Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 55




Edit: M.O.N

Beta: Be Lười

Mảnh vỡ trong phòng làm việc đã được dọn sạch sẽ, tất cả văn kiện rơi lả tả cũng đã sắp xếp xong xuôi, mà Bách Dương vội vàng đi tới, đầu lông mày nhíu chặt lại.

Sau bàn làm việc, máy tính của Phó Minh Dư đã mở ra, người vẫn đứng ở phía trước cửa sổ nghe điện thoại.

Sau khi Bách Dương đi vào, dáng vẻ như có lời muốn nói, Phó Minh Dư quay đầu nhìn cậu một cái, ra hiệu để cậu chờ một lát.

Mấy phút sau, cúp điện thoại, anh quay người ngồi vào bàn làm việc, vừa lướt điện thoại, vừa nói với Bách Dương: “Cái Super Star kia bay thử xong rồi à?”

“Xong rồi, không có vấn đề gì.” Bách Dương nói, “Là Hạ Lan tiên sinh tự mình bay thử.”

Vì liên quan đến nghề nghiệp của bản thân, hôm qua đặt chiếc Diamond DA50 Super Star, hôm nay cũng đã vận chuyển tới, dừng sát ở ngoại ô phía Tây sân bay thông dụng Nam Áo(1), đồng thời đã hoàn thành bay thử lần đầu.

(1) Nam Áo: Một huyện của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Nhưng trong truyện chỉ là cái tên thui.

“Ừm.” Phó Minh Dư để điện thoại di động xuống, nhìn đồng hồ, lại hỏi, “Sân bay bên kia sao rồi?”

Bách Dương: “Sân bay thông dụng Nam Áo bên kia đã bỏ trống đường băng về phía Bắc và không phận trong phạm vi được chỉ định từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều ngày mai, trong lúc đó sẽ không có máy bay thương mại nào khác chiếm dụng đường hàng không, nhưng mà ông chủ Nam Á nói anh ấy có bạn sắp thi chứng nhận phi công tư nhân(2), cho nên ngày mai sẽ chiếm khoảng chừng hai giờ, nhưng mà bởi vì là người mới, sẽ không cất cánh, chỉ thao tác trên mặt đất.”

(2) Giấy phép lái máy bay tư nhân.

“Được.”

Sân bay thông dụng Nam Áo là sân bay thương nghiệp, mặc dù Phó Minh Du ra tiền đặt bao hết, nhưng sắp xếp kỳ xác thực rất khó khăn, ông chủ Nam Áo là bạn anh, cho nên phí hết không ít tâm tư hỗ trợ, đương nhiên anh sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà xoắn xuýt.

Phó Minh Dư bật máy tính lên, tiếp tục xem nội dung vừa nãy chưa xem xong.

Bách Dương nói xong, lại nói: “Nhưng mà vừa nãy bên cô Lý...”

Phó Minh Dư nhìn máy tính, không ngẩng mắt, hững hờ hỏi: “Cô ta làm sao?”

Bách Dương vô cùng bất đắc dĩ cầm ipad làm việc của anh ra, chưa từng nghĩ đến hôm nay lại phải tiếp tục mở xem Weibo.

“Vừa nãy cô ta dựa vào bộ phận PR yêu cầu đăng Weibo.”

Hôm nay bộ phận PR liên lạc với Lý Chi Hòe, ra yêu cầu rất trực tiếp, thứ nhất, làm sáng tỏ hai người chỉ là bạn học cấp ba. Thứ hai, làm sáng tỏ buổi sáng cụ thể làm cái gì.

Chuyện này bộ phận PR vẫn dựa theo tin tức cá nhân của Phó Minh Dư mà xử lý. Trải qua thời gian dài, trừ các hoạt động thương nghiệp cần anh xuất hiện, cơ bản anh sẽ không xuất hiện trước tầm mắt công chúng. Đặc biệt là Yến An bên Bắc Hàng liên tục bởi vì việc riêng tư của cá nhân leo lên hot search, đã bị trong nhà nói qua không ít lần, Phó Minh Dư càng ngày càng thần bí, chỉ số tồn tại trên internet gần như bằng không.

