Giường Đơn

Quyển 5 - Chương 8




Edit: Mộc

Bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông ngừng túm tóc mình, thương tâm, khổ sở, lo lắng đến không chịu đựng nổi.

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Người đàn ông lo lắng chạy tới, thô bạo túm áo hai bác sĩ vừa ra.

Một người là bác sĩ phẫu thuật, một người là bác sĩ phụ sản.

“Thế nào rồi? Nói đi!” Bác sĩ còn chưa mở miệng, anh đã rống lên.

“Khâu 10 mũi, sẽ có sẹo, nếu cần thì có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ.” Bác sĩ phẫu thuật nói.

“Cô ấy sinh non. Cuống rốn đã đứt sớm nên không giữ được đứa bé.” Bác sĩ phụ sản vẫn phụ trách kiểm tra sức khỏe cho cô nói tin dữ với anh.

Kinh ngạc, anh tận mắt thấy một y tá đi ra từ phòng phẫu thuật, còn cầm một bình thủy tinh, đi qua người anh.

Bên trong, một khối máu.

Trái tim anh đau đớn như bị đâm.

Thậm chí không còn sức lực ngăn y tá kia lại, nhìn sinh mệnh nhỏ bé vô duyên với mình một lần.

“Để tôi gặp cô ấy.” Chua xót, cuối cùng anh cũng tìm được giọng của mình.

“Cảm xúc của cô ấy không ổn định, nói không muốn gặp bất kì ai.” Bác sĩ phụ sản lịch sự từ chối.

“Tôi muốn gặp cô ấy!” Anh lặp lại.

“Không thể! Chúng tôi phải tôn trọng ý muốn của người bệnh!” Lời nói không nể nang.

“Tôi muốn gặp cô ấy!” Tim anh đau, đau quá! Đau đến máu chảy đầm đìa.

Nhưng anh không biết phải làm thế nào! Không thể phát tiết nỗi đau đớn kia, đau đến muốn hủy diệt tất cả.

Con của anh…

“Bảo bối, đừng như vậy. Để cho người phụ nữ kia tự nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước!” Mẹ anh đi tới sau, cố ý nắm lấy tay anh.

“Bà cút đi!” Lạnh lùng nhìn mẹ mình, ánh mắt anh như sắp đốt lửa.

Lão quản gia chính mắt nhìn thấy, cuối cùng không thể chịu nổi lương tâm cắn rứt, nói cho cậu chủ mà mình ở bên từ nhỏ đến lớn, là chính mẹ anh đã đẩy vợ anh ngã xuống!

Ngơ ngác nhìn tay mình bị con đẩy ra không chút nể nang, trợn tròn mắt.

Bảo bối của bà chưa từng đối xử với bà như vậy…

“A Á, đứa bé không còn cũng không sao, mẹ có thể tìm một cô gái khác, sinh cho con một đứa bé có huyết thống cao quý!” Mẹ anh lo âu an ủi con.

“Phải sinh thì tự bà sinh đi!” Anh phát cuồng hét lên.

Con của anh mất rồi, vì sao người thân của anh có thể hờ hững như vậy?

Vì sao không có ai hiểu rằng, cả đời này, anh chỉ muốn cùng một người phụ nữ sinh con?!

“Bảo bối…” Nuốt nước bọt, bà làm mẹ mà lại thấy sợ chính con mình.

“Cút đi!” Anh lạnh lùng, “Bà là hung thủ giết người.”

Còn có… cả anh… cũng là một kẻ giết người.

Nếu anh không về nhà trước, nếu anh không nói dối, con của anh bây giờ có lẽ vẫn bình an, khỏe mạnh lớn lên!

“Con nghe mẹ giải thích đã!” Mẹ anh hoảng sợ lôi kéo tay anh, giọng nói như sắp khóc, “Là cô ta đấy! Cô ta cố ý muốn ly gián tình cảm của chúng ta! Bảo bối, con tin mẹ đi!” Nước mắt rơi xuống, đối với bà, chỉ duy nhất đứa con này là bà không bao giờ có thể kiêu ngạo với nó được.

Lạnh lùng rút tay về. Anh không muốn nghe giải thích! Mạt Mạt bây giờ ngay cả mặt anh cũng không muốn thấy, anh còn tâm trạng đâu mà đi để ý đến người khác.

“Nếu bà không phải mẹ tôi, tôi nhất định sẽ giết bà!” Giọng nói của anh chứa đầy hận thù mãnh liệt và chán ghét.

Thật ra, anh hận mẹ anh còn không bằng hận chính mình, chán ghét chính mình! Vì sao, sao anh không thể bảo vệ nổi cô?!

“Bảo bối, mẹ nhất định sẽ chứng minh là cô ta cố ý! Bảo bối, đừng đau lòng nữa, bây giờ con cùng mẹ về nghỉ ngơi một chút!” Người phụ nữ kia vào trong suốt mười mấy tiếng, bảo bối của bà cũng canh chừng ở cửa, hai mắt đỏ bừng, người làm mẹ như bà sao có thể không đau lòng?

