Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 25: Kiếp trước kiếp này




Edit: hoacodat

Đinh Hương nghe thấy động tĩnh đầu tiên, làu bàu đứng dậy, trong phòng lửa than đã sớm tắt, đầu giường đặt gần lò sưởi vẫn còn một chút ấm áp, vừa rời khỏi chăn, liền không nhịn được rùng mình một cái, mau mau chóng chóng mặc áo bông cùng quần bông, dây lưng quần còn chưa có cột xong, liền nghe bên ngoài có tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, gà la chó sủa.

Vì trong đầu có quỷ, lại liếc thấy Lại Tử Thủ vẫn còn o o ngủ vùi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhấc chân đá hắn một cước:

“Đừng ngủ, cừu địch tới, ta nghe bên ngoài động tĩnh thật không đúng lắm, từ khi ta vào thôn này đến nay, cũng bảy tám năm rồi, cũng không có nghe thấy tiếng động lớn như vậy, không phải là do hai đứa bé ở trong tầng hầm đưa tới đi! Ngươi nói thực với ta, ngươi trói con cái nhà ai, hay là chọc phải quan gia rồi.”

Trong lòng Lại Tử Thủ cũng hoảng hốt, lúc trước khi nhận việc mua bán này, chỉ nhìn thấy lão Ngũ, cũng không tra hỏi chi tiết, hơn nữa hắn cũng không có nhiều thời gian, hắn biết lão Ngũ cũng không lâu.

Bởi vì ở góc đường chợ phía Tây có vợ chủ quán rượu, rượu mặc dù không khác gì mấy, thế nhưng bà chủ bán rượu lại có mấy phần tư sắc, đanh đá chua ngoa cũng thật nhanh nhẹn làm điên đảo nhà người, chính là mấy người nam nhân, còn dám cùng mấy người ngoài đường phố nói nói cười cười lớn tiếng chèo kéo, vì vậy mọi người cho một biệt hiệu gọi là “Trại Văn quân”, cấu kết với mấy nam nhân bất chính vùng phụ cận, cách ba bốn ngày lại kéo đến bên này mà uống rượu.

Lại Tử Thủ và lão Ngũ cứ như vậy mà quen biết nhau, lão Ngũ làm việc gì ở trong phủ đệ cũng không rõ ràng lắm, mơ hồ nghe nói là tiểu quản sự trong nhà trạch môn, chủ tử phía trên là một phụ nhân sớm ở góa, thường xuyên qua lại liền cấu kết thông gian, lăn lộn ở đấy cũng có mấy phần thể diện.

Vì vậy lúc tìm đến Lại Tử Thủ, Lại Tử Thủ cũng không để ý mấy, dù sao đoán chừng cũng không phải quan lớn gì cả, liền mạo hiểm làm việc mua bán này, sau khi trói lại hai đứa bé, nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, cũng có mấy phần nghi ngờ, mặc dù hắn chưa sành sõi việc đời, cũng hiểu đây không phải là con cháu nhà thấp kém, nhưng chuyện ra thế này như đã cưỡi trên lưng hổ thật khó mà xuống được.

Cắn răng một cái, chỉ cần không phải long tử của hoàng thượng, phượng nữ của Vương gia, việc mua bán này có thể lầm lẫn mà trôi qua cũng không chừng, dù sao gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói.

Nhưng nếu là thật, cũng sợ nha, chẳng lẽ thật là chọc phải trời, vội vàng tới đầu giường đặt gần lò sưởi lấy bọc quần áo Lão Ngũ ném xuống run rẩy mở ra, lòng Lại Tử Thủ cũng lạnh dần.

Hắn cũng có một chút kiến thức, những vật hiếm này nọ, nhưng cái này…… Hắn run rẩy cầm lên một khối ngọc bội, chất lượng thì không cần nói đến, phía trên lại khắc hai chữ Long, vật này không dân chúng bình thường nào dám đeo đến.

Đinh Hương suýt nữa bị những vật kiện bên trong làm hoa mắt, đưa tay cầm lấy một cái hạng quyển kim quang lấp lánh (dây chuyền vàng), bị Lại Tử Thỉ đánh vào tay một cái, lưu loát túm lấy bọc quần áo đeo lên người, muốn đi.

