Hạ Tuế Thiên 2013

Chương 2: Quan Tài




Bên trong gian nhà tranh tối tranh sáng, tôi chỉ có thể nhìn rõ được đó là một cỗ quan tài kiểu cũ, là một cái hộp gỗ to tướng một đầu to một đầu nhỏ, thể tích không lớn lắm, không giống loại quan tài của danh gia vọng tộc trong phim truyền hình. Trên quan tài phủ đầy bùn đất, gần như đã không còn như rõ đường vân ban đầu của quan tài nữa.

Cỗ quan tài này khiến tim tôi đập dồn dập hơn bình thường một chút, ngay lập tức kích thích đầu óc tôi nảy sinh ra vô số liên tưởng, mặc dù tôi không nhớ rõ lắm. Vốn từ đường và quan tài đã có nhiều sự liên quan đến nhau, trong lễ tang của dòng họ, theo lệ xưa, từ đường là nơi người chết tạm dừng chân, tôi vẫn còn nhớ khi ông nội tôi qua đời, quan tài ông cũng được đặt ở đây, hồi ấy đang là giữa hè, có lão đạo sĩ đến bày đặt làm phép, nói chung là lễ nghi rườm rà cách rách, tôi không nhớ rõ nữa. Cho nên, trong này có quan tài cũng không có gì là lạ cả.

Vấn đề lại, tại sao cỗ quan tài này lại được đặt trong gian nhà tranh phía sau từ đường? Hơn nữa, trên quan tài dính đầy bùn đất, lại thấy trong gian nhà này đóng đầy bụi bặm và mạng nhện, ổ khóa thì rỉ sét, chứng tỏ cỗ quan tài này đã ở đây từ rất lâu rồi. Là mười năm, hay là mấy mươi năm về trước? Vì lẽ gì mà cỗ quan tài đó lại bị mang đến nơi này, cứ để mãi như thế, cho đến tận bây giờ? Trong cỗ quan tài đó có thi thể hay không? Nếu có thì là ai?

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi. Tôi có hơi ngứa ngáy một chút, xem ra đằng sau từ đường, gian nhà tranh, và cả cỗ quan tài cổ xưa này, là cả một câu chuyện dài đây.

Đành chịu. Bây giờ tôi đang mặc bộ đồ hiệu Me&City vừa mới mua cách đây mấy hôm, tay chân tôi lại khá ù lì chậm chạp, chứ không thì tôi đã chui tọt vào trong xem xét cho kỹ càng từ lâu rồi. Có điều, tôi biết dù tôi có chui vào thì cũng chẳng nhìn ra được cái gì, dù sao tôi cũng không thể cạy nắp cỗ quan tài này lên được, ai mà biết bên trong đó có cái gì cơ chứ?

Nhìn ngắm suốt nửa ngày, tôi đành hậm hực quay đầu lại, đi vòng qua gian nhà tranh, tiếp tục đi ra phía sau nữa. Phía đó là một cánh đồng, đã bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc um tùm. Tôi đi men theo bờ ruộng, mới phát hiện ở đây có những bốn, năm mẫu ruộng liền, rõ là nhiều, đây chắc là đất tổ tiên được chia cho nhà tôi rồi, tiếc là cả ba anh em bố tôi đều không phải dân làm ruộng, nên mảnh đất này mới bị bỏ hoang như thế.

Đi về phía trước thêm nữa là sang đất của người khác, có thể thấy phía cuối đường là một dốc núi, có con đường mòn dẫn xuống dốc, bên dưới là bậc tiếp theo của ruộng bậc thang.

Có đi xem thêm nữa thì cũng chỉ như thế này thôi, tôi vừa quay trở về vừa lẩm nhẩm tính toán, số đất này mà ở Hàng Châu thì trị giá bao nhiêu tiền nhỉ. Không biết bố tôi đã xong việc chưa nữa, nếu vẫn chưa xong, thôi thì tôi cứ đứng bên cạnh mà nghe cũng được, tiện thể luyện nghe tiếng Trường Sa, dù sao thì vẫn tốt hơn là lang thang ở chỗ này. Khi đi ngang qua gian nhà tranh kia, tôi lại tiện thể liếc nhìn vào trong một cái.

Nắng chiều đã ảm đạm hơn một chút, trong gian nhà lại càng tối tăm, tôi không nhìn thấy rõ được gì nữa.