Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 461: Hạnh phúc




Ba ngày sau, Sở Vân Thăng ngồi ở trên đỉnh của một đại bí đỏ, lẳng lặng đem bản thể nguyên khí tụ họp cùng một chỗ, sau đó hướng vào tất cả vị trí hẻo lánh trong thân thể mà trùng kích, một lần lại một lần rèn luyện Nghịch Nguyên Thể của hắn.

Từ cảnh giới hạ tầng Tam Nguyên Thiên tới cảnh giới trung tầng, với điều kiện tiên quyết là không còn vấn đề gì đối với công pháp, thì còn dư lại cũng chỉ là quá trình tu luyện máy móc buồn tẻ.

Đương nhiên, thời điểm đột phá, bình thường đều sẽ có chút khó khăn, bất quá thời điểm lúc trước hắn cùng Minh hợp thể, từng trực tiếp đột phá đến cảnh giới Tứ Nguyên Thiên trong nháy mắt, về sau tuy rằng lại rớt trở về, nhưng đã có một đoạn thời gian rất dài từng ở cảnh giới trung tầng, điều này khiến cảnh giới trung tầng trở nên quen thuộc hơn đối với hắn, cũng rất có trợ giúp cho việc hắn đột phá trung tầng.

Duy nhất không có cách nào thay đổi chính là thời gian tu luyện, cái này cũng không có biện pháp. Tư chất bình thường bày ra đó, hạn chế về điều kiện thân thể là nhân tố khách quan không phải ý chí của hắn có thể thay đổi.

Mà giai đoạn hiện tại, hắn có khả năng làm chính là hai chữ: cố gắng!

Bắt đầu từ tối hôm qua, hắn liền có ý thức giảm bớt thời gian ngủ, gia tăng thời gian tu luyện. Một bên nhàm chán buồn tẻ tu luyện, đồng thời một bên tự hỏi làm như thế nào đem mạng nguyên trả cho tiểu cô nương kia.

Dùng năng lực thao túng hiện giờ của hắn, đệ thất Đinh chỉ có thể cướp lấy mạng nguyên mà không cách nào trả lại mạng nguyên. Mà Phong Thú phù ngược lại có thể vận chuyển mạng nguyên, nhưng lại không thể đem tiểu cô nương kia phong ấn, thật là lưỡng nan.

Có lẽ đợi đến lúc tia phân nhánh thứ bảy triệt để sáng lên, mới có biện pháp mới. Khả năng thao túng không gian bốn chiều của tia phân nhánh thứ bảy hiện giờ còn cần thông qua "vật thể môi giới" đến thực hiện, nhưng Sở Vân Thăng thấy tiểu cô nương kia đã già yếu đến tình trạng đèn cạn dầu, căn bản không thể đợi cho đến lúc đó.

Bởi vậy, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hơn.

Xa xa, Cao thôn trưởng mang theo thôn dân, đang kiến tạo "phòng ốc". Nói là phòng ốc kỳ thật rất giả dối, chính là đem ruột của đại bí đỏ bị hong khô lấy ra hết, sau đó mở ra một cái cửa nhỏ, mọi người đi vào trong đó ở, cũng là dễ dàng.

Hơn hai trăm người, tổng cộng kiến tạo trên dưới năm mươi cái "phòng bí đỏ", xa xa nhìn lại, cả trai lẫn gái đi vào chui ra từ đại bí đỏ, cực kỳ giống thế giới cổ tích miêu tả.

Sở Vân Thăng cũng được chia một cái, chính là quả bí đỏ dưới mông hắn. Chính là đứa con trưởng nhà lão Dư mất cả đêm mới làm xong.

Đứa bé này, không thích nói chuyện, chỉ biết vùi đầu làm việc, ăn no rồi làm, toàn thân giống như khí lực dùng không hết, so với Sở Vân Thăng tu luyện còn muốn liều mạng.

Có lẽ, với hắn mà nói, phát hiện ruộng bí làm hắn đối với tương lai "hạnh phúc" tràn đầy hi vọng, tuy rằng chưa từng thấy hắn cười qua, nhưng Sở Vân Thăng hiểu được ánh mắt của hắn, bởi vì bọn họ đều giống nhau.