Đinh Hương một phát túm được hắn:

“Đi đâu? Được lắm! Ngươi đây lại muốn nuốt đồ tốt một mình, lão nương hầu hạ ngươi bao ngày, ngươi lại một chút ân tình cũng không nhớ, lần này ngươi phải mang ta theo, cùng ngươi sống nơi sơn dã, ta đã sớm ngây ngô đủ, nếu ngươi không mang ta theo, ngươi cũng khỏi cần chạy nữa, chúng ta sẽ cùng cá chết lưới rách, người tới……”

Miệng bị che kín, mới vừa nói được hai chữ, liền bị Lại Tử Thủ gắt gao che miệng lại, trong mắt hiện lên tia ác độc:

“Được, được, ta đem ngươi theo, ta làm sao có thể bỏ lại tiểu tâm can của ta chứ, ngươi nhanh chóng dọn dẹp một chút, quần áo đồ trang sức đều không cần mang, đi ra ngoài mua cái khác tốt hơn đi, mang theo một ít lương khô nước uống, chúng ta ra phía sau núi leo lên, tới quan đạo bên kia là ổn rồi.”

Đinh Hương mừng rỡ:

“Ngươi chờ một chút, hôm qua còn thừa lại một ít bánh bột ngô, ta đi lấy.”

Nàng chân trước xoay người, chân sau Lại Tử Thủ liền nhặt lên cái đế đèn trên bàn, quay đầu lại chính là lập tức, cổ họng Đinh Hương phát ra một tiếng rồi ngã gục xuống, Lại Tử Thủ khom lưng kiểm tra hơi thở của nàng, còn có một chút căm tức, đơn giản không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, từ trong ống quần rút ra một thanh chủy thủ, hung hăng đâm vào vài cái.

Vì là phòng đất, đem mấy vết máu trên đất che giấu qua loa đại khái, lấy chăn bông bao lấy Đinh Hương, từ cửa sổ phía sau thoát ra ngoài, đem cả chăn và người còn một tia ý thức ném vào tầng hầm, đắp kín như bộ dáng lúc trước, nhìn thấy xa xa, thôn bên kia quan binh đứng đầy mênh mông lớp lớp, cũng không dám chậm trễ nữa, dùng cả tay chân theo vách núi bò lên trên.

Bởi vì có thôn dân nói, có nhìn thấy hai người lạ ở bên ngoài vào trong thôn, Đinh Hương này từ trước đến nay đều không phải một nữ nhân đứng đắn gì, thường cùng một người đàn ông bên ngoài thông đồng lui tới, trong một năm thường lui tới mấy lần, chắc là dã nam nhân của nàng.

Được tin tức này, đoàn người Duệ thân vương lập tức đến nhà Đinh Hương, nhà có chút hỗn loạn, động tĩnh lớn thế này, cửa nhà lại đóng chặt im lìm, thị vệ đi lên đá một cước văng cửa, trong lòng Duệ thân vương cũng không khỏi đập thình thịch.

Tuy nói không có chiến sự, nhưng dù sao hàng năm ở trong quân doanh thao luyện, đối với mùi máu tươi dị thường nhạy cảm, đẩy thị vệ ra, nhảy vào trước một bước, vào trong phòng mùi máu tanh càng phát ra nồng đậm, trừ mùi máu tươi còn có một cỗ hơi thở dâm mỹ tanh nồng, trên giường gạch rất loạn, chăn đệm giường cũng xốc xếch chồng chất một chỗ……

Thị vệ sờ sờ đầu giường đặt gần lò sưởi hồi báo:

“Giường còn ấm, nhất định đã có người ngủ qua.”

Ánh mắt Duệ thân vương rơi vào cánh cửa sổ phía sau:

“Đi ra sau nhà nhìn một chút.”

Chỉ không bao lâu sau, đem thi thể Đinh Hương từ trong hầm ngầm nhấc lên, dáng chết rất khó coi, con mắt mở lớn. Chợt Thừa An đưa ngón tay chỉ chỉ ra phía sau núi:

“Ở trên kia có người……”

Lúc Thừa An phát hiện, Lại Tử Thủ đã sớm lên đến đỉnh núi, Lại Tử Thủ cũng là người sống trên núi, đi đường núi từ nhỏ, vượt núi băng đèo đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện bình thường, nhà của Đinh Hương mặt sau là vách núi tuy có chút dựng đứng nhưng cũng không cao lắm, vì vậy không tốn bao lâu hắn đã leo lên.

Chỉ cần rời khỏi bên này, bên kia chính là thâm sơn, hắn trước tiên trốn vào đó, quan binh muốn bắt hắn cũng không dễ, Duệ thân vương nheo mắt lại nhìn ra xa, thực sự có người.

