Giữa Hè

Quyển 2 - Chương 40




Hôm nay thời tiết nóng, Cổ thành đổ mưa lớn, sau buổi trưa, trời trở nên trong xanh hơn. La Mân vốn đang định tối hôm nay phải thỉnh Tô Việt hảo hảo chà xát một chút, một cuộc điện thoại phá tan kế hoạch của hắn.

Là mẹ La Mân gọi điện thoại tới, tuy rằng còn nói bâng quơ, chính là ý tứ đủ hiểu được, bọn họ muốn gặp Tô Việt.

La Mân cầm điện thoại nửa ngày không kịp phản ứng, “Nhưng, mẹ, các ngươi có chuyện gì không thể nói với ta sao? Tìm hắn làm cái gì?”

Mẹ hắn có chút tức giận: “Gọi ngươi đem hắn mang về nhà, ngươi cứ dẫn hắn trở về, dong dài cái gì.” Ba một tiếng cúp điện thoại.

Để điện thoại xuống, trong lòng La Mân có chút không yên bất an, không biết cha mẹ bán là thuốc gì trong hồ lô.

“Làm sao vậy?” Tô Việt hôm nay ngồi trên xe La Mân liền cảm thấy người này có điểm gì là lạ.

“Ba mẹ của ta muốn gặp ngươi.” Thật lâu sau, La Mân mới rầu rĩ mở miệng.

“Hôm nay?” Tô Việt có chút giật mình.

“Họ mới vừa gọi điện thoại cho ta.” La Mân nhìn thoáng qua Tô Việt, “Hay là quên đi, đừng đi, ai biết bọn họ muốn làm gì? Ta đi gọi điện thoại từ chối là được.”

“A Mân.” Tô Việt đặt tay mình lên tay La Mân, cực kỳ chăm chú nhìn ánh mắt của hắn “Ta đi.”

La Mân lo lắng nhìn hắn: “Tiểu Việt, ta sợ bọn họ nói ra cái gì không dễ nghe, chúng ta hay là đừng đi.”

Tô Việt kiên định nói: “Không, ta muốn đi, a Mân, ta không muốn né tránh nữa, ta yêu ngươi, ta muốn cùng ngươi sống đến hết cuộc đời, cho dù hôm nay có lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng muốn xông vào một lần.”

La Mân nắm tay Tô Việt, nói giọng khàn khàn: “Được, tiểu Việt, chúng ta đi, ta không nghĩ bọn họ thương tổn ngươi, chính là, ngươi nói rất đúng, chúng ta phải đối mặt ngày này thôi.”

Trên mặt Tô Việt lộ ra ý cười nhợt nhạt: “Đến lúc đó, ngươi cũng không thể bỏ lại ta chạy a.”

La Mân đem tay hắn đặt ở bên môi hung hăng hôn lên đó: “Cho dù đem chính mình đánh mất, ta cũng không bao giờ đánh mất ngươi.”

Tuy rằng dọc theo đường đi nói chuyện vui đùa, chính là khi tiến vào khu biệt thự nơi cha mẹ La Mân ngụ ở, trong lòng hai người nhiều ít đều trở nên có chút khẩn trương.

Nghe được tiếng còi ô tô, đi ra nghênh đón bọn họ cư nhiên là Giai Giai, chỉ thấy nàng lộ ra nụ cười thật tươi, đứng ở trên bậc thang hoa viên nhìn hai người đang xuống xe.

“Tô Việt, chào anh.” Giai Giai cười hướng Tô Việt vươn tay, Tô Việt đại khái đoán ra ý tứ cha mẹ La Mân, không khỏi hơi hơi cười khổ, “Chào cô, Giai Giai.”

“Ngươi đừng có hiểu lầm a, ta cũng không phải là đến cùng ngươi tranh giành a Mân nha.” Giai Giai giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn cười nói.

