Giới Thần

Chương 767: Thái Huyền Mô kiêu ngạo




Bên ngoài dãy thiên kiếm đại sơn một tòa siêu cấp phi hành bảo khí có hình thù như chiếc lá, trên chiến bảo còn phấp phới một lá cờ có ghi 2 chữ "thái huyền"

Lá cờ này cùng với chiến bảo lao đi với tốc độ khủng khiếp thậm chí còn không thua gì tốc độ âm thanh nhưng lại không hề gây ra một chút âm thanh, thậm chí không có một chút cảm giác xé gió, có thể thấy hiển nhiên đó cũng là một loại bảo khí không tầm thường.

Nhìn kỹ lại có thể thấy được hoa văn cổ xưa trên cột cờ thấm đậm một loại lực lượng phong hệ mạnh mẽ, cấm kỵ chi lực trấn định một mảnh không gian, dĩ nhiên là một đạo địa phẩm phù văn.

Lá cờ làm bằng chất liệu kỳ lạ mềm mại mà không gấp nếp, 2 chữ "thái huyền" trên đó ẩn chứa một loại huyền ảo pháp tắc đáng sợ.

Pháp tắc này giống như một vị quân vương tuần hành uy nghi mà bá đạo nhìn xuống thế gian.

Chiếc chiến bảo này lại càng phả ra một hơi thở mạnh mẽ vô cùng, bá đạo vô cùng, nó hoành không lao đi trong không trung không kiêng kỵ bất kỳ ai.

Nhìn đại thế một món chiến bảo địa phẩm này người ta cũng có thể thấy được tài lực và địa vị mà người ngồi trên đó là viễn siêu tới cỡ nào.

Tại Thiên Phù Giới, phi hành chiến bảo là một loại vật dụng vô cùng xa sỉ mà chỉ có những đại thế lực mới dám trang bị cho mình, người nghèo thì chỉ có thể cưỡi phi cầm đẳng cấp là cách biệt như trời như vực.

Bên trong đó là 2 người, 1 nam nhân trung niên có cặp mắt xếch, giữa trán lộ một loại khí thế kiêu ngạo.

Bên cạnh là một thanh niên phong thần như ngọc, khí thế trầm sâu như biển, trên tay cầm một cây quạt xếp bằng ngọc tinh xảo, khí độ ung dung, ánh mắt cao cao tại thượng.

"Vũ Đương không, ngươi xem Thiên Kiếm Môn này đại thế thật là nhỏ bé, khí vận hồng vân thật nhỏ bé ah....quả thật là tiểu môn phái, tầm thường đến mức này..." giọng vị trưởng lão này chất chứa thái độ khinh miệt

"Theo thông tin của ta, Thiên Kiếm Môn nhỏ bé này chỉ quản hạt có 300 vạn dặm lãnh thổ và hơn 60 tiểu quốc, không bằng 1/10 Thái Huyền ta....chung quy lại, đây chỉ là một vùng hẻo lánh toàn bần hàn ti tiện một quần nhân loại....hừ, để ta phải bước chân đến nơi đây cũng thật là quá hạ thấp mình..."

"Thiên Kiếm Môn này nổi danh trong thập đại môn phái không phải là về thực lực cao siêu mà là vì loại bản tính cứng rắn ngu xuẩn....chúng sở dĩ được xếp vào vị trí này cũng là nhờ một tòa thượng cổ tự nhiên kiếm trận mà thôi....không đáng để Vũ Đương Không ngươi phải hạ mình"

"Chờ lúc ta đến nếu như Thiên Kiếm Môn này biết điều chút thì còn thôi...nếu chúng còn dám cứng đầu...hừ"

Vũ Đương Không mắt hiện sát khí, giọng nói sắc lạnh, khí thế xem thường thế gian

Ngay lúc này

"Ầm...." mũi chiến bảo phi thuyền chạm vào lồng năng lượng sinh ra âm thanh chát chúa.

"Uhm...đây là tự nhiên kiếm trận mà ngươi nói đó sao" Tuyết trưởng lão nói

"Hẳn là như vậy, nghe nói trận này phân làm 63 biến, mỗi biến có một loại sát trận làm căn cơ...."

"Hừ, một viên phá trận mà thôi, chúng ta mạnh mẽ xông vào..." nói xong vị Tuyết trưởng lão này liền muốn vận lên năng lượng sắc bén trong chiến bảo.

