Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 11: C11: Sếp tạ có muốn liều không




Từ trước đến nay, Hàn Hân Đình thấy sự cứng nhắc và quy củ của Tạ Kỳ Ngôn khiến mình rất chướng mắt. Cô từng đối diện không biết bao nhiêu áp lực, bao nhiêu sự hổ thẹn trước nạn nhân khi biết rõ là án oan mà vẫn không thể vì nạn nhân kêu cứu.

Tất cả bởi không tìm ra được nghi điểm mấu chốt, bởi hai chữ "quy tắc" này mà đành nhún nhường. Khoảnh khắc Tạ Kỳ Ngôn kiên quyết không để Hàn Hân Đình khám nghiệm thi thể Từ Quang Kiệt càng làm bùng phát ngọn lửa giận và căm phẫn trong lòng cô.

Cô lập tức hoài nghi, lý trí cố từ chối những sự chính nghĩa trước đây mà Kỳ Ngôn bày trước mặt mình. Cô nghĩ Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc cũng giống như bao nhiêu người cảnh sát khác mà cô từng gặp. Sợ hãi, hèn yếu mà khước từ đi nhiệt huyết theo đuổi chính nghĩa.

Nhưng giờ phút này, Tạ Kỳ Ngôn cho Hàn Hân Đình biết cô ấy không hề giống như những người khác. Cô ấy là người tuân theo kỷ luật nhưng không đồng nghĩa cô ấy cho phép mình phủ phục trước tội ác đang diễn ra.

Hôm nay, cô ấy còn vì một câu tin tưởng của Hàn Hân Đình, không ngần ngại đứng ra đảm bảo. Cả hai người họ, trong công việc đối lập quan điểm, đối lập phong cách. Nhưng trong con đường theo đuổi chính nghĩa, họ dường như đều muốn chạm đến sự thật công bằng.

Trong lúc này, Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân đến nhà nạn nhân để tìm hiểu tình hình. Không khí tang thương bao trùm lấy ngôi nhà. Chào đón họ là vợ của Từ Hiểu Sung, Mẫn Kỳ.

"Mấy người đến đây làm gì?" Từ Hiểu Sung cau có khi thấy cảnh sát ghé nhà.

"Anh! Họ chỉ quan tâm bố." Mẫn Kỳ nhanh chóng ngọt giọng, cố gắng vuốt vẻ cơn nóng giận chồng mình.

"Quan tâm mà không để cho chúng tôi mang bố về nhà à?"

Tiểu Hiểu Sung phản ứng. Từ đầu đến cuối, trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, người phản ứng thái hóa nhất trước quyết định không giao thi thể của cảnh sát chính là Từ Hiểu Sung.

"Hai vị cảnh sát, mời ngồi." Từ Hiểu Chí cũng có mặt. Anh ta là một người đàn ông lịch lãm, trái ngược hoàn toàn với người anh. Từ Hiểu Chí có khuôn mặt điềm đạm, nhẹ nhàng. Từ lúc biết tin, ánh mắt anh ta luôn tràn lấp nỗi u buồn mà ai cũng có thể nhận ra.


"Chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi chỉ là còn vài điểm cần phải làm rõ. Tôi không muốn bỏ sót sự thật. Đó là sự tôn trọng mà chúng tôi có thể dành cho giáo sư."

"Tôi biết mọi người cũng đều rất nóng lòng. Nhưng nếu mọi người hợp tác một chút, chúng ta sẽ đón ông ấy về sớm."

Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi bày tỏ. Người nhà họ Từ cũng dần dần dịu đi cơn nóng.

"Có thể cho chúng tôi biết nạn nhân là người như thế nào, bình thường tình cảm của ông ấy với mọi người ra sao?" Lão Bân thay Tạ Kỳ Ngôn để hỏi han người nhà.

"Bố tôi là một giáo sư, dù đã về hưu nhưng vạn người đều kính nể. Mấy năm gần đây, ông ấy chuyển về đây sống, rất thích trò chuyện với hàng xóm. Sự uyên bác và cởi mở, hiền lành của ông khiến ông có rất nhiều bạn bè trong khu này. Tìm một người ghét ông rất khó."

Mẫn Kỳ đặt ly nước xuống bàn, đưa về phái hai vị cảnh sát, cô rũ mi kể lại.