Lại nói Lại Tử Thủ cũng thật là xui xẻo, ban đầu hốt hoảng, không có gói kỹ lưỡng bọc quần áo trên lưng, bây giờ leo lên, bị những tảng đá nhấp nhô góc cạnh mài tới mài lui, bọc quần áo da vướng vào thân cây, gió Bấc thổi đến làm tung bay đồ vật rơi xuống:

“Là xiêm áo của Nhược Nhược, là xiêm áo trên người Nhược Nhược……”

Thừa An hô to lên:

“Mau, mau đưa ta cây cung, bắn người này rơi xuống……”

Lý Quốc Trụ cắn răng nghiến lợi ra lệnh, Duệ thân vương lạnh lùng lên tiếng:

“Đưa cung tên cho ta.”

Sau lưng một thị vệ một chân quỳ xuống, trình lên cung tên của mình, Duệ thân vương lui về phía sau một bước, chân dang ra, mũi tên màu trắng để lên dây cung, kéo căng dây cung, sau đó nghe vang lên một tiếng véo, một tiếng hét thảm truyền đến, hẳn là đã bắn trúng lên cánh tay trái người đang leo trên vách núi, phải nói Lại Tử Thủ cũng có điểm cần nể phục, một cánh tay bị đâm trúng, còn lại một cánh tay vẫn như cũ có thể bò lên trên.

Đáng tiếc lại đụng phải Duệ thân vương, hắn coi như không được giấc mộng đẹp, chỉ nghe vèo một tiếng, một mũi tên phá không lại truyền đến, thẳng tắp cắm vào bàn tay phải đang bám vào nham thạch: A…… vừa buông tay, cả người ngã nhào xuống, chết tươi.

Xiêm áo mặc trên người hai hài tử đã tìm được rồi, nhưng hai hài tử ở đâu? Trong hầm ngầm có nước, có dây, chẳng lẽ hai đứa bé đã chạy trước rồi, điều này làm sao có thể? Duệ thân vương Triệu Lang chợt nhớ tới nha đầu đặc biệt cơ trí, mở miệng:

“Lục soát núi này cho ta.”

Duệ thân vương ra lệnh một tiếng, chính là đem ngọn núi này tàn phá cũng phải tìm ra được hai hài tử, Lý Quốc Trụ mang người vừa đúng lục soát vào phiến cánh rừng chỗ Uyển Nhược và Triệu Hi ẩn nấp……

Hai đứa bé từng đứa một cứu đem lên, Lý Quốc Trụ vội vàng quỳ xuống:

“Vi thần Lý Quốc Trụ bái kiến Thập Nhất gia”

Trong và ngoài cung ai không sợ vị ma tinh này, hắn tính tình thật quái đản, đâu có để ý ngươi là quan lại nhà ai, vì vậy thật có chút sợ, thấy hắn ngồi cũng không yên, trong ngực vẫn ôm gắt gao tiểu cô nương kia, trái ngược với ôm một bảo bối không muốn rời tay trong chốc lát, nhưng vẫn âm thầm kinh ngạc.

Khuyên can mãi mới để cho thị vệ lại ôm hắn, Lý Quốc Trụ ôm lấy Uyển Nhược đã bất tỉnh nhân sự ra khỏi rừng…… Thừa An nhìn thấy Uyển Nhược đang chật vật không chịu nổi ở trong ngực Lý Quốc Trụ, đã cảm thấy trong lòng từng trận bi thương, giống như khoét tim róc xương, trong tai cơ hồ nghe thấy thái y nói:

“Tô cô nương không có việc gì, chỉ là mệt mỏi, ngủ mê thôi.”

Nghe nói như thế, Thừa An lòng như lửa đốt một ngày một đêm cũng chợt hạ xuống, cũng không chịu nổi nữa, thân thể nhỏ bé lung lay, té vào trong lòng Tô Triệt.

Uyển Nhược cảm giác như mình đang trong một cơn mộng dài, nói nhăng nói cuội lộn xộn, lúc thì kéo Triệu Hi chạy thục mạng ở trong băng tuyết ngập trời, lúc thì gặp được cha mẹ kiếp trước.

Ở nhà cha cô trong phòng bếp, chiên xào hầm luộc, mẹ cô lại ngồi trên ghế salon, chỉ vào trán cô dạy dỗ: (Dùng từ cô thay cho từ nàng vì đây đang là thời hiện đại nha)

“Con đã bao lớn, chẳng lẽ để cho mẹ phải nuôi nấng con cả đời……”

Cô bên kia ngồi bắt chéo hai chân, một bộ dạng lợn chết không sợ phỏng nước sôi, cầm một quả táo bên trên khay trà gặm một cái, mở tivi, chuyển đến kênh thiếu nhi, vừa hớn hở nhìn, vừa qua loa lấy lệ nói với mẹ cô:

“Không phải không có người nào muốn lấy con sao?”

