Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 182: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (24)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Hoàng cung, Thượng Phục Cục.

Bởi vì Từ Băng Nguyệt xin nghỉ phép, buổi sáng này Ngôn Vũ Nặc đặc biệt bận rộn, thật vất vả tới giữa trưa có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Trần Tập lại không biết từ nơi nào xông ra, lôi kéo Ngôn Vũ Nặc hướng ngoài điện mà chạy.

“Trần công công, Trần công công, xảy ra chuyện gì rồi?”

Ngôn Vũ Nặc bị động tác của Trần Tập làm cho không thể hiểu được, dọc theo đường đi một bên bị động chạy theo hắn, một bên nghi hoặc hỏi một câu.

“Ta làm sao mà biết?”

Trần Tập trợn trắng mắt, nhưng dưới chân không ngừng chạy, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem Ngôn Vũ Nặc đưa tới bên ngoài Thượng Phục Cục, lúc này Bạch Bội đang vẻ mặt nôn nóng đứng ở nơi đó..

“Bạch tư thất!”

Ngôn Vũ Nặc nhìn thấy Bạch Bội, sắc mặt cũng khẩn trương lên.

“Bạch tư thất sao người lại tới đây? Có phải Tô Vãn xảy ra chuyện gì hay không?”

“Ai.”

Nghe Ngôn Vũ Nặc hỏi, Bạch Bội thở dài từ trong lòng ngực mình móc ra một phong thư...

“Đây là Tô cô nương để lại cho ngươi, tự ngươi xem đi!”

Thư của Tô Vãn?

Ngôn Vũ Nặc tiếp nhận lá thư kia, nhanh tay mở ra nhìn, nội dung thư rất đơn giản, chính là bảo Ngôn Vũ Nặc phải sống cho thật tốt, Từ Băng Nguyệt cùng Thẩm Thịnh Bắc cũng phải sống tốt, phong thư thoạt nhìn càng giống như là một phong di thư hơn.

“Bạch tư thất, mau mang ta đi xem Tô Vãn, ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện!”

Còn chưa xem xong thư, Ngôn Vũ Nặc sắc mặt đại biến, khẩn trương bắt lấy tay Bạch Bội chạy nhanh ra bên ngoài.

“Ai, ngươi đừng vội! Tô cô nương hiện tại không có việc gì!”

Bạch Bội một phen kéo tay Ngôn Vũ Nặc lại.

“Vừa rồi Tô Vãn ở Tông Nhân Phủ treo cổ tự sát, nhưng mà đã được cứu trở về, phong thư này là ta ở trên bàn của nàng tìm được, cho nên lập tức đưa tới cho ngươi.”

“Cái gì?”

Nghe Tô Vãn tự sát, Ngôn Vũ Nặc cùng Trần Tập đều vẻ mặt khiếp sợ.

“Tại sao lại như vậy? Nha đầu kia làm sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy?"

Trần Tập lắc lắc phất trần vẻ mặt thở dài mở miệng.

“Trên đời này có cái gì không qua được điểm mấu chốt, bệ hạ vẫn còn chưa định tội? Nàng sợ cái gì?”

“Này…… Cũng không phải chuyện của Thụy Vương.”

Bạch Bội nói tới đây, sắc mặt hơi xấu hổ.

“Buổi sáng hôm nay ta đi ngang qua nhà giam của Tô cô nương, trong lúc vô ý nghe được đối thoại của nàng cùng người khác, cái cô nương kia nói mình cùng vị hôn phu của Tô cô nương là thật tình yêu nhau, muốn Tô cô nương thành toàn cho bọn họ! Ai, chuyện này cũng quá không có đạo nghĩa rồi, ngươi nói Tô cô nương đã thảm đến như vậy, còn có người ở ngay lúc này bỏ đá xuống giếng, nàng nhất thời nghĩ quẩn trong lòng cũng là chuyện hiển nhiên!”

“Chậc chậc chậc!”

Nghe Bạch Bội nói, Trần Tập mị mị mắt phượng: “Trên đời này, chính là quá nhiều tiện nhân!”

“Chẳng lẽ…… Sẽ không, sẽ không.”

