Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 93




"Bên kia người đông lắm, căn bản chúng ta vào không được nữa, người ở đây ít, huống hồ không phải tốn tiền, vì sao không thử một lần? Ngươi đừng luôn có thái độ như vậy!" Nam hài cẩn thận túm người bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn đối phương thần sắc bất mãn.

"Hừ!" Nghe xong, liền quay mặt sang một bên, một bộ dáng coi thường người khác.

"Các ngươi không được!" Lúc này, lão đầu lôi thôi rốt cuộc mở miệng, hắn mở nửa con mắt, nhìn mấy nam hài trước mắt, lắc đầu, "Các ngươi không có năng lực kia!" Nói còn rất thực sự, rất trực tiếp, không chút để ý sẽ tổn thương tâm hồn trẻ nhỏ.

"Ai hiếm lạ! Chúng ta đi!"Nam hài vừa nghe, biến sắc, cố sức túm lấy đồng bọn bên cạnh, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Lão giả chỉ lạnh lùng nhìn người rời đi, quay đầu đưa ánh mắt rơi vào người Nhuệ cùng Dạ Khê, nhíu mày, một ngón tay chỉ vào mũi Nhuệ, "Ngươi, lại đây!" Vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như người khác thiếu hắn bao nhiêu tiền, khẩu khí cứng nhắc khó chịu.

"Đi đi!" Dạ Khê thấy Nhuệ có hơi chần chờ, nhàn nhạt nói, kiên nhẫn quan sát.

Căn cứ theo yêu cầu lão đầu, Nhuệ đứng vào tâm hình tròn, thủy tinh cầu trên đỉnh đầu dựa theo chiều cao Nhuệ tự động điều chỉnh. Lão đầu cất rượu hồ hồ bên hông, sau đó đứng trước trận pháp thức tỉnh, lòng bàn tay áp vào trán Nhuệ, một dòng khí từ lòng bàn tay lão đầu truyền tới mặt, qua vài giây, Nhuệ cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, nhiệt khí không ngừng rót qua đỉnh đầu, cơ thể giống như hóa thành nước, khó chịu không thể diễn tả bằng lời.

Ngay phía trên, Dạ Khê rõ ràng thấy thủy tinh cầu trên đầu Nhuệ dần trở nên sáng rực, từ không màu trở thành đỏ, rồi dần sậm màu hơn, màu cam, màu vàng, cho đến khi biến thành lục mới ngừng lại.

Trong thức tỉnh trận pháp, thủy tinh cầu sẽ dựa theo tiềm lực ẩn trong cơ thể mỗi người mà xuất hiện màu sắc khác nhau, tổng cộng chia làm: đỏ cam vàng lục thanh lam tím bảy đẳng cấp, mà tính trị liệu cùng công kích cũng chỉ phân chia làm hai màu đỏ và cam, đỏ trị liệu, cam công kích, giữa hai phía không phân biệt cao thấp. Thông thường, từ trước đến nay, thủy tinh cầu thức tỉnh chỉ cho hai loại khả năng, một là màu đỏ, loại còn lại chính là màu cam. Khả năng xuất hiện màu vàng, cực nhỏ, tương tự cũng sẽ không xuất hiện màu lục, ít nhất, tại yêu giới, căn bản chưa từng gặp phải loại tình huống này.

Đinh Đang nhỏ giọng giải thích với Dạ Khê, ngừng lại một chút rồi nói tiếp, "Đương nhiên, ngoại lệ vẫn có, nhưng mà cực kì hiếm gặp, độ khó gặp có thể so sánh với ma thú!" Đinh Đang gật gật đầu, lắc lắc đuôi, "Người kia đặt vị trí tuyển chọn ở một góc như thế, thì dù có xuất hiện tình huống không ngờ, người xung quanh cũng không thể phát hiện, rất có đầu óc tính toán!" Đinh Đang nhàm chán nói.

"Hai màu đỏ, cam quyết định tính chất, năng lực dựa vào độ sậm màu mà quyết định, từ vàng bắt đầu, sau này, màu sắc thay đổi tương đương đẳng cấp thăng lên, nhưng đều thuộc về lưỡng tính!" Đinh Đang vô cùng nghiêm túc giải thích tỉ mỉ cho Dạ Khê nghe.

Có điều Dạ Khê suýt nữa cười phun, lưỡng tính? Là ra một cái ái nam ái nữ? Suy nghĩ theo điều này mà trôi dạt.

Mà lúc này, lão đầu nhìn thấy thủy tinh cầu biến thành màu xanh lục, xuýt nữa thì nhảy dựng, ngửa mặt lên trời cười to, "Tốt, thiên tài! Là một thiên tài!" Lão đầu lôi thôi đi xung quanh quan sát Nhuệ mấy vòng, thỏa mãn gật đầu, "Chỉ cần một ít thời gian, người này nhất định sẽ làm yêu giới rung động!" Hai mắt lão lóe sáng, giống như sau một khắc sẽ lập tức túm Nhuệ về nhà mình.

