Hạ Gục Tể Tướng

Quyển 2 - Chương 22




Edit: Leticia Phạm Beta: Sakura Dưới tàng cây, rốt cục cũng tập thể thao xong, tiểu Hoàng đế giương cao khuôn mặt đẹp trai vì vận động mà hồng lên cười hỏi:“Thái phó, chúng ta kế tiếp làm gì?”

Phó Vân Kiệt theo phía sau lấy xúc cúc đã chuẩn bị từ trước đó ra, đặt lên ngón trỏ của bên tay phải, dùng sức xoay xoay bóng, khiến vẻ mặt nghiêm chỉnh của tiểu Hoàng đế tràn ngập hưng phấn cùng chờ mong, rồi mới nói:“Chúng ta hôm nay đá xúc cúc.”

“Xúc cúc?!” Tiểu Hoàng đế hưng phấn hỏi. Xúc cúc, là trò hắn vô cùng quen thuộc đấy. Hàng năm, thị vệ trong cung đều đã biểu diễn xúc cúc cho hắn xem. Nhưng hắn còn chưa được chân chính chơi qua.

Đầu ngón tay buông xuống, làm cho quả bóng trong tay trượt dọc theo thân thể, dùng phương thức hoàn mỹ dừng ở bên chân, dùng chân đá vào trong cầu môn.

“Oa –” Tầm mắt tiểu Hoàng đế đi theo bóng xúc cúc bay nhanh giữa không trung, không tự giác phát ra tán thưởng.

Khi thấy xúc cúc bay vào trong cầu môn, tiểu Hoàng đế không tự giác kêu to:“A!” Rồi sau đó, thân ảnh nhỏ chạy rất nhanh đến trước mặt Phó Vân Kiệt, tay nhỏ bé duỗi ra, giữ chặt tay nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự chờ mong nói:“Thái phó, ngươi dạy trẫm đi!”

Nàng cũng không trả lời, mà là lôi khăn tay trong lòng ra, cẩn thận lau mồ hôi trên khuôn mặt xinh đẹp.

Con ngươi đen trợn lên nhìn chằm chằm vào dung nhan tỏa ra hào quang nhu hòa, tiểu Hoàng đế chỉ cảm thấy cái khăn tay này thật là ấm áp, rất ấm áp a!

“Tốt rồi.” Cảm thấy vừa lòng, nàng thu hồi khăn tay, cười nói:“Chúng ta bắt đầu đi!”

“Tốt!” Tiểu Hoàng đế hưng phấn kêu to.

Dưới ánh mặt trời lúc chiều tà, hai thân ảnh một lớn một nhỏ cùng nhau truy đuổi xúc cúc.

“Hãy xem sự lợi hại của ta!” Rốt cục nắm giữ được kỹ xảo sút bóng, chân nhỏ tiểu Hoàng đế dùng sức một cái, đá bay xúc cúc.

Nhìn xúc cúc bay ở giữa không trung, nàng không khỏi cảm thấy tiểu Hoàng đế có được một đôi chân như các tuyển thủ quốc gia. Tuổi còn nhỏ mà cư nhiên có được cước lực như thế.

Vẻ mặt tiểu Hoàng đế đầy vẻ khẩn trương cùng chờ đợi nhìn chằm chằm xúc cúc đang tiếp cận ngày càng gần khung thành, trong lòng không tự giác kêu: Sút vào đi, sút vào đi ——

Chỉ thấy quả xúc cúc kia đụng vào cột gỗ trên đỉnh cầu môn, mượn lực một cái bắn ngược lại, bay tà tà giữa không trung, rồi sau đó bay qua tường vây, dừng ở bên ngoài thảo viên.

“Ai u –” Một tiếng kêu bén nhọn cao vút từ bên ngoài thảo viên truyền đến.

Tiểu Hoàng đế vốn đang mang vẻ mặt hưng phấn không biết vì sao lại trở nên e ngại, không biết làm sao.

“Thái hậu nương nương giá lâm!” Từ bên ngoài thảo viên, tiểu thái giám cao giọng hô.

Trong mắt sáng hiện lên tinh quang. Nàng tiến lên từng bước, cầm bàn tay nhỏ bé đang vân vê chéo áo, cho tiểu Hoàng đế đang ngẩng đầu lên nhìn nàng một nụ cười yên tâm.

Cảm thấy cam đoan từ nàng, tiểu Hoàng đế mới thu hồi bối rối, trở nên trấn định.