Ngôn Vũ Nặc nghe Bạch Bội nói, lại cẩn thận nhìn "di thư" Tô Vãn để lại cho mình, sắc mặt nàng thay đổi ——

Người đoạt vị hôn phu của Tô Vãn, chẳng lẽ là…… Từ Băng Nguyệt?

“Bạch tư thất, người biết cô nương đến gặp Tô Vãn tên gọi là gì không?”

Ngôn Vũ Nặc đột nhiên bắt lấy tay Bạch Bội, khẩn trương hỏi một câu.

“Tên gọi là gì?”

Bạch Bội nhíu nhíu mày.

“Này…… trong phủ chúng ta có ghi lại, hình như gọi là băng, a, là cái gì nguyệt?”

“Từ Băng Nguyệt?”

Ngôn Vũ Nặc run rẩy nói ra tên này, nghe lời nàng nói, ánh mắt Bạch Bội sáng ngời, hung hăng vỗ vỗ tay....

“Đúng đúng đúng, kêu là Từ Băng Nguyệt!”

“Từ Băng Nguyệt? Vừa rồi ta còn nhìn thấy nàng ta vẻ mặt tiểu nhân đắc chí hướng doanh thị vệ bên kia mà đi, hừ hừ, nha đầu chết tiệt kia, ta đã sớm nhìn ra nàng ta không phải người tốt lành gì. ”

Nhắc tới Từ Băng Nguyệt, Trần Tập không chút nào che giấu mình đối với nàng ta không thích.

Mà nghe hắn nói, Ngôn Vũ Nặc lập tức vẻ mặt nôn nóng bắt ống tay áo Trần Tập.

“Trần công công, người giúp ta! Người dẫn ta đi doanh thị vệ! Ta muốn đi tìm Thẩm Thịnh Bắc cùng Từ Băng Nguyệt hỏi rõ ràng!”

“Này……”

Trần Tập có chút khó xử, nhưng nhìn thấy bộ dáng Ngôn Vũ Nặc nôn nóng như vậy, lại chú ý tới Bạch Bội vẫn luôn nháy mắt ra dấu cho mình, tâm tư Trần Tập chợt lóe.

“Được! Ta cũng muốn chính mắt nhìn xem đôi cẩu nam nữ này vô tình vô nghĩa cỡ nào! Đi! Ta mang ngươi đi!”

“Ta cũng đi xem!”

Không chờ hai người mời, Bạch Bội cũng chủ động đi theo phía sau hai người.

Đây chính là nhiệm vụ đòi công đạo Tô Vãn giao cho bà, bà cũng phải đem quá trình sự việc đều ghi tạc trong lòng, sau đó trở về mới có thể hội báo cho bà cô kia……

Giữa trưa người trong doanh thị vệ cũng không nhiều lắm, đại đa số người lúc này đều sau khi thay ca đi ăn cơm. Mà hôm nay Thẩm Thịnh Bắc cùng Từ Băng Nguyệt hẹn ở một cái đình vũ nhỏ trước giáo trường huấn luyện của doanh thị vệ.

Trần Tập mang theo Ngôn Vũ Nặc cùng Bạch Bội ba người ở trong doanh thị vệ đi lòng vòng hơn nửa vòng, cuối cùng dưới sự chỉ điểm của người khác tìm được bóng dáng Thẩm Thịnh Bắc, lúc này Thẩm Thịnh Bắc đang cùng Từ Băng Nguyệt nói chuyện, mà cảm xúc của Thẩm Thịnh Bắc đang kích động, âm thanh cũng rất lớn, cách một khoảng cách rất xa cũng có thể nghe được giọng nói của hắn ——

“Ta không tin, Tiểu Vãn sẽ không đối với ta như vậy! Nàng nhất định là cố ý nói như vậy, chỉ là muốn cho ta hết hy vọng mà thôi!”

Thẩm Thịnh Bắc kích động, âm thanh cũng đang run rẩy.

“Ta muốn đích thân đi gặp nàng, nàng không gặp ta, ta liền ở bên ngoài Tông Nhân Phủ chờ nàng!”

“Thẩm đại ca, huynh vì sao còn không rõ chứ?”

Từ Băng Nguyệt đem khối ngọc bội Tô Vãn đưa trả cho Thẩm Thịnh Bắc đem ra.