Nhuệ cảm giác mình giống như mình bị dã thú dõi theo, nhìn bộ dạng lão đầu, thân thể run lên, khóe miệng co quắp, mặt không cảm xúc nhìn Dạ Khê.

"Tiểu tử, một năm, chỉ trong vòng một năm, lão phu nhất định khiến ngươi trở thành kì ba trong yêu giới!" Lão đầu thu hồi yêu lực, kích động nắm cánh tay Nhuệ, không chờ người ta kịp phản ứng, đã quay đầu dắt Nhuệ muốn đi.

Nhìn Nhuệ bị lôi kéo, nhìn Nhuệ quay đầu nhìn mình đầy ủy khuất, Dạ Khê bĩu môi, kì ba(奇葩)? Nhìn vị lão nhân này rất giống một ba ba(葩葩) (đi đi (爬爬)) (xin lỗi các nàng, ta bó tay, không hiểu)

"Tốt xấu gì cũng là thuộc hạ của ta, lại bị ngươi mạnh bạo kéo đi, dù sao vẫn phải được chủ nhân ta đồng ý chứ?" Dạ Khê hai tay vòng trước ngực, chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời phản chiếu sắc tím chói mắt.

Lão đầu đang ra sức kéo người, nghe được lời Dạ Khê nói, không tình nguyện quay đầu, sắc mặt vừa đen vừa thối trừng Dạ Khê.

Mượn cơ hội này, Nhuệ vùng thoát ra, trở về bên cạnh Dạ Khê, vẻ mặt bất mãn trừng mắt lão đầu đối diện. Đinh Đang mở to con ngươi, sau đó lại buồn chán nhắm hai mắt lại, Thanh Đằng trái lại đầy vẻ hiếu kì ham học hỏi, đầu rắn vươn lên đánh giá lão đầu, thỉnh thoảng lại giương giương cái miệng nhỏ nhắn.

"Chủ nhân?" Lão đầu quay đầu trừng mắt Nhuệ, rồi lại nhìn về phía Dạ Khê, "Ngươi một nữ oa nhi, nhìn nhân mô cẩu dạng(*), dùng yêu pháp gì, cũng dám muốn đồ đệ của lão phu!" Lão đầu bày ra tư thế bao che, vọt tới trước mặt Dạ Khê, không chớp mắt nhìn Nhuệ, "Đồ đệ, không phải sợ, lão sư làm chủ cho ngươi!"

(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Nhuệ híp mắt, hắn hình như không có nhận sư phụ đi? Có vẻ như một số người cứ thích tự mình định đoạt! "Tại hạ cũng không bái người nào làm sư phụ!" Nhuệ lạnh nhạt nói.

Lão đầu vừa định nói gì, nghe đến lời Nhuệ nói, suýt nữa bị sặc nước bọt của mình mà chết.

"Vị này chính là chủ tử của tại hạ! Cảm tạ người vừa giúp tại hạ thức tỉnh!" Nhuệ mặt không đỏ tim không đập, không chút cảm giác mình đã ăn cơm bá vương(**).

(**) Ăn cơm bá vương: Ăn cơm không trả tiền.

Lão đầu cảm giác mình đã ăn phải một gậy buồn bực, hơn nữa tựa như người câm ăn trúng hoàng liên! Tim vỡ nát, gan đau nhức, cả người cũng khó chịu! Đây là lão nhân hắn sống lâu như vậy lần đầu tiên bị uất ức thế này! Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện cho người ta làm nhục!

"Ngươi, còn là nam nhi sao?" Lão đầu tức giận đến không nói được gì, căn bản là hy vọng quá lớn, thật vất vả mới đụng tới một mầm thiên tài, tạm thời vui sướng quá độ không biết cãi lại thế nào, "Vậy mà lại chịu hạ mình dưới váy một nữ nhân, ngươi, không thấy mất mặt hả!" Lão đầu chỉ tiếc rèn sắc không thành thép chỉ vào mũi Nhuệ mắng.

Dạ Khê vốn còn không để tâm đến chuyện này, thế nhưng vừa nghe lão đầu nói, sắc mặt lập tức trầm xuống, tự tiếu phi tiếu nhìn lão đầu trước mắt, "Ngươi có gan lặp lại lần nữa!" Dạ Khê mặt kệ cái gì kính lão đắc thọ, huống hồ vị trước mặt này cũng không tính là thọ!

Lão đầu vừa nghe xong, vẻ mặt khinh thường nhìn Dạ Khê, "Lão phu nói sai sao? Một nữ oa nhi, làm bộ cái gì thâm trầm..."

