Gợn Gió Đêm

Chương 55: Bắt Cóc




— [cứu mạng]

Tin nhắn báo nguy tự động này vốn được dùng như một sự bảo đảm và được thiết kế để giúp Giang Trạch Dư cảm thấy yên tâm, anh tự tin mọi việc đã được thu xếp ổn thoả, và cảm thấy mình khống chế được cục diện, nhưng trước nay không nghĩ tới có một ngày sẽ làm cho Tạ Điệt lâm vào hiểm cảnh như vậy.

Vậy mà lúc này nó đã thật sự xuất hiện trước mặt anh, hai chữ kêu lên bức thiết làm cho người ta sợ hãi, như thể trong giây tiếp theo chúng sắp thoát ra khỏi màn hình điện thoại, phảng phất cười nhạo anh ngu xuẩn và tự phụ.

Trái tim Giang Trạch Dư đập loạn xạ không thể kiểm soát được, chứng ù tai nghiêm trọng khiến anh không thể nghe rõ lời của cảnh sát Hàn, nhưng lý trí nói cho anh biết, không thể kéo dài.

Mỗi một phút kéo dài, Điệt Điệt sẽ có thêm một phần nguy hiểm.

Anh lập tức mở cửa xe bước lên, mở ra định vị của Tạ Điệt, sau đó lập tức khởi động xe. Thấy vậy, cảnh sát Hàn ở bên cạnh cũng mở cửa xe ghế phụ ngồi vào, cửa xe của anh ta còn chưa kịp đóng lại, xe đã phi nước đại như một con ngựa hoang tuột dây cương, tiếng cảnh báo trong xe vang lên điếc tai.

Giang Trạch Dư một tay lái xe, một tay khác bấm nhanh số điện thoại của Mạnh tổng.

“Alo, Mạnh tổng? Phiền ông có thể cử người đi tìm bạn gái của tôi không, có lẽ cô ấy đã bị bắt cóc. Định vị hiện tại của cô ấy đang ở toà nhà thứ 2 ở góc Tây Bắc bên trong trang viên rượu, nhờ ông phái thêm nhiều người tìm kiếm cẩn thận trên mỗi tầng”.

Giọng anh có vẻ khá bình tĩnh, nhưng cảnh sát Hàn có thể nghe ra ý cầu xin từ cách thay đổi xưng hô của anh: “Anh Mạnh, anh nhất định phải giúp tôi chuyện này, cảm ơn”.

Trong lúc nhất thời anh ta có hơi sốc, lập tức gọi cho đồn cảnh sát gần đó để yêu cầu hỗ trợ.

Cảnh sát Hàn cúp điện thoại, trong xe im phăng phắc, anh ta không biết phải nói gì mới tốt, vì thế an ủi: “Giang tổng, anh đừng sốt ruột. Định vị của cô Tạ ở trong trang viên rượu của Mạnh gia, hôm nay có nhiều khách tham dự tiệc như vậy, Chu Tử Tuấn sẽ không dám làm bậy”.

Nói xong, anh ta ngượng ngùng ngậm miệng, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, không cần phải nhiều lời nữa – anh ta nhận ra lỗ trống an ủi này nhạt nhẽo và thiếu chuyên nghiệp đến mức nào. Đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh ta biết rõ đối với một tên tội phạm có tội ác chồng chất thì dù trang viên to thế nào, nhân sự hỗn loạn ra sao, hắn cũng có thể tìm được cơ hội để phạm tội.

Rõ ràng lời an ủi của anh ta không hề có tác động gì đối với người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

Hai tay của anh gắt gao nắm chặt vô lăng, liên tục nhấn mạnh chân ga vượt qua mấy đoạn đèn đỏ, cảnh sát Hàn há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng nhắc nhở – bởi vì trạng thái người lái xe thực sự không tốt, quai hàm siết chặt, màu môi nhợt nhạt còn hơn cả sắc mặt, những đường gân xanh trên cổ như muốn xuyên thủng làn da trắng nõn.