Cho nên anh là không thể nào vì Lý Chi Hòe chuyên môn ra mặt.

“Yêu cầu này rất đơn giản, cô ta nói chính là chuyện nhỏ, trực tiếp đăng bài, nhưng mà vừa nãy bộ phận PR nhìn thấy, cảm thấy rất không hài lòng.”

Bách Dương nghĩ nghĩ, nói bổ sung, “Bởi vì nội dung đã đăng, nhưng lại càng hot hơn so với tin tức lúc trước, nếu như lúc này để cô ta đổi giọng, ngược lại khả năng có ý có càng che càng lộ, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài trước, có muốn can thiệp lần nữa hay không.”

Phó Minh Dư trừng mắt lên: “Càng che càng lộ?”

Mấy năm nay xem các số liệu phi hành quen rồi nên Bách Dương cũng không biết dùng ngôn ngữ như thế nào để tổng kết những thứ đồ ngổn ngang này.

“Cho tôi xem.”

Bách Dương theo lời đưa ipad qua, Phó Minh Dư liếc một cái, nhìn thấy đoạn văn ngắn bên trên, ánh mắt không có thay đổi gì, ngón trỏ lại nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.

“Đây chính là câu trả lời của cô ta?”

Nhìn qua, đúng là dựa theo yêu cầu của anh làm.

Phó Minh Dư cười lạnh, dựa vào tôn trọng với chủ nhiệm lớp cấp ba, anh cho rằng Lý Chi Hòe cũng có thể di truyền tác phong xử sự như ba của cô ta, không nghĩ tới vẫn không rõ ràng.

Lại kéo xuống xem nội dung liên quan bên dưới, trên màn hình đủ loại tin tức nhìn rất náo nhiệt.

Phó Minh Dư xem qua một chút, cái gì “Làm sáng tỏ thực tế là công khai”, cái gì “Phát đường”, cái gì “Lúc đầu nghe đồn cô muốn tham gia đóng phim đề tài hàng không là có nguyên nhân nha”, các loại bình luận và độ hot đã làm lệch ý sáng tỏ mong muốn ban đầu.

Phó Minh nhìn bỏ ipad xuống, ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này bây giờ có độ thảo luận thế nào?”

Bách Dương: “Xếp hạng hot search không giảm ngược lại tăng.”

Đó chính là rất nhiều người đều biết.

Phó Minh Dư nhìn điện thoại cá nhân, xác thực vẫn liên tục không ngừng có tin nhắn mới.

Vậy Nguyễn Tư Nhàn chắc chắn cũng đã nhìn thấy.

Loading...

Anh đứng lên, tháo đai trên cánh tay áo ném lên trên bàn, cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, đồng thời vứt xuống một câu.

“Lập tức xử lý tốt.”

Bách Dương lập tức quay người ra ngoài.

Nhưng cửa còn chưa đóng, Phó Minh Dư lại gọi lại cậu, “Hỏi lái xe một chút, cô ấy về chỗ nào?”

Bách Dương tự nhiên biết trong miệng hắn “Cô ấy” chỉ là ai, đồng thời đi hỏi lái xe, Phó Minh Dư lại nhìn điện thoại lần nữa, tiếng của cú điện thoại truyền ra vẫn là một giọng nữ máy móc.

“Thật xin lỗi, người sử dụng ngài gọi tạm thời không liên lạc được...”

Anh nghi Nguyễn Tư Nhàn block anh rồi.

Vuốt vuốt xương lông mày, quay người cầm điện thoại khác gọi lại, vẫn là không liên lạc được.

Xế chiều hôm nay là cái ngày vào đông khó có được ngày nắng chói chang, tia nắng chiếu sáng hành lang, so với bình thường thông thấu.

Phó Minh Dư ấn chuông cửa ba lần, bên trong không có phản ứng gì, ngược lại gõ cửa, vẫn không có tiếng bước chân truyền đến.

Anh hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Nguyễn Tư Nhàn lần nữ, vẫn là trạng thái không thể liên lạc.

