Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 200: Kiều Thê Hàng Tỉ Mang Con Chạy (16)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Tòa nhà Đỗ thị cao chọc trời, thang máy chuyên dụng của tổng tài.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Lệ tới Đỗ thị, dọc theo đường đi Đỗ Thần đều là vẻ mặt mỉm cười muốn cùng con trai mình thân cận, nhưng toàn bộ hành trình Lăng Lệ đều lạnh mặt, một bộ dáng tiểu shota núi băng, làm tất cả tâm tư của Đỗ Thần đều uổng phí..

Nhìn thấy Lăng Lệ đối với Đỗ Thần trưng mặt lạnh, Tô Tiểu Tô đứng ở một bên không ngừng nháy mắt với Lăng Lệ, làm Lăng Lệ đành phải cúi đầu không nhìn cô bé, nếu không nó cảm thấy mình nhất định sẽ nhịn không được trợn trắng mắt ——

Tô Tiểu Tô, ngươi thật sự đủ rồi!

Tới lầu 28, cửa thang máy mở ra, Tô Tiểu Tô là người đầu tiên xông ra ngoài.

“Tô Tô tới!”

“Tô Tô, đây là bữa sáng dì mua cho con!”

“Tô Tô, đây là sữa bò chị mua cho em!”

“Tô Tô……”

Bạn không có nhìn lầm, toàn bộ điện tử tinh hoành, nhân vật được hoan nghênh nhất không phải ông chủ của bọn họ là Tô tướng quân, mà là người máy lớn lên tinh xảo đáng yêu, biết giả ngu còn có thể bán manh - Tô Tiểu Tô.

Đối với trường hợp như vậy, Tô Duệ đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng Lăng Lệ theo sát ở phía sau bọn họ vừa ra tới nhìn thấy Tô Tiểu Tô được một đám người vây quanh vẻ mặt cười ngây ngô vừa ăn vừa uống, nó rốt cuộc vẫn nhịn không được, hung hăng trợn trắng mắt ——

Nó nhớ rõ đó là lần đầu tiên sau khi đánh nhau thua với Tô Tiểu Tô, Lăng Lệ nửa đêm đến phòng bếp tìm nước uống, kết quả liền nhìn thấy Tô Tiểu Tô hơn nửa đêm trên đầu còn sáng đèn, một mình cười ngây ngô ở phòng bếp ăn vụng thức ăn.

Trường hợp kia thật là, hiện tại ngẫm lại Lăng Lệ cũng cảm thấy say say.

Bạn nói xem một người máy tham ăn như vậy thật sự được chứ, không sợ ăn đến chập mạch à?

Đối với vấn đề này của Lăng Lệ, Tô Tiểu Tô trả lời như vầy ——

Chủ bản của ta là không thấm nước và phòng cháy, ta không chỉ có có thể ăn cơm uống nước, ta còn sẽ biết khóc nữa, mi xem, đây là hoa lê dính hạt mưa.

Ngại quá, cái này kêu là rơi lệ đầy mặt, còn có cái này, cái này kêu là —— nước mắt rơi như mưa!

Từ trong hai con mắt chảy nước ào ào ra bên ngoài, nước mắt rơi như mưa em gái mi! Mi đây là muốn tạo lũ đúng không?

Chính cái gọi là “tám mươi mốt loại phương thức rơi lệ” này làm bạn nhỏ Lăng Lệ sau khi lớn lên vừa thấy nữ sinh khóc hắn liền muốn cười, dần dà, tất cả những người quen biết hắn đều biết hắn “Vô nhân tính”, “không có trái tim”……

Tóm lại, bạn nhỏ Lăng Lệ thời thơ ấu bởi vì có Tô Tiểu Tô tồn tại, diện tích ám ảnh tuổi thơ, hoàn toàn lớn đến mức tính không ra được?

……

“Tới văn phòng ta.”

Tô Duệ kêu Lăng Lệ đến đây cũng không phải là để nó tới xem Tô Tiểu Tô, từ sau khi điện tử tinh hoành được hắn tách ra độc lập, bên ngoài rất nhiều tập đoàn tài chính đều đang nhìn chằm chằm sản phẩm mới của điện tử tinh hoành, mà càng có một ít tập đoàn không hợp pháp thuê một số lớn hacker tính xâm lấn hệ thống chủ của điện tử tinh hoành, đánh cắp tư liệu nghiên cứu của bọn họ.