Lúc này nếu lại dong dài quấy rầy anh lái xe, có thể sẽ bị đánh cho một trận và tống ra khỏi xe.

Tốc độ của xe đã tăng vọt đến 180 dặm, 20 phút lái xe từ các ngã rẽ đến dinh thự đã được cắt giảm một nửa. Mười phút sau, Cảnh sát Hàn đứng ở góc tây bắc trang viên run như cầy sấy, chân có chút mềm nhũn.

Bầu trời được bao phủ bởi gió tuyết, gió thổi qua cây thuỷ sam thẳng tắp trong trang viên.

Giang Trạch Dư không có thời gian quan tâm đến việc tìm một chỗ đậu xe, vì vậy anh dừng xe trước tòa nhà, sau đó mở cửa lao vào trong gió tuyết. Định vị là ở trong tòa nhà có phong cách kiến trúc Gothic bắt chước với lâu đài trang viên Châu Âu, mái vòm kiểu cột lãng mạn trong phim Disney, lúc này trông vô cùng u ám trong tuyết.

Cảnh sát Hàn đi theo tiến lên, vừa bước vào cửa, Mạnh tổng chủ nhân của trang viên liền đón tiếp với vẻ mặt nôn nóng: “Tiểu Giang, toà nhà này có tổng cộng 5 tầng, mỗi một tầng mỗi một phòng tôi đều cho người kiểm tra cẩn thận, nhưng không tìm được cô Tạ, hay là…..định vị sai rồi?”

Giang Trạch Dư siết chặt nắm đấm, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại lắc đầu.

Định vị không thể sai.

Anh đã lắp một thiết bị định vị trong túi xách và điện thoại di động của Tạ Điệt, cộng với thiết bị định vị được tích hợp trong điện thoại báo động dự phòng, tổng cộng có ba định vị đều trùng hợp ở đây. Nếu người không ở trong tòa nhà này, vậy có nghĩa là đã bị chuyển đi.

Nghĩ đến khả năng này, tim anh quặn thắt lại.

Giang Trạch Dư quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa, trang viên rộng lớn khuất sau gió tuyết, đằng xa chỉ còn lại những mái vòm cao vút. Người được Mạnh gia phái tới tìm kiếm ra ra vào vào, dấu chân hỗn loạn trên tuyết đã sớm bị tuyết tươi bao phủ.

“Khi nào thì cảnh sát đến? Các anh có chó nghiệp vụ và công cụ chuyên nghiệp để tìm người, phải không?” Anh nhìn cảnh sát Hàn với đôi mắt trũng sâu, cổ họng nghẹn lại, vô lực gần như tuyệt vọng.

“Bọn họ sắp tới rồi”.

Một bên khẩn cầu, một bên đáp lại, nhưng hai bên hỏi đáp đều thật sự biết rõ trong lòng.

Giọng nói cảnh sát Hàn khô khốc, trong ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng. Trong điều kiện thời tiết như vậy, tất cả các vết tích đều bị tuyết dày bao phủ, lại không có định vị hỗ trợ, muốn nhanh chóng tìm được người thật sự là quá khó.

Đối với những vụ án bắt cóc mà anh ta đã thụ lý, một khi thời gian tốt nhất đã qua đi, hầu hết những người bị bắt cóc đều lành ít dữ nhiều.

“Mạnh tổng, trong toà nhà này vẫn còn một nơi chưa tìm.” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp từ ngoài cửa tiến vào, trên người phủ đầy gió tuyết, phong trần mệt mỏi, có lẽ anh ta đã vội vã chạy tới sau khi nhận được tin tức.

“Có thể ngài không biết, có một hầm rượu dự phòng ở tầng hầm của tòa nhà này, ngày thường đều khoá lại, nhưng hôm nay để phục vụ khách nên mở ra”.