Tô Việt đỏ mặt lên, La Mân tiến lên một phen cầm tay hắn, thản nhiên đối Giai Giai nói: “Ba mẹ của ta ở đâu vậy?”

Giai Giai mỉm cười nói: “Đều ở nhà ăn chuẩn bị mà.”

Ba người trước sau đi vào phòng, Tô Việt chỉ cảm thấy lòng có chút không yên.

“Ba ba.” Đúng lúc này, Tư Việt từ phòng bếp xông tới, cao hứng hô to nhào vào lòng La Mân, Tô Việt theo bản năng buông lỏng tay La Mân ra.

“Ngươi muốn uống chút gì không?” Giai Giai cười tiếp đón Tô Việt, Tô Việt thản nhiên nói: “Cám ơn, ta không khát.”

“Ô, tiểu Mân đã trở lại.” Mẹ La Mân gặp đứa con đã trở lại, vội vàng nói, “Nếu đã đến đông đủ, vậy mau ngồi xuống đi.”

Nàng nhìn thoáng qua, Tô Việt khôi ngô tuấn tú đứng ở bên cạnh La Mân, thản nhiên nói: “Tiểu Tô cũng ngồi đi, không phải người ngoài mà, mau ngồi xuống đi.”

La Mân bất an nhìn tình nhân liếc mắt một cái, chỉ thấy Tô Việt im lặng ngồi ở bên cạnh La Mân.

“Ta muốn ngồi ở bên cạnh ba ba, ta muốn ngồi ở chỗ đó.” Tư Việt đột nhiên không muốn ngồi ở chỗ của mình, chỉ thấy hắn phụng phịu đứng ở bên người Tô Việt, kêu lên.

La Mân bất đắc dĩ đem đứa con ôm để trên đầu gối: “Tư Việt, sao con lại nghịch ngợm như vậy chứ? Đến ngồi ở trên đùi ba ba được không?”

“Tư Việt, không được nghịch ngợm, lại đây ngồi kế ma ma nè.” Giai Giai bất an nhìn thoáng qua Tô Việt, chỉ thấy hắn yên lặng đứng lên, thản nhiên nói: “Ta ngồi ở bên kia đi.” Nhường chỗ mình cho Tư Việt.

Chỉ thấy Tư Việt vẻ mặt đắc ý đi qua, “Đây là chỗ ngồi của ta, ta muốn ngồi cùng ba ba.”

La mẫu trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý, cũng rất mau liền che dấu đi, không khỏi nói: “La Ái Quốc, ngươi đang làm cái gì vậy? Còn không mau lại đây ngồi đi?”

Chỉ thấy cha La Mân cầm trong tay một chai rượu đỏ cười nói: “Thật hiếm khi chúng ta một nhà đều tụ cùng một chỗ, không uống chút rượu đỏ chúc mừng một chút sao được chứ phải không?”

La mẫu vội vàng đáp: “Đúng vậy a, thật sự là đã lâu cũng chưa náo nhiệt như thế.” Nhìn thoáng qua Giai Giai nói, “Giai Giai đi, lấy vài cái ly thủy tinh đến đây.”

Giai Giai “Ai” một tiếng, hướng Tô Việt thật có lỗi cười cười, cầm mấy cái ly thủy tinh đi ra.

Tô Việt bình tĩnh nhìn cha mẹ La Mân ở trước mặt của mình trình diễn một hồi, trong lòng hiểu được, cha mẹ La Mân thông qua phương thức này muốn thị uy mình, cho dù ngươi cùng La Mân cùng một chỗ, ngươi ở trong lòng chúng ta cũng là người ngoài, mà Giai Giai, nói như thế nào, cho dù ly hôn, cũng còn là con dâu trong nhà chúng ta.

La Mân trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cỗ tức giận, không vì cái gì khác, chính là đau lòng khi thấy Tô Việt ở nhà mình bị đối đãi một cách lãnh đạm, cái kiểu lạnh lùng này, so với kiểu răn dạy thô bạo càng tổn thương người hơn.