Lúc này Sở Vân Thăng tu luyện đến bực bội rồi, liền mở mắt nhìn xung quanh một vòng, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông khoác lên một bọc vải rách để chống lạnh dẫn theo một cô bé tầm mười một, mười hai tuổi, "bái phỏng" nhà lão Dư hiện tại là "hàng xóm" của Sở Vân Thăng.

Cô bé không có quá nhiều quần áo để mặc, đôi chân nhỏ trần trụi giẫm trên mặt đất lạnh như băng có chút đông cứng, lạnh được đỏ bừng, chốc chốc lại gập những ngón chân nhỏ bé để chống cự cái lạnh thấu xương, bất qua, vẫn có thể nhìn ra được, trước khi hai cha con nàng đến đây, nàng vẫn là trải qua "ăn mặc tỉ mỉ" đấy. Ít nhất có mặc chút "quần áo" chế bằng thực vật thô sơ, hạ thân mặc lên một cái quần lót thô nát, chỉ là bọn hắn có thể không có ý thức được, chính bởi vì như vậy khiến cho đôi chân nhỏ gầy của cô bé lộ ra đặc biệt chướng mắt, ngược lại không quá hòa hợp.

Khuôn mặt cáu bẩn cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mẹ nàng thậm chí còn lần đầu tiên thắt bím tóc cho nàng, rủ tại sau đầu, theo gió lạnh nhẹ nhàng phiêu đãng.

Cô bé thoạt nhìn có chút lo lắng bất an, đại khái là có một tia thẹn thùng, một mực cúi đầu, không dám nhìn người khác, bàn tay nhỏ bé chăm chú nắm lấy góc áo, đã bán rẻ tâm tình phức tạp, khẩn trương của nàng giờ phút này.

"Lão Dư có ở nhà không?" Cha của cô bé đứng ở bên ngoài, đưa tay lên miệng khàn khàn gọi.

Trừ thôn trưởng ra, hắn là người duy nhất đội trên đầu một cái mũ lưỡi trai, phía trên chỗ rách rưới còn có thể nhìn thấy chữ "*** Vapor"

Theo hắn nói khoác, đây là di vật duy nhất cha hắn để lại cho hắn từ thời đại Dương Quang, bất quá bây giờ cơ bản đã không có người có thể nhận thức mấy cái chữ, điều này đủ để trở thành vốn liếng để khoe khoang.

Trong phòng bí đỏ không có động tĩnh, nhưng cha cô bé cũng không lộ ra chút nào không kiên nhẫn, ngược lại kiên nhẫn chờ đợi.

Trong căn phòng bí đỏ tối om, một khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quái vật, kinh hoảng mà nhìn thoáng qua hai cha con bên ngoài, liền vội vàng trốn đi, không dám gặp người.

Cha cô bé nhìn thấy nàng, hơi nhíu mày. Lão Dư trước kia bị trúng độc tổn thương, còn trải qua một cơn bệnh nặng, lão bà cũng chỉ còn nửa cái mạng, còn có quái vật muội muội liên lụy, cả nhà chỉ có đứa con trai trưởng liều chết liều sống duy trì lấy sinh kế. Gia cảnh như vậy đã gần kề dưới chót rồi.

Nếu như là trước kia, người như vậy hắn liền hứng thú phản ứng đều không có, trốn còn không kịp. Nhưng phong thủy luân chuyển, ngươi không phục cũng phải phục, cái này kêu là mạng!

Ngày hôm nay đã không giống như xưa, từ khi cái lão đầu cổ quái kia ôm đứa thứ tư nhà lão Dư về, một nhà lão Dư bất luận là điều kiện sinh hoạt hay địa vị trong thôn đều thẳng tắp tăng vọt, liền thôn trưởng mỗi ngày cũng đều tới đây vài lần.

Hắn có thể trở thành một trong mấy nhà cực kỳ "giàu có" trong thôn, không có nhãn lực là không thể, cũng không phải toàn bộ đều nhờ vào đứa con trai "thiên tài" kia.

Hắn bên này đã cẩn thận tính toán một lần, nghiền ngẫm các loại quan hệ, tự nghĩ là vượt lên trước những kẻ đần kia một bước. Cứ chờ như vậy, không đến chốc lát, liền thấy lão Dư lưng cõng một thân cây héo rũ, kịch liệt ho khan mà đi trở về căn phòng của mình.

