[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 32: Thăm dò (Trung)




Dịch: Phong Bụi

Ký hợp đồng, ký hợp đồng, Y Mã Đặc.

Thẩm Thận Nguyên không nói được lời nào, không phải vì tin lời La Thiếu Thần nói, mà là hành vi lừa gạt trẻ con của La Thiếu Thần càng ngày càng thành thục tự nhiên, gần như trở thành bản năng rồi!

Đi vào Y Mã Đặc, Thẩm Thận Nguyên không ngừng ngó đông ngó tây, sợ lỡ mất cơ hội gặp được bạn bè, nhưng đáng buồn là, đến tận lúc cậu đi đến cửa văn phòng của Mã Thụy, Tiểu Chu, Kiều Dĩ Hàng và Cao Cần trong tưởng tượng đều không hề nhảy ra.

Thư ký của Mã Thụy biết La Thiếu Thần, lập tức gọi điện thông báo, Mã Thụy đích thân ra đón tiếp.

“La Thiếu,” Mã Thụy muốn cười, lại đột nhiên nhớ ra chuyện buồn gần đây của nhà họ La, nụ cười lập tức chảy xuống, trở thành bộ dáng ngượng nghịu khóc không ra khóc cười không ra cười, “Sức khỏe La lão dạo này thế nào rồi?”

La Thiếu Thần nói: “Cũng gần giống như biểu cảm của anh vậy thôi.”

“…..hả?” Mã Thụy ngây ra.

“Chưa đến lúc anh cười, cũng chưa đến lúc anh khóc.”

“……” Biểu cảm của Mã Thụy càng gượng gạo hơn, Quan hệ giữa Mã gia và La gia dạo gần đây rất căng thẳng, câu nói này có thể hiể đúng như thế, cũng có thể hiểu ngược lại.

La Thiếu Thần mím môi nói: “Tôi đang nói đùa thôi.”

“Ha ha,” Mã Thụy cười gượng gạo, “Không có chuyện gì thì tốt rồi.”

Hai người mỗi người một suy nghĩ đi vào văn phòng.

Do tâm trí treo ngược cành cây, Mã Thụy lúc đóng cửa mới phát hiện ra suýt nữa thì kẹp một thứ gì nho nhỏ, trong lúc sợ hãi, vô thức buột miệng hỏi: “Thứ gì vậy?”

Thẩm Thận Nguyên bị ông ta hét ngây ra, “Người mà.”

La Thiếu Thần lười nhác nói: “Quên mất chưa giới thiệu, là người mà Khải Trạch và chị dâu tạo ra, nếu như Tổng giám đốc Mã không thấy thuận mắt thì có thể đóng cửa mạnh vào một chút.”

Thẩm Thận Nguyên, Mã Thụy: “…….”

Mã Thụy lại cất lên một tràng cười ha ha ha, “Lại nói đùa rồi, La tiểu công chúa trông đúng là rất dễ thương.”

Thẩm Thận Nguyên mắt nhìn chằm chằm cái tay Mã Thụy đưa tới gần, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt mình, lại rụt về, cả người như bị sét đánh trúng, rất lâu rất lâu sau mới có thể hồi thần!

Nằm mơ cũng không tượng tượng được mình đời này kiếp này lại được Mã Thụy nhéo má!

Thẩm Thận Nguyên bị sét đánh mất hết cả lý trí, hoàn toàn quên mất thân phận và hoàn cảnh hiện tại của mình, trong đầu toàn là mình đã bị Mã Thụy sờ rồi…

“La tiểu công chúa sao thế?” Mã Thụy còn định đưa tay ra xoa xoa cậu, lại bị La Thiếu Thần nhanh hơn một bước ngăn lại.

La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên bề ngoài ngây ngẩn, nội tâm gào thét lên ghế ngồi, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì đâu, bé gái ấy mà, đứa nào chẳng có chút thích sạch sẽ.”

“……” Mã Thụy có chút không tự nhiên rụt rụt cái tay vừa đưa ra về sau lưng, sau đó mới ngồi xuống đối diện với bọn họ, ho khan một tiếng nói, “Mặc dù tôi rất muốn nhanh chóng thu âm album của Duy Càn, nhưng La Thiếu nếu như không tiện, có thể kéo dài thời gian ra cũng được. Dù sao cũng là trường hợp đặc biệt… Chuyện của Khải Tùng tôi rất buồn. Tôi và cậu ấy đã cùng ăn cơm biết bao nhiêu lần, một con người tốt biết bao a.”

La Thiếu Thần nói: “Anh cũng cảm thấy Mục Tất Thành rất đáng chết sao?”