Không gọi điện thoại đươc, không mở cửa, thậm chí khả năng lái xe đưa đến xong căn bản cô ấy không vào.

Phó Minh Dư đứng ở cửa mấy phút, ánh mắt trở nên càng ngày càng nặng nề.

Nửa giờ sau, anh xuất hiện trước cửa quán bar Biện Toàn.

Chưa đến ba rưỡu, cửa quán bar đóng kín, bên ngoài một bóng người đều không có, chỉ có mấy con mèo hoang đang nhảy nhảy lên.

Phó Minh Dư nhíu lông mày ngắm nhìn bốn phía, trong mắt nóng nảy buồn rầu vô cùng sống động.

Không gọi điện thoại đươc, người tìm không thấy, Phó Minh nhìn hiện tại lo lắng hơn Nguyễn Tư Nhàn có chuyện gì.

Anh vuốt điện thoại, đứng dưới ánh nắng một lát, lên xe trở lại chung cư Danh Thần một lần nữa, tìm người để xem camera chiều hôm nay.

Camera hiện lúc một giờ rưỡi Nguyễn Tư Nhàn đã về đến nhà, sau đó cô không xuất hiện trong camera, nói cách khác cô vẫn luôn ở trong nhà.

Phó Minh Dư trở lại cửa nhà cô, ấn chuông cửa mấy lần, vẫn không có ai mở ra cửa.

Anh lại tiếp tục gọi điện thoại, vẫn không có kết quả.

Hết lần này tới lần khác hai ngày này là thời gian điều chỉnh phi hành của cô, không cần chờ lệnh, cho nên hoàn toàn có lý do dừng hết công cụ truyền tin.

Phó Minh Dư nặng nề nhìn cánh cửa này, nắm tay dùng sức gõ mấy lần, nói ra: “Nguyễn Tư Nhàn, chuyện anh sẽ nói rõ với em, nhưng mà em mở cửa trước đã.”

Lại gõ cửa mấy lần, không ai đáp.

Phó Minh Dưcơ hồ là dùng sức phá cửa, nhưng vẫn là không có kết quả, thế là anh lấy điện thoại di động ra, mở Wechat của Nguyễn Tư Nhàn.

[ Phó Minh Dư]: Mở cửa.

Gửi tin nhắn thành công, nói rõ không bị block.

Anh thở phào một hơi, dựa vào tường, gửi một tin.

“Em muốn phát cáu như nào đều có thể, nhưng mở cửa trước đã, nghe anh nói chuyện rõ ràng.”

Gửi xong mấy phút, không có trả lời, ngẩng đầu cũng không có biểu hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn”.

Phó Minh Dư nhìn chằm chằm điện thoại một lát, chậm rãi cúi đầu xuống, lần đầu tiên trong hai mươi tám năm cảm nhận được cái gì gọi là luống cuống.

Ngoài cửa sổ ánh nắng từ sáng đến mờ nhạt, lại đến màn đêm buông xuống, nhà nhà mở đèn không biết lúc nào đã đốt sáng lên bầu trời đêm.

Nguyễn Tư Nhàn đọc sách cả buổi chiều, mắt lại bị khô, nhỏ thuốc nhỏ mắt xong mặc áo khoác chuẩn bị xuống lầu ăn một chút gì.

Nhưng mà khi mở cửa trong nháy mắt đó, lại thấy Phó Minh nhìn đứng ở cửa ra vào.

Anh không mặc áo khoác, trên thân vẫn là bộ âu phục ở văn phòng, lúc này có chút phong phanh.

Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút, “Anh làm gì?”

Trong chớp mắt khi nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn ở kia, Phó Minh Dư nhẹ nhàng thở ra.

Một giây sau, lại phát hiện mắt của cô phiếm hồng, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô.

“Em khóc?”

“Ai khóc?” Nguyễn Tư Nhàn không hiểu, thậm chí trên mặt có chút ý cười, “Anh không phải cho là em trốn đi trộm khóc đấy chứ?”

“Buổi chiều hôm nay em đang làm gì?”