Lão Dư vì thương con trai cả ngày đêm liều mạng làm việc, vì vậy từ sáng sớm đã theo con trai đi, giờ phút này mới vừa về, ngẩng đầu nhìn thấy hai cha con đứng trước cửa, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, cuống quít buông thân cây đang cõng xuống, bước gấp vài bước chạy đến đón chào.

"Lão Dư à, gần đây thân thể thế nào?" Cha của cô bé rất hài lòng với cái biểu lộ này của lão Dư, điều này có nghĩa kế hoạch bên dưới của hắn sẽ vô cùng thuận lợi.

Chẳng qua là nhìn đống quần áo, giầy dép đến thôn trưởng còn không có đang mặc trên người lão Dư mơ hồ mà sinh ra vài phần ghen ghét, hoặc là nói đố kỵ.

Đây chính là quần áo hoàn hảo không tổn hao gì, tuy rằng không quá vừa người, nhưng bây giờ có thể mặc vào y phục như thế, ngoại trừ người trong Ổ bảo, loại tụ cư điểm lụi bại như bọn hắn căn bản sẽ không thể nào có.

"Hảo, hảo, người sao lại tới?" Lão Dư nói năng vụng về, xoa xoa tay không biết nói gì cho phải khi đối diện với một trong tứ đại "phú hộ" của thôn. Tuy rằng người của tụ cư điểm là tầng dưới chót của mảnh đất khô cằn này, nhưng tại tầng dưới chót này vẫn phân biệt đủ loại đấy.

Tựa như những con người chán nản, đáng thương của tụ cư điểm xem thường dã nhân, dù trong mắt "Người trời" bọn hắn cùng dã nhân không hề khác nhau, nhưng chính bọn hắn lại không cho rằng như vậy, thường xuyên sẽ nói như thế này: "Những dã nhân kia thật đáng thương..."

Hoặc thời điểm hù dọa hài tử, lại nói các loại lời nói như: "Nếu không nghe lời, sẽ đem ném ra bên ngoài làm dã nhân."

Nghe thì rất buồn cười, nhưng điều này đích thực là chỗ duy nhất đáng giá có thể "kiêu ngạo" của bọn hắn, dù loại "kiêu ngạo" này đáng thương như thế nào đi chăng nữa, bọn hắn cũng tuyệt không cảm thấy.

Cha của cô bé cũng có tâm tính như vậy, hắn tự nhận con hắn có tương lai có cơ hội trở thành người trong Ổ bảo, cho nên trước kia đều có điểm xem thường những "hàng xóm" này. Nhưng hôm nay bất đồng, thời điểm nên buông tư thái, hắn tuyệt nghiêm túc, vì vậy cười hì hì đáp:

"Cũng không có sự tình lớn, chính là tới tìm ngươi trò chuyện đôi câu."

Lão Dư ngây ngốc mà cười hai tiếng, nói: "Người xem ta cũng thật là, mời ngài vào nhà?"

"Không cần, không cần, cứ ở bên ngoài nói cũng được." Cha của cô bé khẽ liếc căn phòng bí đỏ, đoán chừng không muốn gặp tiểu quái vật kia, xua tay nói: "Là chị dâu ngươi a, tối hôm qua càm ràm cùng ta suốt đêm, nói bây giờ không phải là đang sống khá giả sao, lương thực tạm thời cũng không lo, đàn bà mà, toàn hay lo suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ tới con bé thứ ba cũng không còn nhỏ, thừa lúc thời điểm đang có hoàn cảnh thuận lợi, nên tìm một nhà khá giả gả cho."

Nói đến đây, cha cô bé chợt dừng lại, đánh giá biểu lộ của lão Dư, thấy bộ dáng không dám tin tưởng của đối phương, mới nở nụ cười nói:

"Lão Dư à, tình huống nhà ta ngươi cũng biết, con lớn mới ba tuổi đã bệnh chết, thằng hai tuy rằng không kém ai, nhưng sớm muộn cũng sẽ không ở lại thôn, hai thân già chúng ta tương lai là muốn trông chờ vào con bé ba đấy."

Lão Dư triệt để bối rối, giống như là bị cái bánh từ trên trời rơi xuống nện chúng đầu vậy, hầu như không thể tin được lỗ tai của mình, lắp bắp nói: "Dương lão ca, người, cái này, đây là?"