Mã Thụy há há miệng, một lúc lâu mới nói, “Chuyện này nghe nói rất phức tạp, ngoại trừ người trong cuộc, những người khác rất khó nói rõ.”

La Thiếu Thần nói rất sâu xa: “Ừm, cả hai người trong cuộc đều chết không đối chứng rồi mà.”

Mã Thụy: “……” Câu này nói nên sao có vẻ ông ta mới chính là hung thủ vậy chứ? Ông rốt cuộc cũng hiểu được một chút rồi, xem ra hôm nay La Thiếu Thần đến đây không phải là vì chuyện album của Mã Duy Càn, mà đến để chỉ trích. Đã là chỉ trích thì cần phải thay đổi thái độ rồi! Ông ta uống một ngụm nước, lại ho khan một tiếng, nói: “Chốc nữa tôi còn phải họp, La Thiếu còn chuyện gì nữa không?”

La Thiếu Thần nói: “Album của Mã Duy Càn tháng  sau là có thể thu âm được rồi.”

“Ô? Vậy thì tốt.” Sắc mặt của Mã Thụy lại dịu đi, “Tôi sẽ sắp xếp lịch đóng quảng cáo của cậu ta, đúng rồi, tôi đã thương lượng được với Lâm Quang Huệ của công ty quản lý rồi, cô ấy đồng ý diễn MTV rồi. Mã Duy Càn và cô ấy trước kia có scandal, nhất định sẽ rất thu hút!”

La Thiếu Thần nói: “Tôi cảm thấy quá lỗi thời rồi.”

“Thật sao?”

“Không bằng để Mã Duy Càn và Thẩm Thận Nguyên gây scandal đi.”

Mã Thụy: “……”

Thẩm Thận Nguyên đang có chút thích ứng với hoàn cảnh trước mắt suýt nữa lại bị sét đánh.

Cậu và Mã Duy Càn?

Đây là cái ý tưởng điên rồ gì vậy?

Thẩm Thận Nguyên ra sức trừng mắt nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần như không để ý nhìn Mã Thụy.

Mã Thụy bị nhìn chăm chăm cảm thấy toàn thân không thoải mái, lại thở dài nói: “Ý tưởng của La Thiếu tất nhiên là… rất thời thượng rất tốt, đáng tiếc, tiểu tử Thẩm Thận Nguyên này, cũng không biết biến đi đâu mất rồi. Có lẽ cũng chỉ Cao Cần biết cậu ta đang ở đâu thôi.”

Lừa gạt!

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên đều cùng trừng mắt nhìn ông ta.

Sắc mặt Mã Thụy càng lúc càng không tự nhiên, “Thẩm Thận Nguyên là do Cao Cần phụ trách…”

La Thiếu Thần nói: “Y Mã Đặc là do Tổng giám đốc Mã phụ trách mà.”

Câu nói này đúng là khiến Mã Thụy rất vui lòng, thái độ của ông ta cũng tốt lên, liên tục gật đầu: “Đúng là thế đúng là thế. Có điều Thẩm Thận Nguyên ấy à…” Ông ta do dự, rốt cuộc suy xét đến mối quan hệ gượng gạo giữa Mã gia và La gia dạo gần đây cũng với tương lai album của Mã Duy Càn, quyết định nói 70% sự thật để cứu vãn quan hệ giữa hai bên, “Cậu ta hiện giờ đang ở trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại.”

Trái tim của Thẩm Thận Nguyên vọt lên tận họng, căng thẳng hỏi: “Chưa chết sao?”

“Coi như là may mắn trong bất hạnh. Đầu bị va đập mạnh, xương cánh tay và chân bị gãy, không có gì nghiêm trọng.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Không phải bác nói là vẫn chưa tỉnh hay sao?”

“Hơ, đúng, chuyện nghiêm trọng duy nhất chính là chưa tỉnh.”

Thẩm Thận Nguyên: “……”

La Thiếu Thần hỏi: “Cậu ta đang ở bệnh viện nào?”

Mã Thụy đáp: “Tôi cũng muốn đi thăm cậu ấy, nhưng Cao Cần nhất quyết không để lộ ra tin tức gì, không biết ông ta đang bảo mật cái gì!”

La Thiếu Thần vỗ vỗ vai Thẩm Thận Nguyên, nói: “Vậy thì đúng là rất đáng tiếc, Lâm Lâm là fan của cậu ta, vẫn luôn muốn gặp mặt cậu ta.”

Mã Thụy nhìn La Lâm Lâm, cười nói: “Lâm Lâm thích anh Thận Nguyên sao? Anh ấy dạo này không ở đây. Anh Duy Càn đóng phim rất giỏi cũng rất đẹp trai, có cần bác giới thiệu hai người với nhau không?”