“Không ai muốn lấy con?”

Mẹ cô đoạt lấy remote nhấn một phát tắt đi.

“Con nghiêm túc một chút đi, mẹ đang cùng con nói chuyện quan trọng, ngày hôm qua xem mắt tiểu Trương thế nào mà không được, bàn về trình độ học vấn có trình độ học vấn, bàn về công việc có công việc, điều kiện gia đình cũng tốt.”

“Thôi đi, con còn nhỏ, đừng ép buộc con, dùng cái đầu kia mà phụng trợ Đảng đi.”

Mẹ già tức giận giống như sắp trúng gió đến nơi:

“Người ta cũng không ghét bỏ con là gái già ba mươi tuổi đầu, con còn kén chọn……”

“Ăn cơm……”

Cha kêu lên một tiếng, cũng giống như thánh chỉ cứu mạng , Uyển Nhược vèo một cái đứng dậy liền chui vào phòng bếp bưng thức ăn lên……

Từ trước đến nay không cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc gì, cô bây giờ nghĩ muốn quý trọng cũng không có cơ hội:

“Ba, mẹ…… Con muốn quay về…… Con muốn về nhà…… Ô ô……”

“Uyển Nhược, Uyển Nhược, Uyển Nhược…… Uyển Nhược của ta! Con đây không phải muốn mạng của mẫu thân sao? Con tỉnh, tỉnh, con tỉnh lại, con nói nhăng nói cuội gì đó, con muốn trở về nơi nào? Nơi này mới là nhà của con, con mở mắt ra nhìn ta một chút, ta là mẫu thân của con đây……”

Vương thị bị Uyển Nhược làm sợ hãi, hài tử tìm trở về rồi, nhưng hôn mê đến giờ vẫn chưa chịu tỉnh lại, trong miệng nói năng loạn xạ không dứt, càng nói càng thái quá, thái y đến xem qua, nói không có việc lớn gì, chỉ là chưa tỉnh lại thôi, này thực không gấp chết người sao.

Lão thái thái chống gậy run rẩy đi vào, quát lên:

“Khóc cái gì? Đây là lúc để cho con khóc sao, để ta xem nào.”

Vương thị lau nước mắt, đứng lên, lão thái thái nhìn qua, thấy mặt mày đỏ bừng, trong miệng không ngừng nói mê, nhưng mà không mở mắt, sờ đến một thân mồ hôi nóng hổi, ướt đẫm, xoay người nói:

“Ta xem cũng không giống là bệnh, nhanh đi lấy danh thiếp của ta, đến Phúc am tự mời Định Nhàn sư thái qua phủ một chuyến.”

Lão thái thái thường ngày thích lễ Phật, làm một chút chuyện thiện nguyện, Phúc am tự cách cổng lớn Vương phủ cũng không xa, ngay phía sau cách một con phố, rất gần và vô cùng dễ đi, lão thái thái cũng thường xuyên lui tới, cung dưỡng hương khói, cùng Định Nhàn sư thái chủ trì cũng hơi có chút giao tình, lúc này đến mời, vì vậy cũng không coi là đường đột.

Lần đầu nhìn thấy Định Nhàn sư thái, lòng Vương thị liền bình tĩnh lại, nhìn qua là một người xuất gia có căn tu, có mấy phần tiên phong đạo cốt, đến đây xem Uyển Nhược, niệm thanh Phật hiệu, đem một chuỗi hạt châu ở trong tay đặt vào đầu giường nàng, cũng thật kỳ quái, vừa mới thả ra, nhìn liền an tĩnh một chút, miệng cũng không nói bậy nữa, hơi thở cũng ổn định lại.

Lão thái thái và Vương thị mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Định Nhàn sư thái nói:

“Ta nghĩ ở bên trong núi hoang rừng thẳm, hằng năm ít người đi vào, con cháu chúng ta từ nhỏ được nuông chiều, chưa hiểu chuyện, chạy loạn lung tung vào ban đêm, không biết đã đụng phải cái gì, đem ngày sinh tháng đẻ của tiểu thư viết lên trên giấy, ta đem trở về để ở dưới hương đài Bồ Tát, sớm tối niệm qua một lần, nghĩ đến sẽ vô sự.”

Tác giả có lời muốn nói: truyện này bước đầu tính toán chia làm 3 cuốn, mỗi quyển mười vạn chữ, 30 vạn có thể kết thúc hắc hắc!! Quyển thứ nhất là tuổi thơ, quyển thứ hai là ân oán, quyển thứ ba chính là kết cục.