Cha cô bé đỡ bả vai lão Dư, đem cô bé kéo lên trước, nói: "Ta cũng không quanh co, ngươi nhìn con bé ba nhà ta như thế nào, có xứng với con cả của nhà ngươi không?"

"A?" Dư lão đầu há to miệng, cả buổi mới phản ứng, sợ hãi nói: "Xứng đôi, xứng đôi, không, không, ý ta là, thằng cả nhà ta không xứng với cháu nó."

Cái này không thể trách lão Dư thất thố, thằng cả cái tuổi này, mặc dù chỉ mới có mười bốn mười lăm tuổi, nhưng dựa theo truyền thống của tụ cư điểm, sớm nên lấy vợ rồi. Đơn giản là gia cảnh nhà lão Dư quá kém, lại có rất nhiều thứ liên lụy, đừng nói là trong thôn, chính là các tụ cư điểm khác cũng không người nào nguyện ý đem con gái gả cho nhà hắn để chịu tội, đây chính là lý do thằng con cả trở thành "lớn tuổi" trong tụ cư điểm Đoạn Phong.

"Sao lại nói thế? Ta là xem trọng thằng cả đấy, trong thôn ai chả biết đứa nhỏ này hiếu thuận, tài giỏi, gánh vác miệng ăn cả nhà, việc khổ cực gì cũng đều làm, đem con ba giao cho nó ta yên tâm." Cha cô bé cố ý giương lên một bộ mặt nghiêm túc nói.

"Cái này, cái này..." Lão Dư bị hắn giáo huấn một câu, không biết là vui mừng hay vẫn là bất đắc dĩ, chuyện đại sự của đứa con một mực là khúc mắc trong lòng hắn, thậm chí còn từng nghĩ qua kiếm một nữ dã nhân về cho thằng cả.

"Ta xem nếu như ngươi không phản đối mà nói, việc này quyết định như vậy đi, đợi sự tình trong thôn thu xếp xong, chúng ta sẽ tìm ngày lành, cho bọn chúng kết hôn đi!" Cha cô bé suy nghĩ, thời điểm này nên giải quyết dứt khoát rồi, đối với con gái mình nói: "Đông Nhi, trước dập đầu đầu cho cha chồng ngươi đi, coi như quyết định thế."

Cô bé kia cực kỳ khẩn trương, nghe cha nói như vậy, không chút suy nghĩ quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái, lúc ngửng dậy lại len lén đánh giá cậu cả đang đứng cách đó không xa, trên mặt nổi lên một mảnh đỏ ửng.

"Nhanh, mau đứng lên, hảo hài tử, ta đây..." Lão Dư hoàn toàn kích đông, sờ khắp toàn thân, lại hết sức quẫn bách mà không tìm được vật gì đưa ra, lập tức có chút xấu hổ.

"Cầm lấy cái này a, xem như lễ gặp mặt cho con dâu nhà lão Dư." Sở Vân Thăng từ trên đỉnh bí đỏ nhẹ nhàng tuột xuống, từ Vật Nạp phù lấy ra một túi "muối" nhỏ, đưa vào tay cô bé, cười cười nói.

Hắn không có bao nhiêu có thể đền bù tổn thất cho những tiểu hài tử đã bị hắn cướp đi mạng nguyên kia, cũng chỉ có một ít quần áo cùng với muối - cái này là vật cực kỳ trân quý trong khu vực Hoàng Sơn này, chẳng những chia cho nhà lão Dư, chính là những nhà có tiểu hài tử bị chết kia cũng được chia, hắn chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

Thời điểm này, hắn phát hiện cậu cả vẫn một mực "trốn" một bên đang đỏ mặt. Thấy Sở Vân Thăng phát hiện hắn, vội vàng trốn tránh ánh mắt của Sở Vân Thăng, cúi đầu xuống, giả bộ như làm việc vậy.

Chẳng qua là không biết, bộ dạng ra sức đó của hắn là chứng minh cho Sở Vân Thăng nhìn hay vẫn là chứng minh cho nhạc phụ cùng thê tử tương lai của hắn nhìn.

Nhưng Sở Vân Thăng nhìn ra được, sự chờ đội của cậu cả đối với tương lai "hạnh phúc" càng phát ra mãnh liệt, như kỳ tích, hắn lại nở nụ cười.