Chỉ thấy, mười mấy cung nữ thái giám vây quanh Thái hậu đương triều đang tiến vào. Từ khoảng cách ngày càng gần, Phó Vân Kiệt rốt cục nhìn thấy rõ ràng nữ nhân đứng đầu hậu cung, nói thật, nàng lớn lên cũng không xinh đẹp, không phải loại người làm mắt người ta sáng lên mỗi khi nhìn thấy mỹ nữ, nhiều nhất thì chỉ tính là thanh tú thôi. Nhưng cử chỉ đoan trang hào phóng và khí chất uy nghi của Thái hậu một quốc gia bù lại cho dung mạo không xuất chúng, làm cho người ta không thể bỏ qua nàng.

“Tham kiến Thái Hậu nương nương!” Ở trong cung lễ nghi phải có thì cũng không thể thiếu.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!” Tiểu Hoàng đế cung kính hành lễ nói.

Thái Hậu bên môi treo lên dáng vẻ tươi cười, nâng tiểu Hoàng đế đang quỳ nửa người, rồi sau đó lấy khăn tay ra, chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, vừa cười nói:“Hoàng thượng, ngươi cần phải chú ý thân thể! Trời rất nóng, đá xúc cúc rất dễ bị cảm nắng. Ngẫu nhiên một lần thì có thể, không thể thường xuyên chơi xúc cúc như vậy. Như thế không chỉ bỏ bê việc học, lại càng dễ làm tổn thương đến long thể. Long thể Hoàng thượng quan hệ đến tất cả dân chúng của Cảnh quốc đấy.”

Phó Vân Kiệt đã đứng dậy nhìn rõ ràng Thái hậu, kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cùng với tiểu Hoàng đế đang có sắc mặt trắng nhợt, nhíu mày: Thái hậu này thật đúng là không đơn giản. Mặt ngoài làm bộ như từ mẫu rất quan tâm đến con, nhưng âm thầm trong lúc vô hình chỉ trích con sai lầm, yêu cầu con dựa theo chính kỳ vọng của mình đi làm. Nàng rốt cục biết vì sao mới vừa rồi tiểu Hoàng đế khi nghe đến hai chữ “Thái hậu” vẻ mặt vì sao lại kích động như thế, sợ hãi như thế.

Bàn tay nàng duỗi ra, đem tiểu Hoàng đế kéo về, cách xa Thái hậu đáng sợ này ra, cười nói:“Thái hậu nương nương, kỳ thật đá xúc cúc là chủ ý của thần.”

Thái hậu ngẩng đầu lên, cặp mắt lợi hại đánh giá nữ nhân xấu xí trước mắt này, rồi sau đó nhíu mày, nhưng miệng vẫn tươi cười nói:“Nói vậy vị cô nương này chính là tân nhậm Thái phó đi! Ai gia cũng nghe đồn rất nhiều về Thái phó. Nghe nói Thái phó là người có võ nghệ cao siêu. Có Thái phó ở bên cạnh, an nguy của Hoàng thượng ai gia rất an tâm. Hoàng thượng, ngươi trở về rửa mặt chải đầu một chút, lần này ai gia đến đây là đưa Trạng Nguyên đến giảng đạo làm vua cho ngài.”

Thật là nữ nhân lợi hại a! Cư nhiên ám chỉ chính mình chính là cái bao cỏ không có trình độ, chỉ dùng để phụ trách an toàn của Hoàng đế là được. Hơn nữa, nữ nhân này cư nhiên dám ở trước mặt nàng, đoạt học sinh của nàng. Con mắt sáng hiện lên tinh quang, thân ảnh rất nhanh dời đến che ở trước người tiểu Hoàng đế, nàng tươi cười nói:“Thái hậu nương nương, thần nếu thân là Thái phó của Thánh thượng, thực quân chi lộc, đam quân chi ưu *(ăn lộc của vua phải phân ưu với vua) như thế nào chỉ ăn bổng lộc mà không cống hiến đâu? Ngài yên tâm, thần nhất định dạy dỗ thật tốt Thánh thượng. Đến, Thánh Thượng, chúng ta đi rửa mặt chải đầu trước, chuẩn bị giờ học buổi chiều.” Nói xong, nàng cũng không để ý tới Thái hậu bên cạnh, lôi kéo tiểu hoàng đế rời đi.

Phó Vân Kiệt đi xa rồi nên cũng không chú ý tới Thái Hậu trong mắt lóe ra vẻ âm trầm và ghen tị.

“Thái Hậu, muốn hay không ——” Tâm phúc của Thái hậu Trần ma ma tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Thái hậu, trong mắt lóe ra quang mang âm trầm, khuynh người hỏi.

Bàn tay mềm giơ ra, ngăn lại lời nói kế tiếp của Trần ma ma.

