Hà Tiên - Cuộc Sống Điền Viên

Chương 133: Con Vện




Mai không ngờ chiếc ghe nhỏ này quả thật phát huy tác dụng, ba người là có thể kéo nó nương theo lớp nước băng qua được rồi. Những vùng đất của Bùi gia chắc cũng gần giống như ở đây. Hai mươi chiếc chỉ sợ chưa đủ dùng. Có thể Bùi gia còn dè chừng nhà cô nên không vội đặt làm thêm. Qua năm sau chắc là kiếm thêm được tiền rồi.

Nửa canh giờ sau thì hai chiếc ghe được khiêng qua dòng sông. Lâm Vọc tinh tế quan sát chiếc ghe. Là Lê gia đóng loại ghe này sao? Thật khéo!

Rất nhanh, ông gác chuyện này sang một bên. Phải đi chuyến này xong mới tính tới cũng không muộn. Con sông này chảy từ Hậu Giang. Lâm bá nhìn luồng nước chảy và vị trí mặt trời phán đoán.

Lúc mọi người còn đang chờ Lâm bá chỉ dẫn xem nên đi hướng nào thì con Vện lại sủa vang. Nó đang ở một gò đất khác cách chỗ Mai hơn mười thước. Gò đất hơi cao cạnh sông có một ít tro bếp còn sót lại. Lâm bá đi đến quan sát.

– Có người từng nhóm bếp ở đây,

Tro đã bị mấy cơn mưa gần đây làm tan tác gần như bùn, sót lại mấy cục than củi. Mai đi đến gần mấy cục tro tàn, cô nhớ lời cậu hai nói về đánh dấu, ký hiệu trên sông. Nếu cậu đã từng ở đây, vậy có thể sẽ có dấu vết hay không?

A Sao cũng đi đến, nhìn xung quanh rồi hô lớn.

– Bá, có ký hiệu nè.

A Sao chăm chú xem một dấu vết trên thân cây có hình mũi tên. Đúng rồi, rõ ràng là ký hiệu, vỏ cây bị khắc vào vẫn còn vết nhựa chảy ra.

Không băng qua sông mà xuôi dòng sông về phía trước. Đúng là có thể tiếp tục dùng ghe rồi, sẽ nhanh và không mất sức như lội rừng.

Lòng sông không sâu lắm, nhiều năm qua cứ bồi tụ. Chẳng bao lâu sẽ thành đất rừng luôn. Nhìn những rễ cây chen nhau vươn ra cũng đoán được tương lai.

Được một đoạn có mấy chỗ trống hình thành dòng nước nhỏ chảy vào sông này. Lâm bá quan sát bốn phía, ra dấu mọi người buông chèo, chỉ nhẹ chống để chiếc ghe êm êm trôi đi. A Sao khều tay cô, đánh mắt về dòng chảy nhỏ bên phải. Mai quan sát nhưng không thấy có gì lạ.

Hơn một khắc sau thì Lâm bá ra hiệu tiếp tục chèo. Trên cao, mặt trời lui dần vào đám mây đen. Gió thổi mạnh hơn. Cô ngồi sát gần a Sao nhỏ giọng hỏi:

– Là con gì?

– Không chắc, có thể là thồ lộ. Ta chỉ thấy một mảng da xám, không thấy đầu nó.

Mai không nghĩ đến có ngày mình lại ở gần con sấu như thế. Mà mình lại ở trong thế yếu vì xâm nhập vào không gian của nó nữa. Nếu không có Lâm bá hướng dẫn thì nhóm người “nghiệp dư” như nhà cô không chắc tiến vào được.

Bỗng nhiên có tiếng xào xạc, rồi tiếng kêu thất thanh của đàn chim lớn, chúng vụt bay lên cao, quang quác kêu từ khoảng rừng sau lưng. Sau đó là tiếng cạp, cạp của đàn vịt nước rất đông ào ào xuôi dòng sông, lướt qua hai chiếc ghe. Trên mấy cành cây có mấy con khỉ hay vượn gì đó vừa chuyền nhành vừa kêu khẹt khẹt phụ họa.

Mưa bắt đầu rớt hạt. Mọi người đội nón lá, khoác tấm nốp lên người. Ghe đầu tiên là Sinh ca chèo, gương mặt ca ấy càng lúc càng nhíu chặt. Cả nhóm người bọn họ còn bị hù dọa, chỉ có cậu hai và Thon bá thì làm sao chống đỡ?

– Tới vùng nước xoáy, cẩn thận.

Tiếng Lâm bá la lên làm ai nấy đều khẩn trương. Đúng là cô cảm giác như chiếc ghe được nâng lên. Sau đó tất nhiên bị “hạ xuống” trong vòng xoáy rồi. Mai lập tức nhìn ngó tìm kiếm, thấy rồi, là ký hiệu đó.

