Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần xoay người bỏ đi, lúc này mới vội nói, “Người em thích nhất là anh!”

La Thiếu Thần dừng bước.

Thẩm Thận Nguyên lấy lòng đi đến gần.

“Em có phải đóng phim thần tượng nhiều quá rồi hay không?” La Thiếu Thần vẻ mặt hắc tuyến hỏi.

Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt buồn bực nói: “Ý? Anh không cảm động sao?”

“Không dám động?” La Thiếu Thần xách cậu lên, trực tiếp ném lên ghế sa lon, người nhào lên, giữ chặt chân tay cậu, “Vấn đề này hỏi rất hay.”

“Anh có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không…” Bởi vì đối thoại hằng ngày không có phụ đề, tuy rằng Thẩm Thận Nguyên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại tìm không ra không ổn ở chỗ nào. (“Không dám động” và “không cảm động” phát âm giống nhau)

La Thiếu Thần kéo bắp đùi của cậu lên, bẻ gập cả người cậu, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười với cậu nói: “Thật sự là một sự hiểu lầm xinh đẹp.”

Thẩm Thận Nguyên mặt hơi hơi đỏ, nhìn nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, cuối cùng hai tay tự ôm lấy chân, nói: “Tư thế này thực mới mẻ.”

“…”

Sau khi trải qua hoạt động kịch liệt, Thẩm Thận Nguyên mềm nhũn nằm bò trên ghế sa lon, không buồn nhúc nhích.

La Thiếu Thần thân thể nửa đè lên, tay thỉnh thoảng vuốt ve lưng cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm mưa rơi ngoài cửa sổ, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Mưa càng rơi càng lớn, trên trời chốc chốc lại bị từng tia chớp vô tình phân cắt.

Chuông di động “Cha Hươu” vang lên.

La Thiếu Thần nhanh nhẹn từ trên salon nhảy xuống, thân thể trần truồng đi đến bên bàn trà cầm lấy di động, nhấn nút phát loa.

Giọng nói lo lắng của Tư Mã Thanh Khổ truyền tới, “Tình huống không ổn rồi! Thẩm Tuyền không giống như là đang đón âm hàn vô căn thủy, hắn căn bản là muốn phát động trận pháp. Thời gian có thể chính là một giờ rạng sáng ngày mai!”

Thẩm Thận Nguyên cùng La Thiếu Thần đồng thời quay đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Đồng hồ treo tường kim đồng hồ cùng kim phút vừa lúc đứng ở mười một giờ rưỡi.

“Những người ở bệnh viện đó rất quan trọng, một người cũng không thể thiếu. Ta cùng Đỗ Thần Thông phân biệt đi đến công trường của Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa xem xem tình huống. Ta nếu có việc gì không hay xảy ra…”

Một luồng sét xẹt qua trên trời cao.

Phòng khách trong chốc lát trắng xanh, rồi rất nhanh trở lại đêm đen.

Không khí nặng nề.

“Tiền cũng không được khất của ta.” Tư Mã Thanh Khổ nói, “Một nửa cho sư đệ ta, hắn tên là Cung Cửu, một nửa cho đồ đệ của ta, hắn tên là A Bảo. Thôi bỏ đi, A Bảo không thiếu chút tiền ấy, tốt hơn là gửi hết cho sư đệ của ta. Tài khoản ngân hàng chốc nữa ta sẽ gửi ngươi. Ngươi đừng có không gửi nhé! Bằng không ta thành ma cũng không buông tha ngươi.”

Thẩm Thận Nguyên đang muốn mở miệng cam đoan, chợt nghe La Thiếu Thần trầm giọng nói: “Yên tâm.”