Thân là tâm phúc của Thái hậu, Trần ma ma tự nhiên biết Thái hậu bận tâm cái gì. Nàng xoay người, lớn tiếng nói:“Thái hậu nương nương muốn một mình yên tĩnh ở trong này, các ngươi đều lui xuống đi!”

“Vâng!” Tất cả cung nữ thái giám lĩnh mệnh rời đi.

Thảo viên to như vậy chỉ còn lại Thái hậu và Trần ma ma.

Cước bộ nhẹ nhàng, Thái hậu đi đến một gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn tán cây rậm rạp xanh ngắt, nhẹ giọng nói:“Trần ma ma, ngươi có hay không cảm thấy cây này rất giống cái cây ở Cầu Tri viện?”

Nghe giọng nói mang theo vô hạn hoài niệm, Trần ma ma không đành lòng khuyên nhủ;“Thái hậu nương nương, vô luận giống nhau nhiều như thế nào, cây này cũng không phải là cây kia. Cầu Tri viện từ ba năm trước cũng đã bị bỏ hoang.”

“Bỏ hoang sao?” Trong mắt hiện lên một tia sầu bi cùng thống khổ, Thái hậu nhẹ giọng nói:“Nghe nói khi lâm triều, Hoàng thượng tuyên bố hôn kỳ của hắn.”

“Thái hậu nương nương ——” Trần ma ma không đành lòng nhìn thấy nàng có bộ dáng thống khổ thương tâm như thế, nhẹ giọng nói.

Đầu ngón tay duỗi ra, bắt lấy cành cây gần ngay trước mắt, rồi sau đó dùng sức kéo xuống, trên gương mặt đoan trang hiện lên sự kiên quyết:“Trần ma ma, ngươi truyền lời của ai gia, để cho Tể tướng buổi tối đến Cầu Tri viện.”

“Thái hậu nương nương ——” Vốn định nói chút lời khuyên can, Trần ma ma lại thấy sự kiên quyết trên mặt Thái hậu nên cũng không nói gì nữa, cúi đầu lĩnh mệnh nói:“Vâng.”

Thái hậu không nói gì nữa, chỉ là lại ngẩng đầu nhìn lá cây dày đặc kia, dung nhan nhuộm lên một tầng ánh sáng hồi tưởng.

Trần ma ma chỉ có thể than nhỏ rồi rời đi.

Khi tịch dương nhuộm đỏ bầu trời, ánh sáng nhu hòa chiếu vào Ngự thư phòng, chiếu vào tiểu thân ảnh đang cầm bút viết, chiếu cả vào bàn tay đang đặt trên bàn ở đằng kia, mu bàn tay chống lên khuôn mặt xấu xí, mỗ nữ nào đó vì ngủ gật mà cúi đầu thật thấp.

Cuối cùng tiểu Hoàng đế cũng viết xong buông bút vừa lòng nhìn các con số tràn ngập trên giấy. Tuy rằng, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ký hiệu kỳ quái này, nhưng hắn rất nhanh phát hiện sự hữu dụng của ký hiệu này. So với chữ viết, ký hiệu trở nên đơn giản hơn rất nhiều, dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ cùng sử dụng.

Sau tiết thể dục, Thái phó lại dạy hắn một môn học mới– số thuật, Thái phó thích gọi là toán học. Hắn rất nghi hoặc, vì sao phải học những môn tạp học không liên quan đến đạo làm vua? Thái phó nói, trị quốc như trì gia, người đương gia như thế nào có thể không biết số thuật, không biết tính toán tỉ mỉ công việc quản gia như thế nào chứ? Thân là vua của một nước lại phải biết rằng mỗi một khoản tiền của quốc gia được dùng thế nào, có hữu hiệu hay không, có lãng phí hay không. Sau đó, Thái phó liền quyết định mỗi ngày dành một canh giờ học số thuật. Ngẩng đầu, đem tầm mắt dừng ở bảng thời khóa biểu được dán trên giá sách:

Buổi sáng 9:00–10:00 Ngữ văn

10:30–1:30 Kinh tế

Buổi chiều 1:00–2:00 Toán học

2:00–4:30 Thể dục

Đối với những con số đại biểu thời gian này, hiện tại hắn đã quen thuộc. Tuy rằng, hắn thực nghi hoặc vì sao phải đem một canh giờ chia thành nhỏ như vậy. Đương nhiên hắn cũng đem vấn đề này nói ra. Thái phó vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng chính nghĩa nói: Một phút, một tấc vàng. Thời gian trôi qua rất nhanh, sử dụng bảng thời gian chia nhỏ như thế, vì cho hắn biết thời gian trân quý, biết tận dụng mỗi một giây thời gian. Kỳ thật, hắn rất muốn nói chia nhỏ thời gian như vậy dường như cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng nhìn một bộ dạng chắc chắn kia phải chấp hành cùng với dung nhan xấu xí phóng đại mang theo sự chờ đợi, hắn lúc này mới phát hiện kỳ thật bộ dạng của Thái phó thực xấu, thực dọa người. Nếu không cũng không dọa hắn sợ tới mức lập tức gật đầu đáp ứng rồi.