Đối với phương diện trình tự trí tuệ nhân tạo, Tô Duệ là chuyên gia trong chuyên gia, nhưng đối với hệ thống phòng ngự an toàn, hắn không quá lành nghề, cũng may hắn biết Lăng Lệ là thiên tài hacker, có ánh sáng của nó tồn tại, tuyệt đối có thể bảo đảm hệ thống chủ của điện tử tinh hoành tuyệt đối không xảy ra sai lầm.

“Vâng vâng.”

Nghe Tô Duệ gọi, Lăng Lệ xoay người đi theo hắn vào văn phòng, sau đó Tô Duệ phân phó trợ lý của mình không cho bất kì kẻ nào lại gần đây quấy rầy bọn họ.

Chỉ chớp mắt liền qua một buổi sáng, chờ Lăng Lệ dùng một đôi tay ngắn nhỏ trợ giúp Tô Duệ đem toàn bộ an toàn của hệ thống chủ làm tốt mã hóa, cả người đã đói đến hữu khí vô lực.

Cho dù là thiên tài như thế nào, cũng phải nhường cho người ta đi ăn cơm chứ?

“Vất vả rồi.”

Tô Duệ nhìn vẻ mặt mỏi mệt của tiểu shota, ngữ khí thật đạm nhiên.

Thật ra hắn chưa bao giờ đối đãi với Lăng Lệ như một đứa trẻ.

“Chuyện ngày hôm nay, ta nợ con một ân tình, về sau, con cùng ma mi con có chuyện gì, con có thể tới cầu ta.”.

“Sao?”

Nghe Tô Duệ nói, Lăng Lệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Duệ, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Chuyện của chúng tôi tôi có thể tự mình giải quyết, cảm ơn bác hai quan tâm.”

“Hửm? Đúng không?”

Tô Duệ nhàn nhạt cười, ánh mắt thâm trầm nhìn Lăng Lệ: “Nếu người kia là ba con, con cũng sẽ ra tay đối phó hắn?”

Tô Duệ biết Lăng Lệ còn có một đoàn đội lính đánh thuê ở nước ngoài, nhưng nó sẽ dùng những người đó đối phó Đỗ Thần sao? Đây hiển nhiên không thực tế, ở nguyên cốt truyện, tất cả át chủ bài của Lăng Lệ đều dùng để trợ giúp Đỗ Thần cùng Lăng Thất Nguyệt, mỗi lần Đỗ Thần gặp nạn nó đều sẽ trộm tìm người hỗ trợ.

Phụ tử quyết đấu loại chuyện này, cũng chỉ có ở thế giới này mới có khả năng phát sinh.

Ba ba……

Lăng Lệ sửng sốt một chút, nó biết gần đây ma mi đều bận rộn chuyện thưa kiện, gần đây người trầm mặc rất nhiều, cả người cũng tiều tụy đi.

Lăng Lệ là một đứa trẻ vừa thông minh lại có tâm, nó hiểu rõ ma mi mình vất vả như vậy, tất cả đều bởi vì mình, nó cũng muốn tận lực làm ba ba từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, nhưng trong mấy ngày qua, mỗi lần nó cùng Đỗ Thần nói tới vấn đề này hai người đều sẽ tan rã trong không vui.

Đỗ Thần luôn xem nó như là một đứa bé năm tuổi, được rồi, nó tuy rằng thật sự chỉ có năm tuổi, nhưng nó đã hiểu được rất nhiều chuyện có biết không?

Nếu mọi chuyện cuối cùng tới nông nỗi ra tòa, Lăng Lệ tự nhiên sẽ không chút do dự đứng ở phía ma mi mình, nó tin cho dù Đỗ Thần cường thế cũng tuyệt đối không thể kiên quyết trói nó về Đỗ gia chứ?