“Em đọc sách nha.” Nguyễn Tư Nhàn chống đỡ cửa, “Hàng năm sát hạch nhiều lần như vậy em không cần thời gian chuẩn bị sao?”

Phó Minh Dư quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giữa lông mày vặn thành chữ “Xuyên”, thật dài thở phào nhẹ nhõm.

“Nội dung của Lý Chi Hòe, em nhìn thấy rồi sao?”

“Trên đường về em đã thấy rồinha.” Nguyễn Tư Nhàn tựa vào cửa, trên dưới dò xét Phó Minh Dư, “Bạn học nữ này của anh hơi có ý nha, mọi người đều là lần đầu tiên làm người, cô ta sao lại có nhiều cách làm như vậy chứ?”

“Sau đó em không xem?”

“Xem cái gì?”

Sau khi trở Nguyễn Tư Nhàn, trong lòng xác thực còn hơi phiền, thế là deo tai nghe airpod, điện thoại mở chế độ máy bay, đọc sách cả buổi chiều.

Một người bạn thời cấp ba mà thôi, ngay cả bạn gái cũ cũng không phải, cô lười so đo với cô ấy, có chút thời gian còn không bằng làm nhiều bài chút. Người gây chuyện không phải mỗi năm đều có, khảo sát chuyên ngành lại là một năm nhiều lần.

Hơn nữa nhìn sách một chút, bình tĩnh hơn nhiều.

Phó Minh Dư hơi cúi người, không có phát giác rằng trong giọng nói của mình cẩn thận từng li từng tí, “Không tức giận sao?”

Ròng rã cả một buổi chiều, anh đứng trước cửa nhà của cô, chờ cô ra mở cửa.

Không gặp được cô, thần kinh vẫn kéo căng, giống như đang chờ thẩm phán.

Hiệu xuất làm việc của bộ phận PR anh biết rõ, lúc anh đi ra đã giải quyết tốt, trong lúc đó Lý Chi Hòe gọi điện thoại cho anh mấy lần, anh không trả lời, nhưng nhìn ra được cô ta rất sốt ruột.

Nhưng không nghĩ tới, cô vẫn chưa xem, mà là chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi.

Nguyễn Tư Nhàn trợn nửa mắt: “Em là cái bơm hơi sao mỗi ngày nhiều khí như vậy, cô ta là ai chứ đáng để em tức giận sao?”

“Ừm?” Thấy cô lộ ra loại vẻ mặt này, Phó Minh Dư nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhéo nhéo mặt của cô, “Là ai hôm nay đằng đằng sát khí xông lại tìm anh?”

Nguyễn Tư Nhàn đẩy tay anh ra, trợn mắt nhìn anh, “Em lười giận cô ta, nhưng chuyện là anh gây ra, em giận anh.”

“Vậy em muốn anh làm thế nào mới nguôi giận?” Phó Minh nhìn hỏi, “Muốn máy bay không?”

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật đầu, “Một lúc nữa em đi lên lầu chọn.”

“Nơi đó không cần chọn, đều là của em.” Phó Minh Dư nói, “Hôm nay đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai theo anh ra ngoài?”

Nghe được một phòng mô hình máy bay đều là của mình, hai mắt của cô sáng lên.

Lần này không lỗ nha.

Hơn nữa —— xem ra người đàn ông này không chỉ có một phòng mô hình máy bay ở đây, nơi khác khẳng định vẫn giấu nhiều hơn.

Nguyễn Tư Nhàn có một chút hưng phấn, mím môi gật gật đầu, “Được thôi, để xem có đủ tinh xảo hay không đã.”

Ngay tại lúc đó, Lý Chi Hòe gọi điện thoại cho Phó Minh đến lần thứ bảy, đối phương vẫn không nghe.

Cô ta mở Weibo, nhìn thấy bình luận trên Weibo của mình mặc dù vẫn bị fan hâm mộ ép xuống, nhưng là từ bình luận mới nhất bên trong vẫn có thể thấy các loại nội dung trào phúng.

Bắt nguồn đều là bởi vì ba giờ trước Weibo Official Thế Hàng đăng một bài viết.