Trong thư phòng, đệ tử ngồi yên lâm vào trầm tư, lão sư lại có bộ dáng ngủ gà ngủ gật, tất cả đều đều rơi trong mắt của một bóng đen trong mật thất.

“Két –” Thanh âm đẩy, cửa phòng mật thất bị mở ra, chỉ thấy Tôn Chí Viễn cung kính đi vào, quỳ nói:“Chủ nhân.”

“Đứng lên đi!” Bóng đen nói.

Tôn Chí Viễn đứng dậy, cung kính đứng ở bên cạnh.

“Ngươi đi nhìn xem tình hình học tập của Tường nhi!” Bóng đen mở miệng nói.

Tôn Chí Viễn lĩnh mệnh, nhìn vào lỗ nhỏ ở trên tường: Chỉ thấy trong Ngự thư phòng to như vậy mà chỉ còn lại có hai người: Một đang ngồi ngây ra là tiểu Hoàng đế, một người đang ngủ gật là Thái phó.

Nhất thời, một cỗ phẫn nộ xông lên trong đầu: Mệt cho hắn còn cho rằng Phó Vân Kiệt sẽ dạy dỗ Hoàng đế thật tốt, sẽ trở thành Thái phó tốt, kết quả ngày đầu tiên đi học liền ngủ gà ngủ gật. Đúng là rất có đạo làm vi sư.

Tôn Chí Viễn vô cùng xấu hổ, quỳ nói:“Chủ nhân, ta đã phụ sự nhờ vả của chủ nhân.”

“Tốt lắm, ngươi đứng lên đi!” Bóng đen xua tay nói:“Phương pháp trị quốc của Phó Vân Kiệt quả thật không sai. Về sau, ngươi phái người mỗi ngày viết lại nội dung giảng bài của nàng, rồi chỉnh sửa tốt cho ta.”

“Vâng!” Tuy không biết vì sao Phó Vân Kiệt dạy học mà cũng ngủ gật thì có năng lực gì, nhưng Tôn Chí Viễn vẫn cung kính trả lời.

“Phái thêm người theo dõi Hoắc Thiên Thụy và Nam Cung Tuyệt.” Bóng đen hạ lệnh nói.

“Vâng.” Tôn Chí Viễn trả lời.

Được đáp án vừa lòng, bóng đen đứng dậy rời đi, lưu lại một Tôn Chí Viễn có vẻ mặt nghi hoặc. Hắn xoay người đem tầm mắt nhìn vào cái lỗ nhỏ kia.

——————————————

“Ha ha, Triệt, ngươi cần phải nghe lời nga!” Mỗ nữ mặt mang dục vọng nhìn mỹ nam Tể tướng bị mình cởi áo khoác ra.

“Yên tâm, ta sẽ thực ôn nhu .” Mỗ sắc nữ bắt đầu dùng tư thế sói bổ nhào về phía dê, đem mỹ nam Tể tướng té nhào trên mặt đất, từ từ mà chà đạp.

“Thái phó, Thái phó ——” Một thanh âm nào đó đánh gãy hành động của nàng, làm cho nàng không kiên nhẫn phất tay.

Bị người nào đó trong lúc ngủ mơ vung tay khiến thiếu chút nữa ngã xuống đất, tiểu Hoàng đế cố đứng vững thân mình, lại tiếp tục đề cao thanh âm kêu lên:“Thái phó, Thái phó ——”

Mỗ nữ rốt cục bị đánh thức, mỗ nữ duỗi người, mơ hồ nhìn tà dương ngoài cửa sổ, ngáp nói:“Nguyên lai đã trễ thế này rồi. Tan học thôi!”

Tôn Chí Viễn ở mật thất nhìn thấy cuối cùng Phó Vân Kiệt cũng tỉnh lại nhưng không chỉ không có chút áy náy nào, ngược lại tỏ vẻ thiên kinh địa nghĩa tuyên bố tan học, thật có xúc động muốn ngã đụng đầu xuống đất.

“Thái phó, ta đã hoàn thành xong bài tập.” Tiểu Hoàng đế cõi lòng đầy chờ mong cầm bài tập trong tay đưa lên.

