Giới Thần

Chương 711: Một ngón tay




"Hừ,..còn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta..." Cổ Võng quát lên, lực lượng cường đại tự thành sóng âm chấn vang màng nhĩ.

Kinh khủng hung sát lực lượng như thác nước đen ngòm trút xuống.

Bên dưới một đám người ai nấy như gặp quỷ hộc mạng điên cuồng tháo thân, Âu Chánh Nam Độc Mễ Kim Tiền 2 người cũng âm thầm khiếp vía rụt lui về sau.

Bên dưới thoáng chốc liền phân ra một mảnh không gian thoáng đãng, một đám đệ tử đều bỏ đi trống rỗng một chỗ lớn.

"Rắc...kít...rắc...rắc..." kinh khủng hung sát lực ép xuống, một mảnh đại địa xung quanh chỗ Thiên liền như đậu hủ bị chấn cho nát tương.

Lúc này bên dưới, mấy người Sương nhi, Nhan nhi, Thiết Vô Danh...đều đứng sát về phía Thiên, trong phạm vi 5m bán kính này là an toàn nhất, vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ sát thương nào lan đến được.

Ánh mắt Thiên vẫn như cũ không động không nháy trực diện nhìn thẳng tới Cổ Võng không có bất kỳ dao động nhưng với Cổ Võng lại chứa đầy tính thách thức và sự to gan lớn mật.

Dòng máu hung tàn chảy xuôi trong huyết quản bỗng chốc liền như nổ tung lên, một cơn phẫn nộ không thể hình dung bỗng vọt lên đầu

Cổ Võng Bạo Nộ

"Hoàng Thanh Thiên...tiện nhân ngươi cũng dám dùng ánh mắt này đối với ta...ngu xuẩn ngươi muốn chết"

"Vù...." hắn tung mình nhảy lên sau đó tựa như một ngọn đại sơn mang theo kinh khủng lực áp rơi xuống

"Oanh....oanh...rắc..." bàn chân hắn vừa đáp, mặt đất liền như đậu hủ mềm nhũn vỡ tung, cát bay đá chạy thanh thế kinh người.

"Hoàng Thanh Thiên, đừng tưởng bổn công tử ngụ ý khiêu chiến ngươi là đồng nghĩa ngươi đã có tư cách cùng ta ngang hàng...nói cho ngươi biết, từ đầu tới cuối trong mắt ta, ngươi bất quá chỉ là...con mồi, là con mồi cho ta tùy ý đùa bỡn"

Giọng điệu hắn vang lên thanh thế lại một mạnh

Sau lưng hắn hình thành một hư ảnh cự viên đen ngòm hung tàn, đôi tròng mắt chiếu ra ánh sáng quỷ dị khát máu.

Cổ gia sở dĩ có sự đáng sợ mà ngay cả Thiên Kiếm Môn đều không có thực lực đi quản, mạnh như Tuyết gia còn phải chấp nhận xếp ngang hàng, rất đơn giản bởi vì họ là Bán Yêu Nhân.

Hơn nữa càng đáng sợ đó là bọn họ mang trong mình một loại huyết mạch truyền thừa tới từ thời kỳ hồng hoang, mạnh mẽ đến đáng sợ.

Bọn họ bẩm sinh đã có được thể chất mạnh mẽ đến bá đạo, khi tu vi lên đến địa cấp thánh cảnh lại càng thức tỉnh ra Hồng Hoang Bỉ Mông pháp tướng, lực bạt sơn hà, trong Thiên Kiếm Môn đã cơ bản vô địch không người tranh phong.

Cổ Võng lại càng là trong tộc nhân người có được thiên phú cường hoành nhất, huyết mạch Bỉ Mông nồng đậm nhất, thể chất cường hoành nhất, bây giờ mới chỉ tu vi nhân cảnh đỉnh đã thức tỉnh pháp tướng, chiến lực mạnh không thua thánh nhân Cổ gia bình thường.

Một mình hắn chiến đấu có thể vượt 3 cấp chiến thắng, một tay chấp 2 thánh nhân đồng cấp. Chiến lực này tuyệt đối là kinh khủng nhất trong đồng lứa tuổi trẻ anh tài Thiên Kiếm Môn.

Chỉ có điều, có hay có dở

Hắn có được chiến lực mạnh nhưng đánh đổi lại đó là huyết mạch Yêu tộc chiếm nhiều hơn, dã tính càng vì đó mà khát máu tàn nhẫn, xưa nay ưa thích giết người xé sống, thích vờn chết kẻ yếu trong tuyệt vọng.

