Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 452




Cuối cùng thì đoàn phim cũng đến nơi, hầm trú ẩn rất tàn tạ, ngoại trừ phong cảnh đẹp ra thì chẳng có thứ gì dùng được. Đạo diễn Vi là người bắt tay thu dọn phòng đầu tiên, những người khác cũng không tiện yêu cầu được ở trong lều, liền cùng nhau giúp chủ hầm dọn dẹp núi rác, lắp đặt máy móc, chuẩn bị bắt đầu quay sau khi ăn cơm xong.

Đồ ăn là người ở đây chuẩn bị, một nồi mì vàng hấp đầy, nhìn rất ngon nhưng ăn thì sạn sạn. Lúc cho vào miệng, Trịnh Hòa còn tưởng chỉ riêng bát của mình bị thế, nhưng nhìn ai nấy đều chỉ cắn một ngụm rồi không động đũa nữa thì mới biết rằng ai cũng vậy..

Đạo diễn Vi lạnh mặt nói: “Mọi người cố gắng chút, chiều chúng ta còn phải làm việc đấy.”

“Đạo diễn Vi, cái này nuốt không trôi mà, chúng ta có mang theo một thùng mì ăn liền, ăn cái đấy đi.” Cậu diễn viên chính từng nói chuyện vui vẻ mới Trịnh Hòa đề nghị.

Chủ hầm là một ông lão, dáng người khô gầy, da ngăm đen, lúc ông mỉm cười, các nếp nhăn xô vào nhau, lằn lên. Nghe thế, ông cúi đầu, hai bàn tay bất giác bấu chặt.

Học làm diễn viên đa phần đều có một môn học mang nội dung là ‘làm thế nào để thể hiện tình cảm của nhân vật’, Trịnh Hòa là người tinh tế, thấy ông lão như thế liền cố gắng lấy một vắt mì, gắp một đũa dưa góp cay, cắm cúi ăn sạch, sau đó giải thích với ông lão: “Khi nãy vì chúng cháu đi đường mệt quá, đồ ông nấu ngon lắm ạ, làm phiền ông rồi.”

Ông lão cười cười, dùng thứ tiếng phổ thông trặt trẹo nói: “Các chạu thích là tột rồi, ông đi xem canh nấu được chưa.”

Ông lão vén mành bước khỏi cửa, đạo diễn Vi sa sầm mặt mày, quăng đũa xuống bàn, nói: “Chê đồ khó ăn đúng không? Đi ăn mì ăn liền đi, nước nóng tự đun! Củi tự tìm! Chẳng phải ngại khó ăn sao?! Tự đi mà nấu đi!”

Thư ký chạy tới hòa giải: “Ngài khoan hẵng giận, cũng tại chúng tôi mệt mỏi thôi mà? Dạo gần đây mọi người mệt quá, ăn uống quá độ nên dạ dày khó chịu.”

“Đấy là lí do sao?” đạo diễn Vi trách cứ: “Người ta cao tuổi thế, còn vất vả nấu cơm trưa cho hơn hai mươi người chúng ta, làm người phải có lương tâm chứ, ngay cả nhân phẩm của mình cũng không giữ được, sao có thể tạo ra một bộ phim hay? Cứ thế, sao tôi yên tâm làm việc với mấy người?!”

Trịnh Hòa thấy, cứ thế này dễ mình bị đem ra là con tốt thí lắm. Vừa nãy mọi người không chịu ăn mì vàng, riêng mình cậu động đũa, đạo diễn Vi nhất định sẽ lôi cậu ra làm ví dụ. Xem ra, mọi người trong đoàn dù không có ác cảm với cậu thì cũng có dị nghị.

“Xem Trịnh Hòa đấy….” đạo diễn Vi vừa nói thế, Trịnh Hòa vội đáp lời: “Đạo diễn, mọi người cũng mệt chết rồi, nãy tôi thấy có mấy người mệt đến độ chẳng buồn ăn, hơn nữa là vì tôi ngồi cạnh ông lão nên mới ăn, ai ngồi ở vị trí của tôi rồi cũng làm thế thôi. Ngài đừng giận, chiều nay còn phải làm việc mà, người mắc bệnh dạ dày không thể ăn đồ như thế là chuyện thường, chúng ta mau ăn cơm đi, tranh thủ quay xong sớm, tối còn nghỉ ngơi.”

Thư ký cũng vun vào: “Đúng vậy, mì ăn liền không có chất dinh dưỡng, tôi đi nấu mì sợi.”

Trịnh Hòa vừa ăn hai vắt mì liền no, đứng lên nói: “Tôi đi với anh đi, trong túi tôi có một hộp thịt bò đấy.”

Đạo diễn Vi nhìn hai người, thở dài nói: “Được rồi, thế chúng ta ăn cơm trước đi.”

Cây to đón gió, Trịnh Hòa cảm thấy mọi người trong đoàn rất tốt với mình nên không muốn có hiềm khích gì, vào phòng bếp, cậu thuật lại tình hình cho thư ký, vị thư ký nọ cười tới độ sắp nhét mì vào mũi rồi: “Tôi còn tưởng cậu giả ngu cơ đấy.”

Trịnh Hòa đang thái rau, nghe vậy thì cảm thấy kỳ quái: “Có gì mà giả ngu.”

“Ngẫm lại xem thân phận của Bạch tiên sinh là gì, cậu trèo lên bằng cách nào, mọi người trong giới này bàn luận chán chê về cái lễ kết hôn của cậu rồi, hơn nữa, bọn tôi chẳng mấy người biết cậu, ấn tượng ban đầu cũng từ lời kể của người khác mà ra, cậu khiến người khác ghen tị, thế nên có người muốn bêu xấu cậu, dù điều đó có lợi cho họ hay không. Cậu biết làm gì giờ?” Thư ký nói.

Trịnh Hòa như được khai sáng: “Ra vấn đề nằm ở đó nha? Ôi chao, thế thì tôi gặp rắc rối rồi, lòng đố kỵ của con người là đáng sợ nhất, họ đã ghét tôi rồi thì dù tôi làm gì cũng không vừa mắt họ.”

“May mà cậu còn không ngốc quá, tốt nhất là cậu đừng nên làm gì cả, cứ yên lặng sống cuộc sống của mình đi. Cái giới này là thế, cậu đã bò lên được một độ cao nhất định, thì cái gì nên có được đều sẽ có, ” thư ký nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Sao trời âm u thế nhỉ? Mong rằng chiều nay đừng mưa.”

“Ở đây đến radio cũng không có.” Trịnh Hòa nói: “Không thì đã nghe được dự báo thời tiết.”