“Nga! Thiếu chút nữa đã quên.” Mỗ nữ hậu tri hậu giác tiếp nhận cái kia sách bài tập chứa đáp án hắn tự làm. Nhìn đáp án không có chút sai lầm nào, vẻ mặt sùng bái nhìn mặt tiểu chính thái, tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười nói:“Tiểu Hoàng đế của chúng ta thật không đơn giản a! Là một thiên tài! Đáp án không có một chỗ sai nào. Tốt lắm.”

Nghe cách xưng hô càn rỡ kia, nhìn động tác suồng sã kia, Tôn Chí Viễn lại có xúc động muốn ngã đụng đầu xuống đất. Chỉ là xúc động kia nhìn thấy tiểu Hoàng đế trên mặt đầy dáng vẻ vui mừng tươi cười cùng với sự tự tin trong ánh mắt mà biến mất. Ánh mắt cơ trí mang theo suy nghĩ sâu xa vào dung nhan xấu xí kia.

“Tốt lắm. Thánh Thượng, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Ta phải đi về rồi.” Hiện tại Phó Vân Kiệt, nàng đã không tự xưng là “thần”, mà là xưng “ta” rồi.

Thân ảnh vốn đang xoay người chuẩn bị rời đi thì bị một bàn tay nhỏ bé bắt lấy. Nàng nghi hoặc xoay người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ thẹn thùng cúi đầu.

“Thái phó, hôm nay ta thật vui vẻ. Cám ơn ngươi!” Tiểu Hoàng đế một hơi nói xong, thống khoái bước quay lại bàn học, nhìn sách trước mặt.

Thật sự là tiểu tử đáng yêu. Môi đỏ mọng gợi lên tươi cười. Nàng vui sướng bước đi ly khai chỗ đó.

——————————————–

———-

Cầu Tri viện tọa lạc gần sân nhỏ trong hoàng cung. Nguyên bản Cầu Tri viện vốn là địa phương học tập của lịch đại các hoàng tử. Tiên hoàng vốn có ba huynh đệ: Hiện tại là Tấn vương Nam Cung Tuyệt, Khánh vương Nam Cung Bình cùng với người từ lúc sinh ra đã có thân thể yếu nhược nhiều bệnh, đã bị cho đến đất phong trải qua cuộc sống ẩn cư, chưa từng đến kinh đô bị rất nhiều người quên lãng, Nam Cung Súc. Ngoại trừ Nam Cung Súc từ nhỏ sinh hoạt ở đất phong, hai vị hoàng tử cùng Tiên hoàng đều học tập ở đây. Mà lúc đó lão sư chính là Tôn Chí Viễn. Thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, từ ba năm trước đây, Cầu Tri viện bị Tiên hoàng cố ý bỏ hoang không dùng .

“Cót két –” một thanh âm của tiếng mở cửa, thân ảnh thon dài tạo ra một cái bóng rất dài xuất hiện trên bụi cỏ dại trong sân nhỏ.

Phạm Dương Triệt mang theo ánh mắt hồi tưởng đánh giá Cầu Tri viện giờ phút này chỉ có thể dùng hoang vắng, tàn cũ để hình dung. Hắn đã từng ở trong này trải qua ba năm tốt đẹp với thân phận là thư đồng của thái tử.

“Triệt –” Giọng nói mềm nhẹ mang theo thâm tình vang lên trong đình để nghỉ chân trong viện.

Phạm Dương Triệt xoay người một cái, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở trong đình. Tầm mắt nhìn đến cách ăn mặc của thân ảnh quen thuộc kia thì, đôi mắt đen chớp lên. Hắn nhấc chân bước đến chỗ đình của Cầu Tri viện.

Hai người cũng không chú ý tới thân ảnh của ai đó đang trốn giữa những tàng cây.

Phó Vân Kiệt ngồi xổm trên một nhánh cây, nhìn Phạm Dương Triệt đang dần dần đi đến đình. Con mắt sáng giờ phút này đang bùng lên ngọn lửa ghen tị: Đáng giận, Triệt sao có thể nửa đêm hẹn hò với nữ nhân khác. Vốn nàng có ý định, ngày đầu tiên đi dạy khi hết giờ muốn cùng với Triệt cùng nhau về nhà. Nào biết nàng thấy được Triệt cư nhiên tới gặp nữ nhân khác. Nữ nhân kia đừng để nàng nhìn thấy mặt. Nếu không nàng sẽ cho nàng ta đẹp mặt. Mặc dù nguyên tắc của nàng là không ra tay với nữ nhân. Nhưng nếu có can đảm đoạt Triệt của Phó Vân Kiệt nàng, cũng đừng trách nàng xuống tay độc ác. Phó Vân Kiệt bởi vì góc nhìn có vấn đề, không nhìn được nửa người trên của nữ nhân kia do bị mái đình che mất.

