GV Ký Sự

Chương 95




“Ăn một chút gì a!” Kan bưng một đĩa cơm chiên đưa cho Ryou, gần đây Ryou đặc biệt thích ngẩn người, có thể do buổi tối luôn ngủ không an giấc a, có một số việc, biểu hiện bình thản không dấu vết, nhưng nội tâm đã có vết thương, chỉ có thể đợi thời gian chầm chậm chữa lành, những người khác dù khích lệ thế nào cũng vô dụng.

Kan cũng từng trải qua cho nên anh chỉ lẳng lặng bên cạnh Ryou, tuy cái gì cũng không nói, nhưng luôn cố gắng giữ thân ảnh của mình trong tầm mất của Ryou, bởi vì hiện tại nếu Ryou không nhìn thấy Kan, biểu tình sẽ trở nên rất lo lắng. Nếu muốn ra ngoài, Kan sẽ không sợ phiền mà nói cho Ryou biết mình muốn đi đâu, lúc nào sẽ trở về, để cho cậu an tâm.

Làm như vậy hiệu quả cũng rất tốt, có Kan đồng hành, số lần gặp ác mộng của Ryou bây giờ đã dần dần giảm bớt, lời cũng bắt đầu nói nhiều hơn, nhưng vẫn không muốn nói về chuyện đã xảy ra tại công ty SK.

“Em không muốn ăn.” Ryou nhìn cơm chiên trước mắt thật sự không hề muốn ăn.

“Như vậy sao được, điểm tâm em cũng chỉ ăn có chút.” Kan buông chén đĩa ngồi xổm đối diện Ryou, “Vậy dạ dày sẽ không tốt, tiếp tục nữa sẽ đau dạ dày.”

Nghe Kan nói vậy, Ryou chỉ có thể cầm chén đĩa, nhưng cầm thìa lay đến lay đi, chậm chạp không chịu cho vào miệng.

“Trời ạ, thấy em không muốn ăn thức ăn anh làm, chẳng lẽ gần đây tài nghệ của anh kém như vậy sao?” Kan làm ra bộ dáng rất đau lòng, ôm ngực kêu to.

“Ha ha!” bộ dạng đùa nghịch của Kan trêu chọc Ryou nở nụ cười, cậu cúi đầu bắt đầu ăn cơm thật ngon.

Nhưng chỉ ăn được một chút, Ryou liền bỏ thìa xuống, rất vô tội mà nhìn Kan: “Ăn không nổi nữa rồi!”

“Thôi nào, ăn thêm một miếng nữa!” Kan nhận lại thìa múc một ít cơm, uy đến bên miệng Ryou.

Ryou bĩu môi, nhưng vẫn há mồm ăn, mà khi nhìn Kan vừa muốn uy nữa, sợ tới mức trốn sang bên cạnh: “Em thật sự ăn không nổi rồi!”

“Ăn chút nữa a, em gần đây thật gầy, lúc ôm cảm giác đều không giống với trước nữa!” Kan nửa giỡn phàn nàn, kết quả bị trúng một cái gối ôm.

Hai người đang vì ăn cùng không ăn mà giằng co, điện thoại Ryou đột nhiên vang lên, Ryou dùng tốc độ nhanh nhất cầm điện thoại, trên mặt một bộ đến quá đúng thời điểm, nhưng vừa nhìn thấy hiển thị màn hình, Ryou cau mày.

“Chị Michelle, ừm… Ừm… Được rồi, tôi lập tức tới.” Đơn giản nói chuyện vài câu, Ryou cúp điện thoại.

“Là Michelle?” Kan lông mày cũng nhíu lại.

“Ừm, em qua công ty một chuyến, có chút việc.” Ryou nói xong đứng dậy đi lấy áo khoác.

“Anh đi cùng em?” Kan cùng tiến vào phòng, giúp Ryou tìm quần áo.

Ryou nghe xong đề nghị của Kan, do dự một chút: “Được rồi!”

Kan sững sờ, vốn chỉ vì lo lắng nên thuận miệng hỏi, không nghĩ Ryou sẽ đồng ý, dù sao ở phương diện công việc Ryou vẫn rất độc lập, ai ngờ hôm nay Ryou cho một đáp án như vậy.

Nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, Kan tiện tay cầm áo khoác cùng Ryou đi ra cửa.

Michelle thấy Edgar và Lori cùng lúc xuất hiện cũng hơi giật mình, nhưng cô rất nhanh trấn định, “Đây là thù lao công ty SK đưa tới, tại đây còn có một tờ chi phiếu, coi như đền bù tổn thất a!”

Lori cầm thù lao, đem chi phiếu đẩy trở về: “Nếu bọn họ thật sự có lòng đền bù tổn thất, vậy xin lỗi so với tiền còn có tác dụng hơn.”

“Tôi biết rõ chuyện lần này tổn thương cậu, công ty đối với việc này cũng rất phẫn nộ, nhưng vì liên quan đến lĩnh vực mà chúng tôi không thể đề cập đến, chúng ta ngoại trừ kháng nghị ngoài miệng cũng không có biện pháp nào khác, cho nên xin Lori cậu nên nhẫn nại!” Michelle đem chi phiếu đẩy trở lại.

“Phẫn nộ? Là phẫn nộ vì lợi ích công ty bị xâm hại à, dù sao chính khách mấu chốt kia là chuyện công ty SK!” Ryou còn chưa kịp phản bác Michelle, sau lưng duỗi ra một tay giúp Ryou đẩy chi phiếu trở về, Edgar đối với chuyện này đã không thể nhịn được nữa, “Về phần Lori đã bị bao nhiêu tổn thương, chị biết rõ sao? Dù sao loại người đóng GV như chúng tôi, đều phải bị đối xử như vậy hay sao? Mặc kệ là tự nguyện hay bị ép buộc, dù sao cũng không gì khác chuyện bình thường, chị nghĩ vậy sao? Nếu như vậy, thật xin lỗi, chị sai rồi, hoàn toàn sai rồi!”

Lori vỗ vỗ tay Edgar, ý bảo anh đừng quá kích động, nhưng khóe miệng Lori nhếch lên vui vẻ xem, thái độ của cậu đối với lời Edgar nói là hoàn toàn ủng hộ.

Michelle bị lời nói của Edgar chặn lại một câu cũng nói không nên lời, kịch liệt thở dốc mấy cái, Michelle trấn định cảm xúc của mình một chút: “Tôi biết, việc này tôi sẽ cùng công ty SK thương lượng lại. Nhưng theo lẽ thường mà nói, chuyện này hoàn toàn không có kết quả, cho nên cá nhân tôi đề nghị Lori trước tiên nên nhận bồi thường.”

“Tấm chi phiếu này tôi không nhận, chị Michelle, chúng tôi cũng có cực hạn của mình, tôi là vì tiền nên đóng GV, điều này là đúng, nhưng cũng không thể nói dùng tiền có thể mua tất cả của tôi.” lời nói của Lori mặc dù đã uyển chuyển, nhưng trong lời nói đầy vẻ kiên định ai cũng nghe ra được, “Còn có, tôi muốn xem bộ phim kia một chút.”

Những lời này khiến Edgar và Michelle đều giật mình, Lori trên căn bản sẽ không xem phim mà mình đóng, tại sao bây giờ đột nhiên yêu cầu xem, hơn nữa vì sao là bộ phim này.

Michelle vô thức mà nhìn về phía Edgar, có thể Edgar cũng không hiểu.

“Xem đương nhiên là được, nhưng bởi vì có hợp đồng ràng buộc, bộ phim này quyền phát hành không phải trong tay chúng ta, mà là của công ty SK, cho nên…” Michelle cẩn thận từng li từng tí nói.

“Tôi không muốn ngăn cản cái gì, chỉ là đơn thuần muốn xem một chút.” Lori biểu tình rất bình tĩnh, làm cho người ta không nhìn ra cuối cùng cậu muốn làm gì.

“Lori!” Edgar bắt lấy bả vai Lori, trên mặt thần sắc lo lắng.

“Yên tâm, em không sao đâu!” Lori nghiêng đầu nở nụ cười với Edgar, để cho anh an tâm.