“Giải thích cặn kẽ một chút: Thứ nhất, đi thăm ba cô Lý là chủ nhiệm lớp cấp ba của tổng giám đốc Phó. Tôn kính lão sư, người người đều có trách nhiệm.

Thứ hai, Phó tiên sinh và cô Lý từ tốt nghiệp trung học sau mười năm mỗi người đều rất bận rộn, tổng cộng gặp mặt ba lần, tổng cộng hai giờ lẻ năm phút, trong đó hai giờ là tối hôm qua tiệc rượu ngẫu nhiên gặp, và sáng nay thăm bệnh. Cùng trường là duyên phận, tốt nghiệp tức là duyên tận, lại gặp lại dựa vào may mắn, mong mọi người trân quý bạn học bên cạnh.

Thứ ba, mời mọi người không cần tuyên truyền lung tung, tổng giám đốc Phó của chúng ta đi dỗ bạn gái rồi..

Thứ tư, đăng nhập vào trang web chính thức của Thế Hàng để đăng ký thành viên, các tuyến bay mới sẽ được mở vào mùa đông, tận hưởng dịch vụ quản gia chuyến bay độc quyền của bạn, đường hàng không đẹp nhất đều ở Thế Hàng.”

Hai cái đầu tinh chuẩn phản bác ngôn luận của cô ta cả trong cả ngoài, không để lại chút mặt mũi nào, chỉ có cái thứ ba trắng trợn châm chọc cô ta. Mà cái cuối cùng trực tiếp quảng cáo, giống như không thèm quan tâm cảm thụ của cô ta một chút nào.

Lý Chi Hòe tức giận không có chỗ tiết, quay người đập di động vào người đàn ông trẻ tuổi phụ trách việc tuyên truyền.

“Nhìn chuyện tốt anh làm kìa!”

Người đàn ông phụ trách tuyên truyền này mới lên đảm nhiệm trước đó không lâu, không phải xuất thân chuyên nghiệp, nhưng có tí khôn vặt, bình thường dẫn dắt một ít dư luận rất thuận tay.

Chỉ là lần này thông minh nhỏ nghịch lật xe, anh ta không dám nói một câu, cam chịu bị đánh bị mắng.

“Tôi cho anh biết, nhân vật nữ cơ trưởng lần này tôi đã cố gắng không ít anh không phải không biết, ngay cả chứng nhận phi công tư nhân tôi cũng đã đang thi, lần này xong rồi, anh lập tức cút cho tôi! Tôi quản anh là ai cháu trai!”

Sáng sớm ngày hôm sau.

“Anh muốn dẫn em đi đào than đá sao?”

Nhìn xe đi về địa phương ngày càng vắng vẻ, lại nhìn quần áo trên người mình một chút, Nguyễn Tư Nhàn nhịn không được hỏi.

Buổi sáng hôm nay cô dậy sớm, tỉ mỉ trang điểm, với một thân áo len và váy phù hợp, nhìn gợi cảm lại ưu nhã.

Kết quả Phó Minh nhìn thoáng qua một cái đến liền để cô thay quần áo, không thèm nhìn một chút cách ăn mặt tỉ mỉ của cô!

Thế là cô đi đổi một bộ váy khác, Phó Minh nhìn không hài lòng, trực tiếp tìm trong tủ treo quần áo của cô một bộ đồ đen thui áo jacket và quần.

Trong lúc Phó Minh Dư lái xe quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Thật đẹp mắt.”

Nguyễn Tư Nhàn cầm lên cổ áo giật hai lần, không nghĩ ra rốt cuộc đẹp mắt ở chỗ nào.

Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hơi buồn bực.

Lúc đầu cho là có thể ăn mặc xinh đẹp đi ra làm buổi hẹn, kết quả chính là bị cưỡng ép mặc như một người đi đào than đá.

Một tiếng sau, Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, thấy Phó Minh Dư lái xe vào sân bay thông dụng Nam Áo.

Cô nháy nháy mắt, trong lòng dường như có chút rõ ràng, nhưng lại không chắc chắn lắm.

“Anh dẫn em tới đây làm gì?”