Phạm Dương Triệt cũng không biết ở cách đó không xa, ở trên cây người nào đó đang ghen tị dữ dội.

Hắn cũng không đi vào bên trong đình, cước bộ đi đến bên ngoài đình thì dừng lại, cung kính hành lễ nói:“Tham kiến Thái hậu nương nương.”

Xưng hô này khiến Phó Vân Kiệt ở trên cây trong mắt hiện lên tinh quang.

Vẫn đứng ở trong đình, thân ảnh kia bắt đầu di chuyển, rút cục Phó Vân Kiệt cũng nhìn được chân diện mục của nữ nhân kia — đương kim Thái hậu nương nương. Giờ phút này Thái hậu đã thay Phượng phục (trang phục của Thái hậu) đại biểu cho thân phận cùng vị trí của mình, thay cung trang bình thường. Tầm mắt của nàng dừng lại trên kiểu tóc của Thái hậu — là kiểu tóc của thiếu nữ, mà không phải là kiểu tóc của phụ nữ đã kết hôn.

Đôi mắt dừng trên chiếc mặt nạ sắt sâm lãnh, Thái Hậu trầm tĩnh nhẹ nói :“Triệt, trong lúc chúng ta nói chuyện không cần mặt nạ.”

Nguyên lai, Thái Hậu đã thấy được khuôn mặt thật của Triệt rồi. Nói như thế, rất có thể Thái hậu cùng Triệt đã có quan hệ gì rồi. Ngọn lửa ghen tị bùng lên trong đôi mắt sáng lại cháy cao thêm một phần.

Phạm Dương Triệt ngẩng đầu, chỉ dùng kia con ngươi đen lạnh lùng nhìn qua trang phục đã từng vô cùng quen thuộc, nhẹ giọng nói:“Thái hậu là Thái hậu của Cảnh quốc, thần càng phải tuân thủ lễ nghi quân thần.”

Nhìn vẻ mặt Thái hậu đột nhiên trắng rồi xanh, trong lòng Phó Vân Kiệt rất vui sướng a: Nguyên lai, chỉ có Thái hậu một mình tình nguyện!

Thái Hậu dùng tay ấn lên lồng ngực, dung nhan tái nhợt mang theo sự thương tâm muốn chết, không tự giác bước lên trước một bước, kéo gần khoảng cách với Phạm Dương Triệt, nghẹn ngào nói:“Triệt, ta biết năm đó là ta phụ ngươi. Nhưng khi đó ta cũng là bất đắc dĩ. Người ta yêu vẫn luôn là ngươi. Cho tới bây giờ cũng thế. Triệt, hiện tại ta nguyện ý rời khỏi hoàng cung với ngươi. Như vậy, chúng ta có thể giống như quá khứ, ngươi ngâm thơ, ta đánh đàn.” Bởi vì rơi vào hồi tưởng tốt đẹp đã qua, dung nhan tái nhợt nhiễm thêm một tầng e lệ cùng mềm mại.

Thấy một màn như vậy Phó Vân Kiệt thiếu chút nữa muốn đi xuống chất vấn Phạm Dương Triệt : Đáng giận, nguyên lai Triệt đã từng có một đoạn tình cùng Thái hậu. Ngâm thơ?! Đánh đàn?! Đáng giận, nàng còn chưa từng trải qua như vậy với Triệt, nữ nhân đáng giận này dám nhanh chân đến trước. Đáng giận, sau khi nàng trở về, nhất định phải làm tất cả những việc này với Triệt. Nàng phải xóa đi ký ức buồn nôn của Triệt cùng nữ nhân đáng ghét này, để cho hắn chỉ nhớ rõ ngâm thơ, đánh đàn cùng với mình. Mỗ nữ dường như quên chính mình không chỉ không biết ngâm thơ, lại càng không biết đánh đàn.

“Triệt, chúng ta có thể giống như trước mà.” Thái hậu bởi vì hồi tưởng lại mà trở nên kích động, không tự giác tiến lên phía trước muốn cầm tay hắn.

Phạm Dương Triệt rất nhanh nhẹn tránh đi, lạnh lùng trả lời:“Thái hậu, tất cả mọi thứ đều đã trở thành quá khứ rồi. Quá khứ thì không quay trở về được nữa. Cũng như hiện tại Cầu Tri viện hoang phế này không bao giờ là Cầu Tri viện của năm đó nữa rồi.”

