Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 193: Đột Phá




Tưởng Quốc phân ra một phần nhỏ tâm trí để duy trì khiên phòng thủ, tất cả sự tập trung còn lại của cậu ta được sử dụng để cố gắng theo dõi quỹ tích duy chuyển của Seta Sojiro.

Thời gian dần trôi, đã hơn 5 phút kể từ khi Seta Sojiro bắt đầu cuộc tấn công dồn dập của mình. Tưởng Quốc đã dần thích nghi với tốc độ của Seta Sojiro, đôi mắt cậu đã có thể nhìn rõ thân ảnh của đối thủ. Sau khi đôi mắt thích nghi thì thân thể của Tưởng Quốc cũng có phản ứng, nó đã bắt đầu theo kịp. Tưởng Quốc biết thời cơ phản công đã tới.

Seta Sojiro di chuyển liên tục, anh ta hiểu rõ chỉ cần bản thân ngừng lại thì đối thủ nhất định sẽ nắm bắt được cơ hội phản công. Là một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Seta Sojiro hiểu rằng lợi thế duy nhất bản thân có được là tốc độ, thậm chí lợi thế đó dựa trên việc đối thủ của anh ta vẫn còn có hứng thú chơi đùa.

Seta Sojiro liên di chuyển tới những góc chết trong tầm quan sát của Tưởng Quốc. Với tốc độ và thể lực được rèn luyện vô cùng khắc nghiệt của mình, Seta tự tin có thể kéo dài trận đấu cho tới khi trọng tài tuyên bố hết giờ. Đó có lẽ là phương pháp duy nhất để giành được chiến thắng trước Tưởng Quốc, thắng nhờ tính điểm nhờ vào vết thương duy nhất được gây ra cho tới thời điểm này. Tuy nhiên anh ta đã sai lầm khi không biết rằng kẻ đang đứng trước mặt mình không phải là một con mồi mà bản thân có thể vờn quanh.

Như thường lệ, Seta Sojiro dễ dàng di chuyển ra sau lưng của Tưởng Quốc. Thay vì tiếp tục di chuyển, anh ta thu kiếm vào bên hông và đột nhiên đột kích thẳng về sau lưng khi phát hiện Tưởng Quốc dường như có phần sao nhãng và không theo kịp tốc độ trong lần di chuyển vừa rồi.

“Keng!” – Một tiếng vang lớn phát ra từ sự va chạm của 2 thanh kiếm.

Seta Sojiro bay ngược về phía sau, anh ta cảm giác cánh tay cầm kiếm của mình tê dại, hầu như mất đi cảm giác, bởi lực va chạm quá mạnh.

Chật vật đáp xuống võ đài, Seta Sojiro hít sâu một hơi, vận chuyển khí tích tụ từ đan điền về cánh tay. Cảm giác ấm áp lan tỏa phần nào xoa dịu đi sự đau đớn mà bản thân anh ta đang phải chịu.

Tới lúc này, Seta Sojiro mới gian nan ngẩng đầu nhìn về phía đối thủ, trong mắt của anh ta tràn đầy kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ, nụ cười có thể coi là thương hiệu hình ảnh của bản thân cũng không còn duy trì nổi nữa. Seta Sojiro không kinh ngạc về việc Tưởng Quốc không nhân cơ hội vừa rồi để ra đòn kết liễu, đó là bệnh chung của những kẻ kiêu ngạo, thủ lĩnh của anh ta – Shishio Makoto, cũng thường xuyên như vậy. Cái mà Seta Sojiro kinh ngạc chính là phản xạ của Tưởng Quốc trong lần giao tranh vừa rồi. Ánh mắt khi đó của Tưởng Quốc đã nói cho Seta biết, đối thủ của anh ta đã hoàn toàn bắt kịp tốc độ của bản thân.

Tưởng Quốc cười, nháy mắt với Seta Sojiro:

- Ngạc nhiên chưa?

Seta Sojiro không biết phải nói gì vào lúc này. Có lẽ ai rơi vào trường hợp của anh ta cũng sẽ lúng túng như vậy.

Tưởng Quốc có vẻ như rất thưởng thức vẻ mặt đầy kinh ngạc của Seta Sojiro, cậu ta cười khoái trá và nói:

- Cứ từ từ. Tôi còn cái này hay hơn này.

Theo lời của Tưởng Quốc, sự kinh ngạc của Seta Sojiro thực sự vẫn chưa thể dừng lại. Trong sự kinh ngạc của Seta và tất cả những khán giả đang theo dõi trận đấu, Tưởng Quốc bước lên một bước, dồn trọng tâm về phía trước, trong miệng lẩm nhẩm:

- Ừm… thế này… ừm… đúng tư thế này rồi…

Seta Sojiro nhận ra Tưởng Quốc đang làm gì. Cậu ta đang bắt chước theo tư thế ban đầu khi Seta Sojiro chuẩn bị sử dụng chiêu thức của mình.

Sau khi loay hoay một hồi, Tưởng Quốc dừng lại, tư thế của cậu ta đã tiệm cận tới 8, 9 phần tư thế của Seta Sojiro.

- Ừm… được rồi…

Tưởng Quốc nhìn về phía Seta Sojiro, nói:

- Sẵn sàng chưaaaa…?

“Xoát” – Một tiếng vang nhẹ xuất hiện, Tưởng Quốc xuất hiện cách vài mét sau lưng của Seta Sojiro. Thân thể hơi đong đưa vì đi quá nhanh phanh không kịp.

Ống tay áo bên trái của Seta Sojiro rơi xuống, trên cánh tay không cầm kiếm của anh ta xuất hiện một vết thương sâu tận xương. Bề mặt vết thương cháy xém như bị lửa đốt rụi.