Phó Minh Dư dừng xe ởbãi đậu xe đồng thời cười nhìn cô, “Không phải thích solo sao? Hôm nay toàn bộ không phận đều là của em.”

“Toàn bộ không phận đều là của em” đối Nguyễn Tư Nhàn mà nói, so với “Toàn bộ núi kim cương đều là của em” càng có hứng thú và sức hấp dẫn mãnh liệt hơn.

Cô xuống xe, đi vào trong phi trường, trong lòng bàn tay cũng nóng lên.

Khi cô nhìn thấy toàn bộ đường băng thật sự không có một ai lúc này lập tức chạy về phía hàng máy bay Cessna.

Phó Minh Dư lại giữ chặt cô, “Đợi lát nữa, đừng có gấp.”

Anh kéo cô đi về một hướng khác của sân bay.

Trên vị trí số ba, đỗ một chiếc Diamond DA50 Super Star.

Một chiếc máy bay thông dụng hoàn toàn mới, ngay cả một chút tro bụi đều không có, đỗ ở nơi này vô cùng dễ thấy.

Khi Lý Chi Hòe đến đã bị chiếc máy bay này hấp dẫn.

Cô ta đi quanh máy bay một vòng, thấy rõ khoang điều khiển bên trong máy bay, hít vào một hơi.

“Thật đẹp nha.”

Ông chủ Nam Áo tiếp cô ta, ở một bên cười nói: “Loại máy bay này không thích hợp với người mới, chờ cô quen thuộc, về sau có cơ hội có thể suy nghĩ thuê một chiếc.”

Nói xong lại nhìn một chút nói, “Hôm nay cô tới sớm, huấn luyện viên còn chưa tới, chờ thêm chút nữa đi.”

Lực chú ý của Lý Chi Hòe tất cả đều ở trên chiếc máy bay này, tùy ý gật gật đầu, lại hỏi: “Một lúc nữa huấn luyện viên tới có thể mang tôi ngồi một chút không?”

“Cái này không được.” Ông chủ Nam Áo nói, “Đây là bạn của tôi mua được tặng người khác, không quan hệ với tôi, nhưng nếu cô muốn ngồi thử, ngược lại là có thể hỏi ý kiến của anh ấy.”

Lý Chi Hòe nháy mắt, “Ai vậy? Có thể chứ?”

Vừa dứt lời, sau lưng vang lên một thanh âm.

“Tôi.”

Lý Chi Hòe quay đầu, thấy Phó Minh Dư đi đến trước mặt cô ta.

Mà anh vẫn nắm tay một cô gái.

Dáng người cô gái rất cao, mặc một bộ đồ hình như cùng kiểu dáng với Phó Minh Dư áo jacket phi công, lại khó giấu được thân hình thon dài thướt tha.

Sân bay gió lớn, mái tóc ngang vai của cô gái bị thổi loạn, phất ở trên mặt, khi cô đưa tay chỉnh lại tóc, cả khuôn mặt lộ ra lúc này làm cho Lý Chi Hòe thất thần trong phút chốc.

Đây chính là bạn gái anh sao?

Cô ta ngây người một lát, Phó Minh Dư đã đứng ở trước mặt cô ta.

“Tôi tặng cho bạn gái, chỉ sợ không thể cho người khác ngồi thử.”

?

Nguyễn Tư Nhàn vốn đang nhìn về chiếc máy bay yên lặng chảy nước miếng, đột nhiên nghe được Phó Minh Dư nói như vậy, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Cô quay đầu nhìn Phó Minh Dư, lúc này mới chú ý tới bên cạnh có một người phụ nữa khác.

Lần thứ hai ngớ ngẩn.

Lý, Lý cái gì Chi ấy nhỉ?

Nguyễn Tư Nhàn lần đầu tiên trong hiện thực nhìn thấy người này, quay đầu đánh giá bằng hai mắt.

Lý Chi Hòe không nhìn ra tâm tình gì trong mắt cô.

Tức giận, địch ý... Thậm chí ngay cả coi thường cũng không có.

Cô ta không biết cô gái này là hoàn toàn không biết chuyện ngày hôm qua, hay là không đem cô ta để vào mắt một tý nào.