“Tôi sẽ không bao giờ… bước về căn nhà kia nữa!” Ngôi nhà kia, bên trong đầy máu của cô, về sau anh sẽ không bao giờ… bước vào đó nữa! “Bảo bối, con đừng như vậy…” Mẹ anh lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Được rồi! Đừng làm mất mặt thêm nữa, chúng ta đi thôi.” Cha anh thô bạo kéo tay vợ, không muốn nói thêm một câu. Bởi vì biểu cảm của con lúc này ông đã từng nhìn thấy. Khi Hoàn Vũ chết, ở trong gương, ông nhìn thấy vẻ mặt của chính mình giống như đúc Phàn Dực Á bây giờ.

“Để cho tôi thấy cô ấy.”

“Thưa anh, bệnh nhân thực sự không muốn gặp anh.”

“Tôi muốn thấy cô ấy!”

“Thưa anh, nếu không muốn bệnh tình của bệnh nhân nặng hơn thì mời anh đi đi!”

“Tôi không đi…” Giọng nói suy sụp nhưng kiên trì.

Ở cửa phòng bệnh của cô, hai ngày hai đêm vẫn vang đến tiếng đối thoại như vậy.

Nói thực ra, Phàn Dực Á mà cô biết, chưa bao giờ là người sẽ bị hộ lý ngăn ở cửa.

Phàn Dực Á mà cô biết, chắc chắn sẽ xông vào.

Phàn Dực Á mà cô biết…

Lại sẽ càng không nói dối.

“Để anh ấy vào đi.” Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng thản nhiên của chính mình.

Anh nói dối, mà chẳng phải cô cũng đã nói dối sao?

Cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra.

Cô lạnh lùng nhìn anh.

Người chồng trẻ tuổi, hăng hái của cô, lúc này mặt mũi không sạch sẽ, cằm lún phún râu, môi khô khốc bong tróc, dưới mắt là quầng thâm đen, chẳng khác nào động vật mới của quốc gia.

Nhưng cô bây giờ thì cũng có chỗ nào xinh đẹp?

Trên trán quấn mấy vòng băng trăng, khuôn mặt không chút máu.

“Ăn chưa?” Nhìn ánh mắt anh, cô không giận, bình tĩnh hỏi.

Lắc đầu.

Anh làm sao có thể nuốt trôi được?

Hơn hai ngày nay, ngay cả một ngụm nước anh cũng không uống, vẫn ngồi ở cửa phòng bệnh.

“Đi ăn chút gì đó rồi quay về công ty đi.” Cô biết, giọng nói của cô rất bình tĩnh, tuyệt đối không giống đang giận dỗi với anh.

Quả thật, cô đã không hề tức giận nữa. Chỉ là có chút thất vọng mà thôi.

Lại lắc đầu. Ánh mắt nhìn về phía giường, trên bàn còn cháo chưa động tới, “Anh bón cho em.”

Anh ngồi bên giường cô, cẩn thận ngậm một thìa cháo trắng, thử độ ấm.

Nước mắt rơi xuống lớp cháo. Cô nhìn bát cháo, giọt nước phía trên, chấn động.

Phàn Dực Á… vậy mà rơi nước mắt…

“Đứa bé không còn? Anh buồn lắm phải không?” Giọng nói của cô vô cùng lãnh đạm.

“Không.” Anh đưa cháo tới bên môi cô, “Anh vốn không thích trẻ con, từ trước đã nói rồi…”

Tiếp theo, cả hai người đều không nói gì.

Anh bón từng thìa một cho cô, cô cũng không tỏ vẻ gì, máy móc há miệng, lại ngậm lại.

Hạ Vũ Mạt, mày không có cốt khí…

Không có cốt khí đến mức ngay cả chính mình cũng không chịu nổi.

Hạ Vũ Mạt, nếu mày có đủ cốt khí, mày nên lớn tiếng quyết tuyệt nói với anh ta: Phàn Dực Á! Tôi không cần anh!

Nhưng vì sao cô lại thỏa hiệp…

Cho dù thất vọng, vẫn thỏa hiệp. Đơn giản là cô yêu anh.

Yêu đến không còn nguyên tắc, không còn cả cá tính của Hạ Vũ Mạt.

Ăn cháo xong, cô lạnh lùng nhắm mắt, kéo chăn, quay lưng về phía anh, “Anh đi đi, y tá sẽ chăm sóc cho em.”

Anh im lặng thật lâu.

Sau đó, chăn của cô bị xốc lên, một khối thân thể ấm áp ôm chặt lấy cô. Rất chặt.

“Mạt Mạt, anh yêu em… thực sự yêu em… Cho… anh một cơ hội nữa, được không?!” Chất lỏng ấm áp rơi xuống gáy cô.

Anh yêu em

Ba chữ này, bọn họ chưa bao giờ nói với nhau.

Anh vẫn cảm thấy thật buồn nôn, không có khả năng mở miệng.

Lòng tự trọng của cô rất lớn, lại càng không thổ lộ với đàn ông.

Nhưng không ngờ rằng anh sẽ hạ thấp mình, nói với cô: Mạt Mạt, anh yêu em.

Mạt Mạt, anh thực sự yêu em.

Mạt Mạt, tha thứ cho anh.

Tha thứ cho anh…