Theo như Mẫn Kỳ nói, Từ Quang Kiệt chắc chắn không thể có kẻ thù hay có người giữ ý muốn hãm hại ông. Khi dọn đến đây, có người từng vu oan ông ăn cắp, ông cũng dùng thái độ hòa nhã đối đãi và dàn xếp. Lúc hiểu lầm được giải, ông còn đích thân đến trò chuyện kết giao với người từng đổ oan cho mình, làm khó làm dễ ông.

Một người như vậy không thể bị giết do nguyên nhân trả thù. Tuy nhiên, cảnh sát sở Nam Long báo cáo rằng tài sản trên người nạn nhân vẫn còn nguyên, áo quần không có dấu hiệu lục soát. Dù trong ví không có tiền lớn nhưng đồng hồ giá trị nhất trên tay ông lại không bị lấy đi. Loại trừ khả năng cướp của, giết người.

"Bố tôi là người ưu nhã, đối với người với vật đều rất ôn hòa."

"Tiếc là bố tôi có bệnh. Hơn nữa, sức khỏe của ông ấy lại không ổn định cho lắp thường xuyên phải dùng thuốc."


"Ông ấy bị bệnh gì."

"Bệnh tim." Nói rồi Mẫn Kỳ đi lấy hồ sơ sức khỏe của Từ Quang Kiệt đưa cho Tạ Kỳ Ngôn.

"Xin lỗi, yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng tôi có thể đi quanh nhà xem một chút không?" Tạ Kỳ Ngôn mạo muội.

Quả nhiên đề nghị khiến Từ Hiểu Sung nổi cơn tức giận, anh lấy tay đập mạnh xuống tay vịn ghế.

"Mấy người đã không cho tôi mang bố về, giờ còn muốn lục soát nhà tôi khi không có lệnh khám à?"

"Anh! Họ cũng là đang lo cho bố thôi." Từ Hiểu Chí nhỏ nhẹ. Từ đầu đến cuối, đây chính là người hiểu chuyện nhất.

"Lo cái gì! Mấy người ỷ thân là cảnh sát, nói soát là soát, giữ là giữ, đây chính là ép dân." Từ Hiểu Sung gào lớn, tay chỉ thẳng về phía Tạ Kỳ Ngôn la lối.

"Chúng tôi không lục soát chỉ là đi quanh nhà thôi!" Tạ Kỳ Ngôn trấn an.

"Anh. Chúng ta đi cùng họ, xem họ làm gì. Không có gì thì không cần phải sợ."


Ngay khi Từ Hiểu Chí nói câu này, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng phát hiện tia hoảng sợ ánh lên trong mắt của Mẫn Kỳ, thái độ hoàn toàn khác với sự niềm nở và chân thành ban nãy. Tạ Kỳ Ngôn cau mày nhưng vẫn chưa thể biết chính xác biểu cảm đó thực sự mang ý nghĩa gì.

Không gian phòng khách nhà họ Từ chiếm diện tích lớn thứ hai trong nhà, dù không phải trung tâm nhưng là nơi thể hiện mặt mũi của Từ Quang Kiệt. Kiến trúc được bày biện rất ngăn nắp theo lối kiến trúc Trung Hoa thời nhà Đường với khu vực đồ cổ, bàn luyện chữ phối hợp với hòn non bộ nhân tạo đặt ngay trong nhà tạo nên thế trận Phong Thuỷ vượng mệnh gia chủ.

Lối bày trí theo hơi hướng cổ đại được lấy làm chủ đạo. Tuy nhiên, khi có dịp xem sơ qua phòng riêng của Tạ Hiểu Chí, đây lại là căn phòng duy nhất trong nhà lạc lõng nhất với toàn bộ bố cục. Phòng của Từ Hiểu Chí chú trọng sự tinh gọn và hiện đại. Nhưng vì không có lệnh khám xét, Tạ Kỳ Ngôn không thể tiến vào quá sâu.

Sau đó, Tạ Kỳ Ngôn cùng lão Bân di chuyển đến phòng việc của Từ Quang Kiệt nằm ở cuối dãy hành lang cùng tầng. Đó là một căn phòng thoáng đãng mà theo lão Bân được trang trí như một cung điện mà mỗi đêm vua phê duyệt tấu chương.