“Đã có người qua đây”, mong là cậu hai. Mong là họ đi đúng hướng. Cậu hai đang ở rất gần phía trước!

Lâm bá thấy hướng tay cô chỉ, gật đầu báo hiệu đã biết. Bá ấy không cần thấy dấu hiệu cũng biết là sắp có xoáy, là do kinh nghiệm bao nhiêu năm tích trữ. Chưa tới hai mươi thước phía trước là ngã ba rộng. Hướng từ bên trái tới là một dòng chảy cuồn cuộn, tạo thành vực xoáy nước. Cuộc đất bên kia cao hơn, có một khoảng rừng cây hơi thưa nhưng rất nhiều cây cổ thụ thân vỏ xù xì rêu xanh.

– Tối nay chúng ta nghỉ bên đó.

Lâm bá chỉ về hướng cuộc đất cao. Bá ấy thay Sinh ca đưa mũi ghe qua phía phải, rồi chống mái chèo để Sinh ca xoay góc quay lại, khéo léo vượt qua vùng nước xoáy, chèo bạt ra xa mới từ từ cập vào bờ cuộc đất. Ghe sau cha và Bình ca cũng theo cách đó. Hùng huynh chỉ hỗ trợ sức. Huynh ấy không có kinh nghiệm chèo ghe như Bình ca.

Đến lúc hai chiếc ghe được kéo lên bờ sông, buộc chặt vào gốc cây lớn thì trời đã hết mưa. Nhưng ánh sáng tắt rất nhanh. Có cảm giác như ai đó “tắt đèn” vậy.

Lâm bá đảo mắt xung quanh quan sát địa thế. Rồi ông dẫn đầu vào, hình như họ đang lên đồi, càng lên cao cây cổ thụ càng lớn, nhưng ở tầng thấp là mấy loại cây bụi. Cây tràm hay đước gần như biến mất ở chỗ này. Chưa được một khắc, Lâm bá dừng lại chỗ có một bếp tàn tro giống lúc trưa, đúng là đã từng có ai đó đi qua. Và đoàn người mình đang theo phía sau.

– Bá có đoán được nhóm này có mấy người không?

– Mấy hôm nay mưa liên tục, các dấu vết đều không rõ.

Đúng rồi, chỉ nhờ mấy cục than củi cháy dở mới có thể biết trước đây có người ở đây. Mai cảm giác như có gì đó rất lạ. Mình bỏ qua cái gì sao?

Lợi dụng ánh sáng còn mờ mờ, mọi người đều tìm kiếm dấu vết dẫn đường, nhưng không thấy gì cả, sao lạ vậy?

A, cô nhớ ra mình bỏ qua chuyện gì rồi, con Vện. Cô nhìn quanh, thấy nó đang cụp tai đứng sát vào chân Hùng huynh. Có chuyện lớn rồi? Nó đang sợ cái gì? Cụ thể hơn là con gì mới đúng. Khứu giác và thính giác của chó hơn con người rất nhiều lần. Nó đã phát hiện ra bất thường rồi.

– Con Vện sao vậy? Nghe cô hỏi, mọi người đều nhìn nó. Lâm bá rất nhanh biết có chuyện quan trọng. Hùng huynh nói:

– Từ lúc lên đây nó đã như vậy. Chúng ta phải cẩn thận.

Huynh ấy không nói rõ nhưng ánh mắt nhìn Lâm bá rất sâu. Bá ấy chậm rãi gật đầu.

– Ba dứa lo kiếm củi, nhóm lửa đi.

Bá ấy chỉ Mai, a Sao và Bình ca. Sau đó chỉ cha và Sinh ca trông chừng hai phía, Hùng huynh tự giác đi về phía thứ ba.

Ba đứa nhỏ hiểu là có chuyện, nên nhanh chóng gom củi. Cây mưa lúc nãy làm củi đều ướt, cũng may Mai đã đoán nên cô có mang theo mấy cục than củi. Cái này là nương qua nhà Lưu bá xin, Lưu bá mẫu trữ sẵn lúc ở cữ.

Nhờ có than củi và vỏ trái mù u, bếp rất nhanh đã sáng, mấy đứa nhỏ gác mấy khúc củi ướt phía trên để hong khô. Mấy tấm nốp được cởi ra, đặt lên khung gỗ gần bếp cho khô. Tiếng củi cháy lách tách, khói bếp lượn lờ làm không gian bớt vẻ cô tịch. Ngọn lửa sáng cũng đem lại chút tinh thần cho mọi người.

Đợi khi có thêm thanh củi khô, Bình ca và a Sao nhanh chóng làm bếp dã chiến cho Mai nấu nước pha trà gừng mật ong giải cảm. A Sao mang cho nhóm người lớn uống trước. Mai lại nấu cơm và vùi khoai lang vào nướng, bên kia a Sao nhanh chóng nướng thịt khô, cá khô mang theo. Không biết là sẽ đi bao lâu, khẩu phần ăn của mỗi người không thể quá ít.