Phạm Dương Triệt cả người tản ra hơi thở lạnh lùng cùng tín hiệu cự tuyệt khiến nàng có cảm giác sợ hãi sẽ mất đi hắn. Nàng cưỡng chế sự sợ hãi, vội vàng tiến lên từng bước, bắt lấy tay phải hắn nói:“Trở về được, trở về được. Ngày mai, ta sẽ ra lệnh cho người khôi phục lại Cầu Tri viện như cũ.”

Phạm Dương Triệt duỗi tay trái ra, tách những ngón tay ở trên tay phải của hắn ra, lạnh lùng nói:“Trở về sao. Một khắc khi ngươi trở thành phi tử của Tiên hoàng, chuyện của chúng ta đã trở thành quá khứ. Trong lòng ta, ngươi chỉ có thể là Thái hậu nương nương.”

Dung nhan mới vừa nãy còn lo lắng nay đã trở nên bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Thái hậu nhìn nam nhân lạnh lùng kia, nhẹ giọng hỏi:“Triệt, nghe nói ngươi sắp làm đại hôn.”

Trong đầu không tự giác hiện lên dung nhan cho dù giả trang xấu xí cũng vô pháp che đi một thân tự tin cùng cuồng vọng, môi mỏng không tự giác cong lên:“Đúng.”

Thái hậu lập tức chú ý tới nét nhu tình trong mắt hắn, trong lòng đau xót, lại nhẹ giọng hỏi:“Triệt, ngươi thích vị hôn thê của ngươi sao?” Triệt tuấn mỹ như thế sao có khả năng thích một xấu nữ chứ? Thái hậu ở trong lòng an ủi chính mình.

Thích không? Hắn thích Phó Vân Kiệt sao? Hắn biết chính mình đã động tâm với Phó Vân Kiệt. Bất quá, hắn sẽ không làm cho sự động tâm này phát triển trở thành thích. Bất quá, hắn lại biết trả lời như thế nào:“Đúng vậy, ta thích vị hôn thê của mình.”

Thanh âm nhu hòa và thâm tình vang vọng trong trời đêm.

Phó Vân Kiệt vốn đang trong cơn giận dữ nháy mắt mặt mày hớn hở. Mà sắc mặt Thái hậu lại trở nên tái nhợt.

“Không, không có khả năng .” Thanh âm phản bác bén nhọn vang lên. Thái Hậu bắt đầu trở nên kích động, tiến lên từng bước, nhanh chóng nắm lấy xiêm y trước ngực Phạm Dương Triệt, vẻ mặt trở nên cuồng loạn:“Ngươi không có khả năng sẽ thích người khác. Không có khả năng ……”

Nếu Triệt thích người khác, như vậy tại thâm cung này, nàng dựa vào cái gì để vượt qua những tháng ngày dài đằng đẵng đâu! Rốt cục không đè nén lại cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi hắn, vì giữ lại, nàng bắt đầu trở nên liều lĩnh. Tay phải vừa chuyển, nhẫn vẫn giấu kín ở ngón giữa bỗng nhiên khẽ động, ngân châm nhỏ nhô lên. Rồi sau đó, tay nàng dùng sức đâm vào lồng ngực hắn một cái.

Phạm Dương Triệt bỗng nhiên cảm thấy trước ngực đau xót, cuối cùng thấy đáy mắt phản chiếu một dung nhan mang theo sự quyết tuyệt.

Nhìn Phạm Dương Triệt té xỉu trên mặt đất, Thái hậu bắt đầu khôi phục bình tĩnh. Nàng ngồi xổm xuống, thò tay lấy mặt nạ sắt che khuôn mặt của hắn, rồi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ khuynh thành này, nhẹ lẩm bẩm nói:“Triệt, ngươi vẫn tuấn mỹ như thế, vẫn làm cho người ta đui mù như thế. Yên tâm, qua tối nay, chúng ta có thể ở cùng nhau vĩnh viễn.”

Thái hậu thò tay nâng Phạm Dương Triệt đang té xỉu lên. Lúc nàng mới đứng lên, bỗng nhiên sau lưng truyền đến thanh âm:

“Thái hậu nương nương muốn nam nhân của ta làm gì?”

Thân hình đột nhiên cứng đờ, Thái hậu khó có thể tin xoay người, nhìn nữ nhân giờ phút này đang đứng trước mặt.

“Để ta đoán nhé.” Phó Vân Kiệt cố ý dùng tay gõ nhẹ vào trán, rồi sau đó ra vẻ bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:“Thái hậu nương nương, hẳn là muốn trước tiên làm cho Triệt hôn mê, sau đó đặt lên giường, rồi phát sinh quan hệ với hắn. Với tư tưởng bảo thủ của Triệt cùng tính chịu trách nhiệm của hắn, nhất định sẽ ở cùng một chỗ với ngươi.”