Người đàn ông này là người quản lý trang viên rượu, tòa nhà này ban đầu là mô phỏng của một lâu đài kiểu phương Tây, tầng hầm là nơi các quý tộc phương Tây trước đây cất giấu tài sản của họ. Lối vào nhìn chung không rõ ràng.

Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào “cánh cửa vô hình” cuối dãy hành lang không có khung cửa và nói: “Tầng hầm không thể đi xuống từ cầu thang bộ được, phải đi bằng lối này, hay là qua đó tìm…..”

Anh ta vừa dứt lời, người đàn ông tuấn tú sắc mặt trắng bệch trước mặt giống như bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất, chạy nhanh như điên về hướng thông đạo mà anh ta chỉ, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong tầng nhà cao này, trầm trọng và gian nan.

Cầu thang xoắn ốc vừa hẹp vừa khuất, Giang Trạch Dư vội vàng lao xuống bậc thang cuối cùng, đẩy cửa hầm rượu đang khép hờ ra.

Nhiệt độ trong phòng đặt ở mức 14 độ C, những dãy tủ rượu được sắp xếp ngay ngắn đã chắn mất tầm nhìn, ánh đèn mờ ảo trong hầm rượu khiến anh khó có thể nhìn rõ tình huống bên trong.

Giang Trạch Dư nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, sau đó bước nhanh hơn, cẩn thận đi tìm kiếm khắp nơi trong hầm rượu to lớn.

Chỉ nửa phút thôi, với anh mà nói, nó dài giống như một thế kỷ.

Cho đến khi đi thẳng đến một góc phía Đông của hầm rượu, bước chân và nhịp tim của anh ngừng đập cùng một lúc, thế giới này dường như đã mất hết hi vọng và giá trị.

Giang Trạch Dư đột nhiên hiểu được cảm giác đau lòng đến chảy máu, mắt mở to như muốn nứt ra là thế nào.

Chiếc áo khoác lông màu xám của quý cô bị vứt bỏ ở góc tường, bên cạnh đó là một vài chai rượu vỡ. Mà nằm bên cạnh những mãnh vỡ thuỷ tinh sắc nhọn và lạnh lùng đó, là Điệt Điệt của anh.

Cô gái xinh đẹp lúc sáng còn tức giận giương nanh múa vuốt khi rời giường, giờ thì cả người đều cong lại, cuộn mình ngã vào góc tường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám xịt.

Giống như mất hết sự sống.

Sáng sớm nay cô còn vì ăn dấm của cô nhóc 9 tuổi nhà Mạnh gia mà ăn diện lộng lẫy một phen, mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết. Giờ phút này, vải lụa trắng trên ngực nhuộm một màu đỏ chói mắt. Không chỉ là ở ngực, mà vết máu loang lổ trên chiếc váy trắng kia đã thấm ướt hơn phân nửa chiếc váy.

Mà bên cạnh cô, Chu Tử Tuấn gầy trơ xương đang cầm mảnh vỡ của một chai rượu trong tay, cười như điên dại, rất nhanh sau đó hắn đã bị các cảnh sát dũng mãnh xông lên khắc chế, tay bị còng vào chiếc còng tay lạnh như băng.

Những người theo vào sau nhìn thấy cảnh tượng ghê người ở chỗ góc tường kia, đều kìm lòng không được mà hít một ngụm khí lạnh; ngay cả cảnh sát Hàn đã chứng kiến rất nhiều cảnh giết người, cũng vì cô gái trên người đầy một màu đỏ như máu mà nội tâm nguội lạnh.

“Giúp tôi tìm một bệnh viện gần nhất ở đây”.

Người đàn ông trẻ không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn như một bóng ma giữa đêm, anh đi từng bước về phía cô gái đang nằm trên mặt đất, bước chân rất nhanh nhưng tư thế lại khó khăn, giống như dưới chân có lưỡi dao sắc nhọn.

Khi đã sắp đi đến trước người cô, vậy mà còn loạng choạng một chút. Sau đó anh nương theo tư thế loạng choạng kia mà quỳ xuống, thật cẩn thận bế cô gái nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, như thể đang ôm chặt một bảo bối vô giá.