Trong tộc dù là đồng huyết thống hắn cũng chưa từng nương tay, hơn nữa bản thân tự cho mình cao quý, kẻ khác đều thấp hèn. Cổ Võng hắn càng thêm bá đạo, độc tài và ích kỷ, trừng mắt tất báo, kẻ khác dù bất kỳ hành động lời nói không vừa lòng đều bị hắn tàn nhẫn xé sống giết chết.

Cổ gia kỳ dị lại ưa thích tính chất bạo lực như vậy, Cổ gia dung túng, Thiên Kiếm Môn nơm nớp sợ hãi, nơi này Cổ Võng hắn đã xem như sân sau, là bá vương sơn lâm một núi không sợ một ai.

"Huyết mạch không tệ, truyền thừa không tệ chỉ là đáng tiếc hung tính quá cao, đã không còn tính là người"

Lúc này giọng Thiên vang lên tựa như một loại trần thuật, lời nói không chút nào gợn sóng.

"Uỳnh uỳnh..." lập tức Cổ Võng phát hỏa, man lực khuấy tung một mảnh trọc địa, không nói hai lời liền vung tay quạt tới.

Kinh khủng hung khí phả vào mặt, dù trong Vô Sắc Lĩnh Vực không cảm thấy áp lực nhưng 2 nàng Nhan nhi, Sương nhi vẫn cảm thấy ngột ngạt sợ hãi, ai nấy nép mình vào hắn

Kinh khủng lực lượng mang theo hàng vạn tinh lực lượng phá nát không khí tát tới, âm bạo nổ vang, thiên địa biến sắc.

Lúc này, Thiên vẫn như cũ ung dung vô sự, tay phải điềm nhiên duỗi ra 1 ngón tay.

Không nhiều không ít, chỉ duy nhất 1 ngón tay.

Trước một chưởng tựa như lực bạt khai sơn của Cổ Võng, ngón tay này của hắn bỗng trở nên yếu đuối chênh lệch tới không thể tưởng được.

Trên đài cao, các vị đại lão đều vui thích biểu lộ trên mặt biểu tình trêu cợt nhìn xuống.

Cha con Tuyết Thiên Nhai phì một tiếng thốt ra

"Phì....ngu xuẩn"

Phía bên cổ gia mấy vị đại lão có tới hơn 30 người dẫn đầu là gia chủ Cổ Kiến Hùng nhếch lên một nụ cười miệt thị.

Một bên Âu Chánh Nam, Độc Mễ Kim Tiền 2 người đều cười cười khoái trá hả hê

Có điều, bọn họ rất nhanh liền chuyển từ vui vẻ sang cứng ngắc tại vì bên dưới.

"Vù...vù...vù...oanh..." bàn tay Cổ Võng mang theo âm bạo tát tới bỗng nhiên vừa vặn chạm vào ngón tay đó

Sau đó....không có sau đó nữa.

Âm thanh rít gào của phong bạo liền tắt ngóm, bàn tay vốn như tồi khô lạp hủ khí thế ẩn chứa bàng bạc lực lượng tróc địa di sơn đó liền như đồ trang trí bị ngón tay nhỏ kia dễ dàng giữ lại không thể di chuyển thêm.

Dư ba kinh khủng thoáng chốc liền yên tĩnh

Toàn trường nín thở cũng há hốc mồm, Âu Chánh Nam, Độc Mễ Kim Tiền đều không thể tin vào mắt mình

Cổ Võng sững sờ tại chỗ, gân xanh khắp ngươi nổi cộm lên như giun, cơ bắp khắp thân gồ cao, thân hình hắn thoáng chốc trở nên to lớn gấp đôi, khắp người là cơ bắp đầy tính bạo tạc.

Vô tận lực lượng bị hắn toàn lực thôi động, hết sức lực đẩy tới.

Hắn không tin, không tin bản thân mình lực lượng thua một kẻ thấp kém như Thiên. Hắn không cam lòng

Hắn là người mang huyết thống mạnh mẽ nhất

Hắn là người thiên phú mạnh nhất Cổ gia.

Hắn là con trưởng gia chủ cũng là tộc trưởng tương lai

Hắn lại càng là Thiên Kiếm Môn đi ngang một sơn lâm.

Không thể nào chỉ một người bình thường thấp kém như Thiên lại không đánh lại, hơn nữa càng không thể nào khuất nhục trước mặt đối thủ chỉ bằng một ngón tay.

"Uỳnh...uỳnh...." thân hình hắn một lần nữa bành trướng. Đáy mắt hiện lên một sự điên cuồng.

Sau lưng hư ảnh Bỉ Mông giống như di sơn đáo hải cụ hiện, hung khí ngập trời phủ xuống.