Từ hướng bàn, vị trí đặt nghiêng mực, giá sách đều được mô phỏng giống trong sách diễn tả về ngự thư phòng của Đường Minh Hoàng. Các hoành bức của Dương Quý Phi điểm xuyến thêm muôn phần rạng rỡ.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn tinh ý quét ánh mắt của mình trên bàn làm việc, cô nhận ra những bức ảnh được Từ Quang Kiệt trưng trên bàn làm việc nếu không phải là ảnh chân dung của ông thì sẽ là ông và cháu trai Từ Minh của mình. Không có gia đình Từ Hiểu Sung, Mẫn Kỳ, Từ Hiểu Chí hay ảnh chụp toàn gia đình. Chẳng phải, bàn làm việc nên phải có ảnh gia đình hay sao?

Nghi vấn của Tạ Kỳ Ngôn càng thêm lớn khi một số dụng cụ liên quan đến văn thư như bút, giấy và một số bức thư pháp được lão Bân phát hiện trong khu vực bỏ rác phía sau nhà. Lúc lân la hỏi han người giúp việc, lão Bân biết việc bỏ một số đồ của Tạ Quang Kiệt là ý kiến của Từ Hiểu Sung.

Từ nhà của Từ Quang Kiệt, dù không thu thập được tin tức gì có giá trị nhưng Tạ Kỳ Ngôn vẫn tìm được cho mình những bảng tóm tắt của thể về mối quan hệ trong gia đình của ông ta với các người con.

Có vẻ mối quan hệ của người nhà họ Từ không khuôn mẫu, cũng không phải hạt ngọc không tì vết như mọi người ngưỡng mộ. Nhưng gia đình nào lại không tồn tại mâu thuẫn, đó không thể lấy làm nghi điểm của vụ án.

"Lão Bân, quan hệ cha con nhà họ Từ có vẻ kỳ lạ phải không?" Khi cả hai bước vào trong xe toan rời đi, Tạ Kỳ Ngôn cau mày, quay sang phân phối việc điều tra. Lão Bân tất nhiên cũng cảm nhận được điều kỳ lạ này, nếu Tạ Kỳ Ngôn không nói, ông cũng sẽ điều tra để báo cáo cho sếp Tạ của mình.

Tạ Kỳ Ngôn bất giác thở dài, sau đó nhanh chóng đến phòng khám nghiệm của Hàn Hân Đình. Lúc này, cô đang tự nhốt mình để nghiên cứu đoạn video được cảnh sát quay được khi tiến hành cấp cứu cho nạn nhân ở hiện trường. Tạ Kỳ Ngôn đã đảm bảo cho cô, cô tuyệt đối không thể để lỡ cơ hội này.

Vì áp bức bản thân suy nghĩ, tập trung cao độ mà cơn đau đầu đã nhanh chóng ập đến chiếm lấy Hàn Hân Đình, cô buộc phải dùng thuốc đặc trị trong lúc làm việc.


Hàn Hân Đình lấy từ trong túi ra hộp kẹo ngậm mà mình luôn mang theo, tay run rẩy đón lấy 2 viên thuốc rồi lập tức cho vào miệng. Cô không thể để bản thân buông xuôi vào lúc này. Đúng lúc Hàn Hân Đình cầu cứu đến thuốc, Tạ Kỳ Ngôn đến gõ cửa.

Không muốn để Tạ Kỳ Ngôn phát hiện, Hàn Hân Đình tỏ vẻ bình thản, cố gắng hít lấy một hơi thật sâu rồi mở cửa cho đội trưởng Tạ.

"Tìm được gì không?" Tạ Kỳ Ngôn sốt sắng.

"Có chút kỳ lạ ở hướng chảy của vết thương nằm ở phần đầu."

Trước lúc Tạ Kỳ Ngôn đến, Hàn Hân Đình đã thực sự tìm ra điểm mấu chốt có thể giúp cảnh sát tiến hành giải phẫu tử thi.

"Như thế nào?"

"Tôi có thể mở cuộc họp không?"

"Cậu có chắc không?"

"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu có muốn liều không?" Hàn Hân Đình hỏi ngược lại Tạ Kỳ Ngôn như mong đợi một sự tin tưởng từ đối phương dành cho mình.

"Tôi chuẩn bị cuộc họp cho cậu."

Tạ Kỳ Ngôn gật đầu, lời nói chắc nịch. Trước khi rời khỏi phòng khám nghiệm của Hàn Hân Đình còn không quên đưa lại ý cười cùng một lời thách thức sĩ khí dành cho Hàn Hân Đình.

"Trình diễn đẹp mắt một chút, nếu không tôi không để yên cho cậu."