Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 444




Bạch tiên sinh xuống máy bay liền đến thằng trường quay, còn chưa kịp thay quần áo.

DY vừa lái xe vừa kể chuyện Vinh thiếu gọi điện cho ông, Bạch tiên sinh rát vui vẻ, miệng tươi cười: “Giờ cậu ta không làm gì được nữa rồi, trên phương diện pháp lý, cậu ta không tồn tại. Tôi thực sự mong chờ xem cậu ta còn định làm gì.”

“Bạch tiên sinh, ngài thấy thế là đủ rồi sao?” DY cảm thấy tò mò, sao Bạch tiên sinh lại tốt thế chứ.

Bạch tiên sinh nói: “Cậu đừng dùng cách nghĩ của mình để áp dụng cho cậu ta. Đầu tiên, A Vinh là dân cờ bạc, tôi đã điều tra số nợ của cậu ta rồi, nếu cậu ta còn là nghệ sĩ nổi tiếng, chút tiền đó không là gì, nhưng giờ cậu ta chẳng là gì cả, dù có quay lại giới giải trí cũng chẳng có ai nâng đỡ. Cậu ta vẫn sẽ suy sụp như thế, sau đó, cậu nghĩ xem, khi không còn thân phận công dân, số tiền cậu ta gửi ngân hàng sẽ như thế nào? Bao tiền cậu ta lừa được ở bên Hoành Tới đều thuộc về tay chúng ta hết. Đó mới là cú sốc lớn dành cho cậu ta.”

DY chậc lưỡi: “Bạch tiên sinh, ngài đáng sợ thật đấy, nếu ai chọc giận ngài, chẳng nhẽ ngài âm thầm đợi hai mươi năm sau, đến đúng thời cơ mới trả thù nha?”

“Tôi chưa thử qua, nhưng cũng mong lắm.” Bạch tiên sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.

“Đừng mong đợi, đáng sợ lắm.” DY quành xe, lấy điện thoại ra hỏi: “Giờ tôi gọi Trịnh Hòa qua, hay là ngài tự đi lên?”

“Tự đi lên đi, cậu cũng đừng gọi cho em ấy, ” Bạch tiên sinh đè lại bàn tay cầm di động của DY, liếc nhìn hắn, rồi cầm theo áo khoác âu phục, lên núi.

DY lạnh người khi bị ông nhìn như thế, hắn bật máy sưởi trong xe một lúc mới chợt nhận ra, nếu Trịnh Hòa dám rời khỏi Bạch tiên sinh, khéo ông ấy âm thầm đợi hai mươi năm rồi lại quơ cậu ấy về thật…..

Ôi nha, về sau tốt nhất là hắn không nên nhiều lời nữa.