“Hôm nay, ta có chuyện muốn tuyên bố cho mọi người biết một chút.” La Mân uống cạn ly rượu, đột nhiên lớn tiếng mở miệng nói.

La phụ bất mãn nhíu mày: “Ngươi vội cái gì a, chờ ta nói vài câu rồi nói sau không được sao?”

Tô Việt nhìn La Mân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo hắn không cần xúc động, La Mân đặt chén rượu xuống, từ mũi phát ra hừ một tiếng.

La Ái Quốc bất mãn nhìn đứa con liếc mắt một cái, cầm ly rượu lên, mọi nơi nhìn quanh một vòng, có chút sầu não mở miệng nói: “Hôm nay, ba ba ma ma mời các ngươi đến đây, là có vài lời muốn nói cùng các ngươi. Tiểu Mân cùng Giai Giai xem ra là phục hôn vô vọng, La gia chúng ta thực xin lỗi Giai Giai.”

Giai Giai có chút thẹn thùng nói: “Ba ba, người đừng nói như vậy, ba cùng ma ma đều đối với ta rất tốt, trong lòng ta biết, ta không buồn đâu.”

La phụ gật gật đầu, nói: “Tốt lắm.”

Tô Việt cắn môi, trên mặt đầy vẻ bình tĩnh, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù trong chốc lát cha mẹ La Mân có nói ra cái gì không dễ nghe đi nữa, mình cũng đều phải nhịn xuống, kiên quyết không thể thỏa hiệp như vậy, dù bọn họ nói cái gì, mình cũng sẽ không rời đi La Mân.

La phụ nói tiếp: “Nếu như vậy, ta và ma ma các ngươi đã nghĩ rồi, tuy rằng Giai Giai không thể làm con dâu của ta, nhưng, có thể làm con gái của chúng ta đi, cho nên hôm nay, gọi các ngươi tới, chính là nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ có thêm một đứa con gái, tiểu Mân ngươi có thêm một người em gái, hai người các ngươi, tiểu Mân cùng tiểu Việt, các ngươi nghe kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi, phải đối đãi với Giai Giai như em gái ruột, về sau, phải biết che chở yêu thương nàng, các ngươi có thể làm được sao?”

Ánh mắt La Mân còn một mảnh mê mang mà, chính là Tô Việt lại nghe hiểu được, chỉ thấy hắn bỗ

ng dưng ngẩng đầu vẻ mặt không thể tin được nhìn cha La Mân, hắn có điểm không rõ, rồi lại như hiểu được, không khỏi run rẩy nói: “Ý của ngài là.. ”

Cha La Mân giống như giận dỗi, nói từng chữ: “Ta không có ý gì sâu xa, dù sao, chuyện các ngươi yêu như thế nào, sống chung ra sao, là chuyện riêng của các ngươi, chính là có một điều, nếu đã quyết định ở cùng một chỗ, phải đối xử với nhau thật tốt, đừng ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, đừng làm rộn ra cái gì chê cười.”

La mẫu đã có chút ngạc nhiên nhìn chồng mình, nhỏ giọng nói: “Ngươi điên rồi, không phải nói, hai người bọn họ đến đây, ngươi và ta cùng bọn họ nói chuyện rõ ràng sao?”

La Ái Quốc lại không nhìn tới vợ mình, chỉ nhìn ba người đồng dạng tràn đầy kinh ngạc cùng chấn động, buồn bã nói: “Chúng ta đều lớn tuổi rồi, còn có thể sống vài năm chứ? Chỉ cần các ngươi đều hạnh phúc vui vẻ, ta và mẹ của ngươi đã mãn nguyện.”

Tô Việt và La Mân cùng trao đổi ánh mắt không thể tin được, không nghĩ tới, chính mình mất nhiều thời gian khẩn trương như lâm đại địch như vậy, vào trong nhà còn đề phòng nửa ngày, kết quả, liền đạt được sự tán thành của cha La Mân.