Michelle thấy Edgar không cách nào ngăn cản Lori, chỉ có thể từ trong bàn làm việc lấy ra một cái đĩa, đưa cho Lori.

“Cảm ơn, mượn cái đầu đĩa.” Lori tiếp nhận đĩa, vừa vặn văn phòng Michelle có đầu DVD, cậu mở máy, đưa đĩa vào.

Hơi băn khoăn nhìn Edgar, môi Michelle động vài cái, nhưng vẫn nhịn xuống không ngăn cản, chỉ hi vọng hình ảnh trong phim không kích thích Edgar, nhưng cũng chỉ có Ben mới quản anh ah!

May mắn Lori cũng không xem kỹ phim, mà ấn phím tua nhanh, nửa phần trước là người khác, đằng sau mới là Lori, cậu rất chuyên chú xem màn hình TV, mãi cho đến phim chấm dứt.

Edgar ban đầu chỉ lo nhìn Lori, cũng không biết tại sao cậu phải làm vậy, sau khi thấy Lori không có việc gì, sự chú ý mới bắt đầu bị màn hình hấp dẫn. Khi đó, chỉ có thể nói, nghe nói và lúc tận mắt nhìn thấy chấn động đối với mình chênh lệch rất lớn, Edgar không khỏi nắm chặt nắm đấm, mặc dù là lướt nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra Lori đã chịu bao nhiêu khổ, đã phải chịu bao nhiêu đối xử không nhân tính.

So với Michelle lo lắng cùng Edgar kích động, Lori ngược lại là người bình tĩnh nhất, thậm chí biểu tình không nhìn ra một tia chấn động.

“Quả nhiên không có.” Lori sau khi quét qua phim, như tự giễu nói, lấy đĩa ra trả lại cho Michelle.

“Cậu đang tìm cái gì sao?” Michelle lúc này mới hiểu ra dụng ý của Lori.

“Không có gì, nhưng cái này phiến tử đã bị cắt bỏ.” Lori nhàn nhạt trả lời, cậu cũng thật khờ, vốn đang giữ một tí hi vọng, dù cho che mặt, nhưng cũng có thể theo đặc thù cơ thể mà biết được cuối cùng là thằng khốn nạn vô sỉ nào, ai ngờ công ty SK cắt bỏ thực sạch sẽ, một hình ảnh đều không có.

Nhưng cũng tốt, hoàn toàn không biết, có lẽ càng dễ dàng triệt để quên lãng chuyện này đi!

“Không có việc gì tôi đi trước!” Lori tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng nhìn ra được cảm xúc bây giờ của cậu vẫn không thể nào tốt hơn.

“Được rồi, bảo trọng!” Nhưng ngay lúc Lori đi tới cửa, Michelle đột nhiên nhớ còn có chuyện: “Ah, chờ một chút, đây là kịch bản Fantasia 3, cậu cầm xem trước đi, ngày quay cụ thể là hai ngày sau, có vấn đề gì không? Nếu thân thể còn khó chịu, tôi có thể điều chỉnh thời gian thích hợp.”

“Không cần, cứ như vậy đi!” Chỉ có quay xong Fantasia 3 Denny mới có thể rời khỏi, Lori không muốn bởi vì chuyện của mình mà kéo dài việc của Denny.

“Làm gì mà nghiêm túc vậy?” Ra khỏi văn phòng Michelle, Edgar xụ mặt, Lori trêu ghẹo anh.

“Vậy em làm gì vui vẻ vậy?” Edgar nhìn trên mặt Lori mỉm cười, cảm thấy nội tâm như bị tàn nhẫn đâm một phát, “Nếu cảm thấy khó chịu em khóc đi, cần gì gượng cười như thế?”

Nghe xong lời Edgar nói…, Lori trầm mặc chốc lát, “Khóc có ích sao? Có thể thay đổi tất cả sao?”

Nhìn vẻ mặt Lori vừa sầu muộn vừa mờ mịt, đối mặt vấn đề của Lori, Edgar nhất thời không nói gì, không hiểu tại sao trong lòng lại sinh ra tức giận đối với bản thân mình, vì sao năng lực của mình nhỏ yếu như thế? Vì sao chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy, lại không cách nào thay đổi?