Trời đã tối hẳn, xung quanh tiếng côn trùng vang vang. Phía bờ sông ngoài kia thỉnh thoảng vọng tới tiếng con gì ồm ồm, oạch oạch.

Lâm bá nhìn chạc ba có bình đựng trái mù u thay cây đuốc gật đầu hỏi là cái gì. Tiếc là không thể dùng nhiều, ánh sáng lửa mù u rất lớn, cháy hừng hực.

– Nhiêu đây thì đốt được bao lâu?

– Dạ, nửa bình này đốt gần một canh giờ. Bỏ từ từ vô, mỗi lần một ít như vầy.

Ông ấy tính toán rồi bắt đầu chia hai canh gác. Canh đầu là ông ấy, Sinh ca và Bình ca; canh sau là cha, Hùng huynh và a Sao. Mai cảm thấy như vậy rất hợp lý. Trong nhóm thì bá ấy, Hùng huynh và a Sao là có kinh nghiệm đi rừng. Còn lại thì dù đã lớn nhưng chưa đi rừng cũng không thể lường được nguy hiểm.

Mọi người nhanh chóng dùng tấm nốp hơi ráo nước nằm xuống ngủ lấy sức. Mai đã mệt mỏi lắm rồi. Cô nằm bên cạnh cha, bên này là đống lửa. Cô cố chợp mắt, tĩnh tâm để ngủ, nhưng không dễ dàng chút nào. Cả đêm cô mơ màng, cũng bị giựt mình thảng thốt lúc thay canh, nhưng cha đắp thêm tấm nốp lên người cô vỗ nhẹ.

– Ngủ tiếp đi.

Mai mở mắt nhìn hai nhóm thay nhau xong thì nhắm mắt nghe động tĩnh một hồi, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Trời sáng mờ mờ, sương dày đặc. Mai lại nấu tiếp một nồi nước giải cảm nữa. Lúc mọi người chuẩn bị dập lửa thì thì Lâm bá nói vọng xuống:

– Đừng dập, kiếm củi ướt chút đốt cho thật nhiều khói đi.

Bá ấy đang đứng trên chạc cây cổ thụ rất cao, nói vọng xuống. Là có tin rồi, nhìn thấy gì sao? Mọi người đều nhanh tay thêm củi ướt vào, khói bay lên nhiều hơn. Qua khỏi những ngọn cây cao thì tỏa ra rồi tan dần. Mai vẫn ngước nhìn lên đó, chờ đợi.

– Chuẩn bị dông ghe đi, về hướng đó, họ biết có chúng ta ở hướng này.

Cuối cùng thì Lâm bá cũng lên tiếng rồi nhanh nhẹn leo xuống. Mong là cậu hai đang ở đó. Dòng sông có vẻ cạn hơn, họ đang ngược con nước, thỉnh thoảng lại vướng phải mấy đám bèo lớn dềnh dàng trước mũi ghe.

– Coi chừng,

Tiếng Lâm bá sắc nhọn khi Hùng huynh cầm cây mác chém vào đám bèo đang trôi qua.

“Phập”

Ôi trời! Đám bèo có răng sao? Tiếng táp phập nghe rợn người, nước sông hơi loang màu máu. A Sao phản ứng rất nhanh, hắn dùng cây mác chém tiếp. Hùng huynh rất nhanh nhận ra con sấu đang ẩn mình trong đám bèo, bị huynh ấy vô tình chém một dao đang giận dữ đáp trả. Ngay lập tức huynh ấy vung tay chém tiếp, màu nước đỏ hơn, có tiềng cái gì đó đánh vào be ghe, Mai hơi sợ nắm chặt mấy thanh gỗ làm bậc trong lòng ghe. Chiếc ghe này nhỏ quá, chở bao nhiêu đây người là quá tải rồi, không thể chịu thêm va chạm mạnh được.

– Chèo nhanh lên, lướt đi.

Ghe bên kia Lâm bá hét lớn, cha gắng hết sức chống mái chèo đẩy về phía trước. Thoát khỏi đám bèo thì chiếc ghe vượt lên, bỏ lại một vùng máu đỏ phía sau. Hùng huynh và a Sao vẫn lăm lăm cây mác, ngó chăm chăm xuống dòng sông.

Ào ào, …

Từ hai bên bờ vũng lầy, hai con sấu ào ra, may là nó ào về phía vùng máu đỏ. Là muốn “hưởng soái” bữa ăn được làm sẵn. Cũng may là nước ngược dòng, nếu cả hai con dồn sức vào chiếc ghe nhỏ này thì sẽ nguy hiểm biết mấy. Hùng huynh di chuyển về phía lái, hợp sức với cha đuổi theo chiếc ghe đầu. Một chuyện này đã cảnh cáo cả đoàn, phía trước sẽ không thiếu nguy hiểm.