Trong hầm đầy mùi rượu, ánh đèn tối tăm mờ ảo đến đáng sợ.

Cảnh sát Hàn đứng ở cửa, cực kì không đành lòng, chảy nhiều máu như vậy, đừng nói là một cô gái với thân hình gầy gò, cho dù là người đàn ông vạm vỡ cao lớn cũng khó giữ mạng sống.

Khoan đã, mùi rượu? Cảnh sát Hàn lập tức hít một hơi thật sâu – trong hầm rượu cũng không có mùi máu tươi như dự liệu, ngược lại là mùi rượu rất nồng.

Có lẽ, tình hình không tệ như tưởng tượng.

Anh ta còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, người đàn ông đang quỳ một gối xuống đất dường như cũng chú ý tới điểm này, anh gắt gao ôm cô gái trong lòng ngực, vững vàng đứng lên, cuối cùng thì trong đôi mắt trống rỗng kia cũng có một tia tức giận.



Ánh sáng dịu nhẹ trên hành lang bệnh viện, gió tuyết ngoài cửa sổ càng thêm mãnh liệt.

Trận tuyết này, từ ngày hôm qua đến bây giờ, đã rơi 1 ngày 1 đêm, có thể còn kéo dài vài ngày nữa.

Giang Trạch Dư đang ngồi chờ ngoài phòng bệnh, một lúc lâu sau, nữ cảnh sát Âu Dương bước ra khỏi cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Âu Dương bước tới chỗ Giang Trạch Dư, giọng điệu nhẹ nhàng: “Giang tổng, đã không sao rồi, bác sĩ đã kiểm tra kĩ càng, cô Tạ vẫn ổn. Tất cả vết đỏ trên người cô ấy đều là rượu đỏ trong hầm rượu. Cô ấy hôn mê không phải vì mất máu quá nhiều mà là bị chuốc quá nhiều rượu dẫn đến bệnh dạ dày phát tác và bị sốc, bác sĩ nói có khả năng cô ấy bị xuất huyết và co thắt dạ dày”.

Cô ấy nói tới đây lại có chút tức giận: “Vết thương duy nhất trên cơ thể cô Tạ là ở trên má, có vết nhéo rõ ràng, có lẽ là tên cặn bã kia đã bóp mặt cô ấy để ép cô ấy uống nhiều rượu. Trừ điểm này ra thì không có vết thương nào nữa, cũng không có….khụ khụ, không có dấu vết của tấn công tình dục. Có lẽ cơn đau quặn bụng đã cứu được cô ấy, tôi đoán tên cặn bã cũng sửng sốt, nếu cô Tạ không ngất đi, tôi thật sự không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì”.

Cô ta nói xong một hơi, lại phát hiện người đàn ông ngồi trên ghế dài vẫn một mực cuối đầu. Khuỷ tay chống lên chân, hai tay hợp quyền chống đỡ trán và mắt, vẫn không nói gì.

Âu Dương cho là anh đợi quá lâu nên ngủ rồi, vì thế cô ấy ngập ngừng gọi: “……..Giang tổng?”

Nhưng cô ấy vừa dứt lời, một giây sau liền nhìn thấy trên chiếc cằm đẹp mắt đang lộ ra của người đàn ông, một chất lỏng trong suốt chảy xuống thành chuỗi.

Sau đó, toàn thân anh bắt đầu run lên dữ dội và không thể kiểm soát được, như thể trên hành lang này so với băng tuyết bên ngoài còn rét lạnh hơn.

Khi người đàn ông mở miệng, giọng anh nghẹn ngào đến mức gần như không thể phát ra âm thanh.

Anh nói: “Cảm ơn”.

Tác giả có lời muốn nói: Điệt ca chúng ta đương nhiên sẽ không có việc gì, chương sau ngược Chu nhân tra!!! Chính văn sẽ mau kết thúc, chương này cũng phát bao lì xì, yêu mọi người!