Bởi vì mục đích bị người ta nói toạc ra, sắc mặt Thái hậu đột nhiên trở nên xanh mét, mặt âm trầm:“Ta cùng Triệt đã hứa hẹn thật lòng thật dạ cùng nhau. Triệt vốn nên thuộc về ta.”

Trong mắt bắn ra hàn quang, Thái hậu lạnh lẽo mở miệng nói:“Ai gia khuyên ngươi nên coi như chưa thấy chuyện gì. Hôm nào, ai gia sẽ giúp ngươi xem xét một trượng phu văn võ song toàn. Bằng không….. tại thâm cung này, ai gia sẽ có biện pháp cho ngươi biến mất vô tung vô ảnh. Ai gia khuyên ngươi nên thức thời……” Lời nói kế tiếp vì nàng ngạc nhiên mà dừng lại, hai mắt khó có thể tin nhìn thân ảnh mới vừa rồi còn ở xa, nháy mắt vừa động liền xuất hiện ở trước mắt mình, rồi điểm huyệt chính mình.

“Vô tung vô ảnh sao?” Môi đỏ mọng khẽ mở, rồi sau đó nàng nhìn quanh bốn phía, nói:“Cầu Tri viện này xem ra là một địa phương chôn thi thể rất tốt. Vì chỗ này đủ cũ nát, chưa từng có người đến. Hơn nữa –” Đôi mắt sáng đánh giá sắc mặt Thái hậu đột nhiên trở nên tái nhợt không có huyết sắc, cười nói:“Nhìn Thái hậu nương nương một thân trang phục này, hẳn là một mình đi đến đây.Từ giờ cho đến lúc phát hiện thi thể bị chôn của ngài ở Cầu Tri viện này có thể là thời gian rất lâu sau này rồi. Thời gian lâu như vậy, cũng đủ để cho tất cả mọi người không hoài nghi ta.”

Giờ phút này Thái hậu vô cùng hối hận vì sự chủ quan của mình, quên mất Thái phó là nữ nhân thông qua cuộc thi võ. Nhìn thấy sát khí lóe lên trong đôi mắt kia, nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón thống khổ như dự đoán.

Đau đớn như dự đoán không có, nhưng ngược lại nàng cảm thấy áp lực trên vai nháy mắt biến mất. Mở mắt ra, chỉ thấy nam nhân vốn được nàng nâng trên vai mình đã rơi vào trong lòng Phó Vân Kiệt.

Phó Vân Kiệt tư thái chiếm hữu ôm hắn vào trong lòng, trong đôi mắt sáng lóe lên sự kiên quyết, giọng nói thanh thúy mà dị thường vang dội vang lên trong viện:“Triệt, hắn nam nhân của ta. Tương lai, hắn chỉ thuộc về một mình ta. Không ai có thể cướp được hắn từ trong tay của ta””

Nói xong, môi đỏ mọng với tư thế tuyên thệ in thật sâu lên bạc môi khêu gợi. Rồi sau đó, nàng nhìn cặp mắt lóe ra ghen tị cùng phẫn nộ kia.

“Nếu có người lại nhớ mong nam nhân của ta, có ý đồ muốn cướp hắn từ trong tay ta, ta không ngại khiến cho nàng giống như cái cây kia.” Tay trái duỗi ra, thiên tàm ti cấp tốc bay về phía sau, trong khoảnh khắc cây đại thụ vốn cần ba người mới ôm hết được thân cây bị chia ra làm hai nửa. Mà vì mất đi sự chống đỡ cân bằng, bắt đầu chậm rãi nghiêng về một phía. Rồi sau đó “Ầm ầm –” Một tiếng vang thật lớn, đại thụ khổng lồ đã ngã trên mặt đất.

Thái hậu vừa vặn quan sát hết toàn bộ quá trình, sắc mặt vốn đã thoáng khôi phục lại do ghen tị cùng phẫn nộ lại mất đi huyết sắc, nhìn về phía Phó Vân Kiệt đang phảng phất cho rằng hết thảy đều không phát sinh, trong mắt bắt đầu hiện lên sự sợ hãi.

Vừa lòng nhìn sự sợ hãi trên gương mặt đoan trang kia: Dám thiết kế nam nhân của nàng, cũng nên trả giá đại giới đi! Lần này chỉ kích thích tinh thần của Thái hậu một chút, về sau nàng nếu còn dám vọng tưởng cướp Triệt từ trong tay nàng, nàng cũng không ngại biến Thái hậu thành cây đại thụ kia đâu.

Nàng xoay người dùng tư thế thắng lợi đem nam nhân ôm trong lòng nâng lên vai, rồi sau đó phi thân một cái, biến mất trong màn đêm.