Dạ Khê cười lạnh, "Làm bộ?" Dạ Khê hai ngón tay nắm đầu Thanh Đằng sắp mở miệng, hai tròng mắt thâm thúy quan sát người phía trước, "Ngươi bao nhiêu tuổi? Xem chừng hơn năm sáu mươi tuổi đi, nho nhỏ tuổi đời, còn giả vờ lão luyện cái gì?" Dạ Khê híp mắt, "Nhuệ, người như thế, nhất định không có năng lực nói đến hai chữ tín dự, đi!" Dạ Khê quay đầu muốn đi, Nhuệ cũng nghe lời theo sát sau đó.

"Từ từ đã!" Lão đầu thoáng cái chặn lại lối đi hai người, híp mắt, "Ngươi đi, hắn phải ở lại!" Lão đầu nhanh tay lẹ mắt kéo lấy Nhuệ, nhét ra phía sau, "Lão phu thật vất vả tìm thấy đồ đệ, làm sao có thể cho ngươi đạp hư!" Đối phương hoàn toàn không để ý tới Nhuệ không tình nguyện, quay sang Nhuệ nói, "Ngươi nói cho nữ oa nhi này, ngươi theo lão phu đi! Nếu lão phu coi trọng ngươi, nhất định sẽ rèn luyện ngươi thành chiến thần độc nhất vô nhị yêu giới, không người dám trêu chọc!"

Nhuệ nhíu chặt hai hàng lông mày, muốn giãy ra, nhưng thấy mình hoàn toàn không thể động đậy, sắc mặt khó coi nhìn Dạ Khê, "Mạng này của ta vốn là của tiểu thư!" Nhuệ mím môi, nhìn chằm chằm người trước mặt, rũ mắt xuống, "Sinh tử không rời!

"Ngươi!" Lão đầu vừa nghe, nắm lấy hồ lô bên hông, hướng phía đầu Nhuệ nện một cái, dường như muốn đánh cho Nhuệ tỉnh ra.

Nhuệ nào cam chịu để người khác đánh, lập tức né tránh, "Ta kính ngươi giúp ta thức tỉnh, nhưng để mặt ngươi tùy ý động thủ sao!" Nhuệ trở tay giữ lấy tay đối phương.

"Chơi đùa phát hỏa?" Đúng lúc này, một thanh âm từ phía sau truyền đến, chỉ thấy Lâm tay mân mê dược thảo đi tới, nhếch mày nhìn, "Hăng quá hóa rồ đi!"

Dạ Khê nhìn Lâm có vẻ quen biết người kia, chớp mắt hỏi, "Hắn đầu óc bị heo giẫm phải sao?" Sắc mặt lại vô cùng nghiêm túc, "Hay là bị lừa đá? Nếu không chính là va vào cửa, la lối ầm ĩ không ngừng!"

Lâm lắc đầu, không tiếp tục chen vào, nhưng cũng không rời đi, làm khán giả đứng một bên, đợi nội dung kế tiếp của vở kịch.

"Ngươi cái xú nha đầu!" Dạ Khê vừa dứt lời, đối phương bỏ lại Nhuệ, nhắm phía Dạ Khê, "Lão phu ta..."

Đinh Đang động động cái lỗ tai, bất mãn mở mắt, "Tiểu tử, ta nhịn ngươi đã nửa ngày rồi!" Đinh Đang duỗi lưng, híp mắt rồi nhìn chằm chằm lão đầu, "Đừng tưởng mặc vào cái vỏ cổ thụ thì thật sự là thiên niên cổ thụ!"

"Ngươi..." Đối phương kinh ngạc khi nghe thấy tiếng người từ trong miệng Đinh Đang, trong chốc lát không hề có phản ứng, "Ngươi, ngươi?" Lão đầu lúc này mới tỉ mỉ chú ý tới Đinh Đang, quay đầu nhìn qua Lâm đứng một bên.

"Gặp qua vài lần!" Lâm không đầu không đuôi nói, rồi nhìn Dạ Khê cùng Nhuệ, giải thích, "Con người hắn không có ác ý, chỉ có hơi lôi thôi lếch thếch mà thôi."

Lâm đạm cười nhìn Nhuệ, "Chẳng qua, hắn nhãn lực không tồi, có thể để hắn dạy ngươi một hai, coi như là vận may của ngươi." Tuy rằng không có nói rõ, nhưng ám chỉ trong lời ai cũng có thể rõ ràng.

"Tiểu tử ngươi coi như còn có chút lương tâm!" Lão đầu hừ lạnh một tiếng, nhìn Nhuệ, "Thời gian không chờ đợi ai!" Đối phương kiên trì chờ Nhuệ trả lời.

Nhuệ ngay cả suy nghĩ cũng không, há miệng muốn từ chối.

"Ta thay hắn đồng ý!" Nhưng mà lúc này, Dạ Khê lại mở miệng, ánh mắt thoáng lướt qua trên người Lâm, rồi bình tĩnh nhìn người trước mắt, "Có điều, ta thế nào tin tưởng, năng lực của ngươi, cùng tướng mạo không có quan hệ trực tiếp?" Một trận gió thổi qua, dưới mái tóc toán loạn lộ ra gương mặt âm nhu lạ lùng.