"Khoan đã...chỉ là một đám nhà quê, xứng để ngươi phải tốn sức sao..." giọng Vũ Đương Không vang lên

"Hừ..."

"Có điều trận này có vẻ cũng không tệ, chờ hoàn thành nhiệm vụ này xong ta sẽ bắt cao tầng Thiên Kiếm Môn này dâng luôn bí mật đại trận này....hừ, nếu không tệ...ta còn có thể cho chúng chút mặt mũi mà làm người"

Lúc mà 2 người nói chuyện, trong Thiên Kiếm Môn cao tầng cũng đã bị đánh động.

Nhìn thấy chiến hạm có cờ mang danh "thái huyền", vị sư huynh nội môn hơi nhíu mày, thái độ thoáng có chút hạ thấp.

"Tại hạ Tiêu Tâm xin kính chào quý khách, không biết nhị vị lặn lội đường xa tới Thiên Kiếm Môn ta là có việc gì ah"

Giọng Tiêu Tâm không nặng không nhẹ nhưng trong giọng nói đều không dấu được một chút thù hận với người Thái Huyền Môn.

Đứng ở trong chiến hạm, cả tuyết trưởng lão lẫn cả Vũ Đương Không đều tỏ ra thái độ cao cao nhìn xuống.

"Các ngươi Thiên Kiếm Môn thật là oai phong ah, thấy người Thái Huyền Môn ta tới mà chỉ cho một tên tiện nô ra tiếp đón, lại còn dám trá treo hỏi lại....cút..." Tuyết trưởng lão mở miệng liền mắng tới, chữ "cút" cuối cùng lão ta còn dùng cường đại lực lượng thổ ra một trận uy áp.

"Phụt...." đại lực nện vào ngực Tiêu Tâm lập tức thổ ra một ngụm máu tươi.

"Hừ...còn dám đưa cặp mắt đó nhìn ta...ngươi muốn chết" vừa nói xong Tuyết trưởng lão đã cảm nhận được ánh mắt đầy căm thù nhìn tới, cơn giận lập tức bộc phát cánh tay mang theo hủy diệt lực lượng liền vỗ tới.

Nhưng mà lần này tốc độ của lão nhanh nhưng Tiêu Tâm lại phản ứng kịp, tay hắn cầm lấy một tấm lệnh bài tức thì truyền vào đó phù lực.

"Vút...." lệnh bài vừa động cả thân người hắn liền vút một cái tránh thoát được một đạo tử vong chưởng lực lướt qua đầu trót lọt rơi vào trong đại trận bảo vệ.

"Hừ, tiện nô....còn dám phản kháng, tưởng một cái trận rách là có thể cứu được mạng sao...chết cho ta"

Một trận đáng sợ lực lượng bộc phát ra, tay Tuyết trưởng lão co lại thành hình vuốt, phù văn sắc bén như lôi minh chớp giật trên đó.

"Oanh....oanh..." lôi điện như nộ long gào thét vừa hiện liền như xé rách trời cao gầm thét lao tới.

"Đây...đây không lẽ chính là "cửu thiên diệt thần lôi" trong truyền thuyết...." Tiêu Tâm ở trong phòng ngự trận mà vẫn cảm thấy lông tóc dựng ngược.

"Tách...tách...tách..." lôi long mang theo uy thế kinh thiên động địa ầm ầm giết tới.

Nhưng mà ngay lúc này, cuồng bạo nộ long này còn chưa kịp chạm tới vị trí Tiêu Tâm thì đã bị một cái quang tráo vô hình ngăn lại.

"R....u.....ỳ.....n......h...."

Một âm thanh chát chúa vang lên nhưng khi dư âm của nó tán đi, mọi người đều không nhịn được hấp một ngụm khí lạnh.

Nộ long kia đã hoàn toàn biến mất mà hoàn cảnh xung quanh sao....

Vẫn không có cái gì bị phá vỡ.

"Uhm....trận này, cũng thật là không tệ...tốt, đáng giá một lần ta đến đây"

Ở trên cao, Vũ Đương Không nhìn xuống Tiêu Tâm ra lệnh.