Tưởng Quốc xoay người nhìn lại Seta Sojiro, đũa phép bị búng xoay quanh mấy ngón tay.

- Thế nào? Tôi bắt chước không tệ phải không? Ừm… Coi bộ có vẻ thiếu chút chính xác thì phải. Nhưng không sao. Một hai lần là ổn thôi.

Seta Sojiro nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt của anh ta. Seta Sojiro quay lại hỏi Tưởng Quốc:

- Vậy là ngài tính sử dụng tốc độ để đánh bại tôi.

Tưởng Quốc cười thích thú:

- Chính xác! Dùng tốc độ đánh tốc độ. Như vậy sẽ thú vị hơn, không phải sao?

Hai khuôn mặt cười, một ác liệt, một gượng gạo, đối mặt. Seta Sojiro đột nhiên có cảm giác lạnh buốt sống lưng. Anh ta không thể nhìn rõ được con người đang đứng trước mặt mình. Nói hắn ta kiêu ngạo, hắn sẵn sàng lập lên một cái mai rùa khủng bố để phòng thủ; nói hắn không kiêu ngạo thì cũng không hẳn. Sự mâu thuẫn nửa vời quái dị của Tưởng Quốc ban đầu khiến Seta Sojiro có cảm giác khó chịu, nhưng khi sự quái đản đó kết hợp với sức mạnh áp đảo của cậu ta thì điều đó sẽ biến thành một tai nạn cho đối thủ.

Giải đấu này không có cái gọi là cấm chỉ giết chóc, nếu không thì ban tổ chức sẽ không cho phép mang những thứ nguy hiểm như một thanh võ binh lên sân đấu. Có thể hiểu rằng, bản năng của Seta Sojiro đang mách bảo cho anh ta, tính mạng đang bị đe dọa.

* * *

Trên khán đài, Văn Đoàn kinh dị nhìn những gì diễn ra trên sân đấu. Là một người đã đạt tới cảnh giới “tỉ mỉ”, anh ta có thể hiểu rất rõ ràng tốc độ của Seta Sojiro mang ý nghĩa thế nào. Với tốc độ của bản thân, một khi Seta Sojiro tiến vào cảnh giới “tỉ mỉ” thì anh ta sẽ ở thế bất bại. Văn Đoàn vốn cho rằng Seta là trường hợp độc nhất vô nhị, nhưng những gì Tưởng Quốc đang làm thực sự lật đổ tất cả những gì mà anh biết.

Văn Đoàn thì thào:

- Làm sao nó làm được? Cái thứ này đâu phải là cái có thể học tập? Thiên phú không phải là thứ không thể tự quyết định hay sao?

Hai hàng lông mày của ông Nhân cũng nhíu chặt lại. Trong trí nhớ của ông, Tưởng Quốc có khả năng học tập và bắt chước rất nhanh, nhưng hoàn toàn không thể nào đạt tới mức độ hiện tại. Cái mà Seta Sojiro đã làm liên quan tới thiên phú, liên quan tới hạn mức tối đa của con người chứ k0 còn đơn giản là thứ thuộc về phạm trù học tập nữa.

Trong mắt ông Nhân, Tưởng Quốc lúc này không thể coi là tiến bộ nữa, mà phải dùng cách gọi “tiến hóa dần qua thời gian ngắn” mới thích hợp.

* * *

Cuộc chiến giữa Tưởng Quốc và Seta Sojiro diễn biến theo một tình huống không ai ngờ. 90% khán giả quan sát đều dở khóc dở cười, họ không nhìn thấy bất cứ diễn biến nào trong sân đấu. Bóng người của Tưởng Quốc và Seta Sojiro thoáng ẩn thoáng hiện với tốc độ vượt quá tưởng tượng.

Dưới sự áp bách từ Tưởng Quốc, Seta Sojiro bước chân vào một trạng thái mà trước giờ anh ta chưa từng cảm nhận được. Tốc độ mà người khác hâm mộ, đã từng là niềm tự hào, thì hiện tại với Seta Sojiro lại là một áp lực. Đã quá lâu rồi anh ta không có tiến bộ. Seta Sojiro vốn tưởng rằng đây chính là giới hạn của bản thân, có lẽ chỉ khi nào anh đột phá lên cảnh giới cao hơn mới có khả năng tiếp tục phát triển. Nhưng giờ đây dưới áp lực khủng khiếp của Tưởng Quốc, dưới áp lực của một đối thủ đang thi đấu với phong cách gần tương tự mình, Seta Sojiro phát hiện ra bản thân đang dần tiến bộ. Dù rất chậm, nhưng Seta Sojiro có thể cảm nhận được nó rất rõ ràng. Seta Sojiro có thể cảm nhận được chỉ cần thêm một chút nữa thôi, thêm một chút xíu nữa, một cánh cửa hoàn toàn mới sẽ mở ra với anh ta.

“Xoát!” – Có một âm thanh nào đó vang lên trong hư vô, và tốc độ của Seta Sojiro và Tưởng Quốc tiến nhập một mức độ hoàn toàn mới. Trên sân thi đấu bắt đầu xuất hiện những hình ảnh mờ nhạt, chúng chồng chéo nhàu và kéo dài thành từng dải màu che phủ khắp mặt sân.

Trên khán đài, ông Nhân kích động nắm chặt lấy lan can, ông nói với Văn Đoàn:

- Đoàn. Con biết không, với ông thì lần này tới đây, nhìn thấy cảnh tượng này là không có bất kỳ uổng phí nào rồi.

Văn Đoàn có thể hiểu được tâm trạng của ông nội mình. Máu trong huyết quản của anh dường như cũng đang sôi lên trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, cảnh tượng mà trước nay chỉ xuất hiện trong sách cổ đang xuất hiện trước mặt anh ta