……

La Lâm Lâm sáu tuổi, chứ không phải sáu tháng tuổi, cho rằng nó không hiểu những lời ông vừa nói sao?

Thẩm Thận Nguyên mỉm cười nói: “Con không phải người hời hợt. Con thích người diễn xuất tốt, không thích người đóng cảnh khóc lóc mà phải dùng đến thuốc nhỏ mắt.”

Mã Thụy trấn kinh. Chuyện Mã Duy Càn diễn cảnh khóc lóc cần đến thuốc nhỏ mắt đã đến mức ai ai cũng biết rồi sao?

La Thiếu Thần dường như nhớ ra điều gì, “Lâm Lâm rất thích đóng phim.”

Mã Thụy gật gật đầu nói: “Vẻ ngoài xinh đẹp thế này, lại ngoan ngoãn lanh lợi, làm ngôi sao nhí dễ không ấy mà.”

La Thiếu Thần thuận thế chêm vào, “Vậy thì phải nhờ Tổng giám đốc Mã rồi.”

“Hả?”

“Tổng giám đốc Mã không phải đã nói là rất dễ dàng hay sao?”

“…Đúng vậy đúng vậy, dễ thôi mà. Hả? Cậu định để cô bé ký hợp đồng với Y Mã Đặc sao?”

“Nếu như có chiều hướng phát triển tốt, có thể cân nhắc xem.” La Thiếu Thần nói đầy vẻ mập mờ.

Mã Thụy trong lòng tính toán loạn cả lên. Nhận thêm một nghệ sĩ đối với Y Mã Đặc mà nói không có chút thiệt thòi nào, nói chi lại là cháu gái của La Định Âu, cháu họ của La Thiếu Thần, muốn nổi tiếng chỉ là chuyện tính theo phút theo giờ. Hiện giờ quan hệ giữa Mã gia và La gia căng thẳng như vậy, sau này thế nào còn rất khó nói rõ, có thêm một mối quan hệ cũng là thêm một con đường lùi.

Nghĩ như thế, chuyện ký hợp đồng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ông ta vỗ ngực nói: “Yên tâm, tôi sẽ lập tức bảo Văn phòng nghệ sĩ nghiên cứu vài phương án PR. Quảng cáo, tivi, phim ảnh đồng thời cả 3 … đảm bảo tiểu công chúa sẽ nổi tiếng cả trong và ngoài nước!”

La Thiếu Thần nói: “Lâm Lâm, còn không mau cảm ơn Mã lão bá bá.” (ông bác)

Thẩm Thận Nguyên tuy không biết La Thiếu Thần dự định làm gì, nhưng biết anh ta làm như vậy là có nguyên nhân, ngoan ngoãn phối hợp gọi: “Cảm ơn Mã lão bá bá.”

“……” Mã Thụy vừa cười, vừa gào thét trong lòng, bá bá và lão bá bá căn bản là hai khái niệm đó! Cái sau không thân thiết tí nào cả!

Đi từ trong Y Mã Đặc ra, Thẩm Thận Nguyên cứ nhìn La Thiếu Thần mãi, lên xe nhìn, đóng cửa xe nhìn, lúc anh ta lái xe càng sống chết nhìn trừng trừng vào kính chiếu hậu.

La Thiếu Thần nói: “Có gì cứ hỏi.”

“Tại sao lại cho con ký hợp đồng với Mã Thụy?” Có ký thì cũng phải ký với Cao Cần chứ! Nhìn nghệ sĩ nổi tiếng nhất của Mã Thụy liền có thể thấy được khả năng thưởng thức của ông ta kém cỏi thế nào rồi!

La Thiếu Thần hỏi: “Không phải con muốn đóng phim hay sao?”

“Tiểu Tiểu thúc thúc không thể ký hợp đồng với con sao?” Thẩm Thận Nguyên giả vờ đáng thương.

“Không thể.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì chú không tin con có thể trở thành ngôi sao nhí.”

“……..”

Xe đi đến siêu thị máy tính, La Thiếu Thần tìm một nhãn hiệu lớn, chọn kiểu dáng mới nhất.

Thẩm Thận Nguyên rất thích, “Con thích cái màu đen.”

“Màu hồng.” La Thiếu Thần nói.

“Màu đen cơ.” Đàn ông con trai dùng màu đen mới cool!

“Lâm Lâm thích màu hồng.” La Thiếu Thần vừa nói vừa quẹt thẻ.

Thẩm Thận Nguyên trong lòng chấn động. Cảm thấy câu nói này của La Thiếu Thần không giống như nói với Lâm Lâm, mà càng giống như nói với… cậu.