"Thời gian của ta không nhiều để dành cho mấy chuyện vớ vẩn này, Ngươi lập tức gọi chưởng môn ra đây tiếp đón"

Nghe giọng nói của hắn, Tiêu Tâm tức tối lui vào trong.

Nghe được chuyện này các vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn ai nấy đều phẫn nộ.

"Hừ, Thái Huyền Môn này cũng thật quá đáng, chúng xem mình là ai mà vênh váo như vậy chứ..."

"Người ta là đại môn phái, tất nhiên có chỗ dựa ah...ngươi có ngon sao không nhảy ra đó mà chửi vào mặt họ đi"

"Hừ, Âu lão...ngươi là đang nói ai, Thiên Kiếm Môn bị nhục ngươi không bất bình thì thôi còn nêu cao uy phong cho người ta"

"2 ngươi cãi nhau đủ chưa, hiện giờ chưởng môn đang bế quan, các ngươi còn không biết lo...trách nhiệm ở đâu, cái bây giờ cần làm là phải ứng phó với lũ chó già này thế nào đây này"

"Hừ, ta thấy chúng tới đây rất có thể là mục đích không tốt"

"Mục đích...không sai, chúng tới là mục đích gì..."

Âu Thành mở miệng bát quái nói.

"Ta thấy, chúng tới ah...rất có thể là vì lần dị tượng trước...nếu vậy thì đơn giản, ai làm người đó chịu....giao ra ác tặc Hoàng Thanh Thiên là xong"

"Hừ, Âu lão...ngươi cũng thật tốt, chí khí thật tốt ah"

"Vậy ngươi có ngon thì đứng ra mà giải thích đi...dị tượng đó, ai cũng nghĩ là bán thiên bảo ra đời, ngươi nói không người ta có tin không"

"Mà nghĩ lại nha, không biết chừng cũng có bảo vật thật mà tên Hoàng Thanh Thiên đó dấu không nói thì sao, một tên ích kỷ tàn độc như vậy ah, môn phái còn không giết chết bêu đầu không lẽ còn đưa lên bàn thờ sao"

"Thôi đủ rồi, các ngươi thôi đi, Hoàng Thanh Thiên này nói sao thì cũng là đệ tử bổn môn dù hắn có tội hay không cũng là việc của bổn môn xử lý, ngoại địch tới chúng ta nên hợp lực kháng địch trước"

..........

Sau đó 10 phút. Một nhóm trưởng lão 5 người mở đại trận nghênh đón phi hạm Thái Huyền môn.

"Uhm....chưởng môn nhân các ngươi chết rồi hay sao mà để mấy lão già như ngươi ra đây,... tiếp đón ta, chỉ bằng các ngươi sao..."

Nhìn thấy một đám người này ra Vũ Đương Không miệt thị.

"Nhị vị thông cảm, chưởng môn

Nhân ta hiện đang bế quan trong giai đoạn khẩn yếu không thể phân thân tiếp đón mong các vị bỏ quá cho"

Tiết trưởng lão mở miệng khách sáo, vừa nói xong lão vừa đưa tay làm động tác mời vào, bốn vị khác cũng khách khí đưa tay theo.

"Hừ...." phi hạm của Thái Huyền Môn chậm rãi tiến vào, ánh mắt Tuyết trưởng lão lăng lệ ác liệt nhìn một đám đệ tử Thiên Kiếm Môn bên dưới.

Trên phi cơ, Vũ Đương Không sắc mặt khó chịu, ánh mắt nhìn hoàn cảnh bên dưới hiện lên sự chán gét giống như bước vào hố xí.

Bước vào tới chủ điện, các vị trưởng lão nhiệt tình tiếp đón hỏi chuyện nhưng mà 2 người Vũ Đương Không đều dửng dưng không thèm trả lời.

Vừa tiến vào tới đại sảnh Tuyết trưởng lão liền bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, giọng nói cao cao vang lên.

"Thiên Kiếm Môn nghe đây...mấy ngày trước thiên không nổi lên thiên phạt đại diện cho bán thiên bảo ra đời, sự việc là thế nào...các ngươi lập tức trình báo tường tận lên cho bổn xứ, nếu có nửa lời gian dối chớ trách bổn tọa hạ thủ vô tình"

Giọng Tuyết trưởng lão mang theo nồng đậm uy hiếp vang lên, mở miệng liền ra lệnh