La mẫu còn định mở miệng nói cái gì đó, chỉ thấy cha La Mân nhíu mày nói: “Đủ rồi, ngươi không cần nói thêm gì nữa đâu, bọn nhỏ đang rất vui vẻ ngồi ở đây mà, so với mấy chuyện khác không phải tốt hơn sao.” Một câu, đem tất cả không cam lòng của La mẫu đều cấp đổ trở về.

Tô Việt trên mặt rốt cục lộ ra ý cười, tuy rằng hắn không nói nhiều lắm, thế nhưng, vẻ mặt kia cũng là rõ ràng khoái hoạt hơn, hai người từ La gia ra tới, Tô Việt rốt cục nhịn không được đối La Mân nói: “A Mân, ngươi nhéo ta một cái thử xem.”

La Mân nhíu hạ mày: “Ngươi ngốc a, ta nhéo ngươi, ngươi không đau sao?”

Tô Việt ngây ngô cười nói: “Ta sợ đây là đang nằm mơ a.”

La Mân một trận lòng chua xót, một tay kéo hắn ôm vào trong lòng ngực, “Đứa ngốc, chúng ta đây không phải là nằm mơ, là thật sự, ba ba của ta bọn họ không phản đối chúng ta ở cùng một chỗ.”

Tô Việt để La Mân ôm, chỉ cảm thấy ánh mắt cay cay, giống như nhẫn nại chịu đựng ủy khuất gần mười năm, rốt cục vào giờ khắc này trút bỏ tất cả, hắn nắm chặt lấy áo La Mân, cả người run rẩy, cố gắng kiềm nén nước mắt rơi ra, nhưng vẫn là nhịn không được, ở thời khắc cuối cùng, đau khóc thành tiếng.

Đây là nước mắt vui sướng, bao hàm đủ loại bất đắc dĩ, dằn vặt, đau đớn, rốt cục ngày hôm nay, cũng được tán thành.

“Ta nói, cái lão già kia, ta hôm nay thật vất vả nghĩ muốn giáo huấn Tô Việt một chút, tại sao ngươi dám sửa lại hả?” La mẫu đợi bọn hắn đi rồi không vui địa hướng về phía La phụ bực mình nói.

“Ngươi thử nghĩ lại xem, ngươi vui bọn họ cũng cùng một chỗ, ngươi không vui bọn họ cũng ở cùng một chỗ, vậy tội gì ngươi phải làm chi biến thành người khiến cho trong lòng con ngươi không thoải mái chứ? Ngươi chế ngạo Tiểu Tô dễ dàng, chính là ngươi cảm thấy trong lòng đứa con ngươi sẽ cao hứng sao? Còn có, lần sau làm việc đừng xúc động như vậy, đừng dạy Tư Việt mấy chuyện như vậy nữa.”

“Ta dạy Tư Việt, ta khi nào thì kêu cháu ta khi dễ người kia hả? Là thằng bé không thích hắn.”

“Được rồi, ta còn không biết ngươi sao? Giai Giai đều cùng ngươi nói chuyện bao nhiêu lần? Nói ngươi đối tốt với tiểu Tô, người ta ngàn dặm xa xôi theo con của ngươi đến đây, nói cái gì, ngươi cũng làm cho nhà người ta đẹp mặt chứ, nhưng ngươi khen ngược, còn kêu thằng bé khi dễ người ta.”

“La Ái Quốc, ngươi làm ta tức chết, ta khi nào thì kêu Tư Việt khi dễ tiểu Tô, nói vậy các ngươi đều là người tốt, chỉ có mình ta là người xấu.”

“Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, làm cho hàng xóm chê cười, lần sau tiểu Tô đến, ngươi hãy đối xử tốt với người ta, ngươi nghĩ xem a, chúng ta nói như thế nào hiện tại cũng là có hai đứa con trai cùng một đứa con gái, còn có một đứa cháu nội đích tôn nữa, ngươi phải biết chừng điểm đi.”