Mặc kệ là loại nào, đều làm cho cô ta rất khó chịu.

Mà Phó Minh Dư thấy Nguyễn Tư Nhàn đang nhìn Lý Chi Hòe, liền nắm tay cô, “Không đi thử?”

Nguyễn Tư Nhàn không tâm tư quản cái gì mà Lý Chi Chi, thu hồi ánh mắt, bỏ qua tay Phó Minh đi về phía máy bay.

Phó Minh nhìn bóng lưng của cô, bên tai lại vang lên thanh âm của Lý Chi Hòe.

“Minh Dư, hôm qua...”

“Không cần gọi thân thiết như thế.” Phó Minh Dư mặc dù là nói chuyện với cô ta, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Nguyễn Tư Nhàn ở phía trước, “Nếu như không phải do thầy Lý, những năm này qua đi có khả năng tôi ngay cả tên cô đều không nhớ được, cô có thể gọi tôi bằng tên đầy đủ, hoặc là tổng giám đốc Phó cũng được.”

Nếu không phải lúc này gió ngừng thổi một hồi, Lý Chi Hòe cơ hồ không thể tin được người sáng sớm hôm qua đứng ở trước mặt ba mình nói chuyện dịu dàng bây giờ sẽ nói ra loại lời này.

“Chuyện ngày hôm qua là công việc tuyên truyền do người của tôi làm, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chính là...”

“Tôi mặc kệ là nghĩ cái gì, nhưng cô khiêu khích đến bạn gái của tôi.” Anh tiến lên một bước, cách xa Lý Chi Hòe đứng ngang ra với cô ta, “Cô ấy rộng lượng, không so đo với cô, nhưng tôi không có rộng lượng đối với cô đâu.”

Nói xong, anh cất bước đi về phía máy bay.

Nguyễn Tư Nhàn đã mở cửa khoang điều khiển, nhưng mà không đi lên, còn đang xem bên ngoài.

Lý Chi Hòe nhìn thân ảnh của hai người, hít một hơi thật sâu, cũng rất khó thở ra.

Cô ta thừa nhận hôm qua khi viết bài tuyên truyền lúc đấy cô ta không ngăn cản, cũng chính là ý ngầm chấp nhận.

Nhưng cô ta chỉ là nghĩ yên ổn không cam lòng của rất nhiều năm trước.

Một chút xíu, một chút xíu tâm tư nhỏ mà thôi.

Cô ta cũng không nghĩ tới sẽ bị người bẻ cong thành như thế.

Bây giờ cô ta là nhân vật nữ chính, đi tới chỗ nào đều là tầm mắt tiêu điểm, quen nhận truy phủng.

Cô ta thật không muốn thế nào, nhưng xác thực cũng không có để chữ “Bạn gái” trong miệng của Phó Minh Dư vào mắt.

Lúc này giương mắt nhìn lên, cô gái kia mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, Lý Chi Hòe nghĩ đến rất nhiều năm trước.

Lúc tốt nghiệp cấp ba, nghe nói Phó Minh Dư đi thi chứng nhận phi công tư nhân, cô ta từng thầm suy nghĩ tưởng tượng qua, có thể ngồi vào máy bay Phó Minh Dư điều khiển, lướt qua thành phố Giang, qua núi sông biển, quan sát thành phố quen thuộc này.

Hôm nay cô ta nhìn thấy một cô gái khác sắp ngồi vào vị trí cô ta đã từng ước mơ kia.

Giống như là một chấp niệm dẫn dắt cô ta, không chịu dời con mắt, muốn nhìn cô gái kia ngồi vào bên cạnh ghế lái dáng vẻ sẽ như thế nào.

Mấy phút sau, cô ta nháy nháy mắt, nhìn cô gái kia leo lên —— ghế lái?

Cô ta cho là mình nhìn lầm, lại đi lên hai bước, nhìn thấy Phó Minh Dư leo lên từ bên kia.

Lại mấy phút sau, cô ta trơ mắt nhìn chiếc máy bay này đi trên đường băng, và cuối cùng cất cánh.