“Nàng ta cũng đã đem ngọc bội trả lại cho huynh! Nàng ta thật sự sẽ không gặp lại huynh nữa! Nàng ta ở Cẩm Phương trai lâu như vậy, nhìn thấy chủ tử ăn sung mặc sướng, nàng ta muốn làm Vương phi, muốn làm chủ tử, tâm tình như vậy cũng không có gì đáng trách! Thẩm đại ca, huynh hết hy vọng đi! Cho dù huynh thật sự nhìn thấy nàng ta thì có thể như thế nào nữa? Trước hôm nay ta đi gặp nàng ta, ta cũng không tin chuyện nàng ta cùng Thụy Vương là sự thật, ta cho rằng nàng ta không gặp huynh là do có nổi khổ, ta vẫn luôn cảm thấy nàng ta vô cùng thiện lương, nàng ta không muốn liên lụy huynh, nhưng…… thì ra không phải.”

Từ Băng Nguyệt lúc này cũng hốc mắt hồng hồng, nàng ta giơ tay nhẹ nhàng bắt được ống tay áo của Thẩm Thịnh Bắc...

“Thẩm đại ca, huynh hãy quên nàng ta đi, trên đời này những cô nương tốt không phải có rất nhiều sao? Huynh hà tất vì một người không yêu mình mà thương tâm như thế?”

“Không, không phải, sẽ không.”

Nếu không phải chính miệng Tô Vãn nói với mình, Thẩm Thịnh Bắc cảm thấy mình chưa từ bỏ ý định, hắn không tin, không muốn tin tưởng tất cả chuyện này.

Cách đó không xa, ba người đã đem đối thoại của hai người tất cả đều nghe vào lỗ tai, Bạch Bội nhịn không được nhỏ giọng nói thầm.

“Đây thật đúng là tỷ muội tốt của Tô cô nương nha, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.”

“Hừ hừ.”.

Trần Tập hừ lạnh hai tiếng...

“Trong cung người hai mặt vô tình vô nghĩa như vậy rất nhiều, chỉ có thể trách Tô Vãn quá ngốc, đối với người nào cũng tin tưởng, nàng muốn làm người tốt? Cái gì mà người tốt mệnh không dài còn tai họa sống ngàn năm? Trong cung này người tốt đều phải chết sớm!”

Nói tới đây, Trần Tập nhịn không được đụng đụng khuôn mặt vẫn đang dại ra của Ngôn Vũ Nặc.

“Vũ Nặc, ngày thường ngươi cùng Từ Băng Nguyệt rất hay đi chung, bộ mặt thật của nàng ta ngươi cần phải nhìn cho rõ ràng, Tô Vãn chính là vết xe đổ của ngươi đấy! Ngươi đừng ngây ngốc học theo Tô Vãn cả ngày thay người khác chắn thương (súng), nàng ta như vậy là rất ngốc! Ngốc muốn chết!”

Ngốc?

Đúng vậy, Tô Vãn chính là một nha đầu ngốc, vì tỷ muội của mình tội gì cũng chịu nhận, cuối cùng vậy mà đến người mình yêu cũng nguyện ý chắp tay nhường lại.

Nhưng, người giống như Từ Băng Nguyệt, đáng giá sao?

Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh.

Ngôn Vũ Nặc làm một người đứng xem, một người xem có lương tâm có tinh thần trọng nghĩa, nàng thật sự là nhìn không được ——

"Từ Băng Nguyệt!"

Nàng đột nhiên xông ra, chạy vội tới trước mặt Từ Băng Nguyệt cùng Thẩm Thịnh Bắc, giơ tay liền hung hăng tát cho Từ Băng Nguyệt một bạt tay. (đánh hay lắm)

"Một bạt tay này, là ta thay Tô Vãn đánh!"

Ngôn Vũ Nặc từ nhỏ đến lớn chưa từng cùng người khác động tay, càng không có tát qua người khác, lúc này đây nàng thật sự là khó thở mới có thể xúc động như thế, mà sau khi đánh Từ Băng Nguyệt, trong lòng Ngôn Vũ Nặc nghẹn một cục tức cuối cùng cũng xả ra không ít.

Thì ra, tát người thật sự có thể làm cho nội tâm nóng nảy phẫn nộ của mình thoải mái không ít.

~~~~~~~~~