Không thể không nói, lúc này tuy rằng tư tưởng Lăng Lệ đã rất thành thục, nhưng nói cho cùng nó vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm và từng trải trong xã hội, giờ này khắc này nó hoàn toàn không hiểu được, trên thế giới này khó đoán nhất đó chính là lòng người……

~~~~~

“Thất Nguyệt, mẹ muốn gặp con.”

Khi Lăng Thất Nguyệt đã nhiều năm trôi qua lần nữa nhận được điện thoại của mẹ ruột mình, cả người cô đều hoảng hốt..

Tuy rằng người nhà từng mang cho cô nhiều thống khổ cùng tổn thương như vậy, nhưng ở cuộc sống trong quá khứ của cô, Lăng gia để lại cho cô rất nhiều hồi ức tốt đẹp và ấm áp.

Khi cô còn nhỏ, mẹ hiền ôn nhu, ba ba từ ái, anh hai cũng đặc biệt thân cận với mình. Mà sau khi lớn lên, sinh ý trong nhà càng làm càng lớn, cha mẹ càng ngày càng vội, nhưng cho dù khi đó, người một nhà bọn họ vẫn như cũ đều hòa thuận, vô cùng hạnh phúc……

Lăng Thất Nguyệt buông điện thoại, do dự thật lâu vẫn là quyết định đi gặp mẹ mình một lần.

Địa điểm hai mẹ con gặp mặt là một quán cà phê, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lăng Thất Nguyệt quả thật không thể tin được bác gái lớn tuổi trước mắt vẻ mặt tang thương này sẽ là người mẹ trong trí nhớ được bảo dưỡng khéo léo, cử chỉ ưu nhã của mình.

“Mẹ, người làm sao lại……”

“Aiii.”

Lăng mẫu ngồi ở trước mặt Lăng Thất Nguyệt thở dài một hơi thật sâu.

“Thất Nguyệt, con hiện tại sống có tốt không?”

“Con…… Khá tốt, mẹ, người hiện tại……”

“Con sống tốt là được rồi.”

Lăng mẫu cười cười, đánh gãy câu hỏi của Lăng Thất Nguyệt.

“Ta cũng là gần đây nhìn báo chí đưa tin mới biết được con đã trở lại. Con của con rất đáng yêu, lớn lên thật xinh đẹp.”

“Vâng, nó kêu Lăng Lệ, nhũ danh Thiên Thiên.” Nhắc tới con trai mình, ánh mắt Lăng Thất Nguyệt lập tức ôn nhu.

Không có con thì không biết nổi lòng của cha mẹ, lúc này cô cũng đã là một người mẹ.

Nhìn thấy Lăng Thất Nguyệt vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười, thần sắc Lăng mẫu hiện lên một tia phức tạp giãy giụa.

“Thất Nguyệt, ta, ta thật ra là……”

“Mẹ, người có phải có chuyện gì muốn nói với con? Người nói đi!”

Trước khi hẹn gặp mặt, thật ra Lăng Thất Nguyệt đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, thậm chí tính toán tốt khả năng xấu nhất.

Lúc này khuôn mặt cô thực bình tĩnh, nhưng trên thực tế đôi tay đặt ở dưới bàn của cô vẫn nhịn không được run nhè nhẹ.

“Không, không có gì.”

Lăng mẫu cuối cùng chỉ là cười cười với cô.

“Mẹ chính là muốn gặp con.”

Chỉ như vậy?

Trong lúc nhất thời Lăng Thất Nguyệt cũng có chút hồ nghi nhìn mẹ mình..

“Mẹ, người thoạt nhìn già đi rất nhiều. Mấy năm nay các người sống không tốt sao? Ba ba cùng anh hai đâu?”

Tuy rằng đáy lòng vẫn còn oán hận bọn họ, nhưng Lăng Thất Nguyệt vẫn nhịn không được dò hỏi một câu.

Năm đó thời điểm cô rời đi, Lăng gia bởi vì có Đỗ Thần trợ giúp, sinh ý đã dần dần có khởi sắc, chẳng lẽ là sau khi mình rời đi, Đỗ Thần bởi vậy giận chó đánh mèo lên Lăng gia, mới làm Lăng gia nghèo túng đến bây giờ sao?

Giờ khắc này, tâm tư Lăng Thất Nguyệt hết sức phức tạp, mà nghe Lăng Thất Nguyệt dò hỏi, Lăng mẫu lại lập tức sắc mặt đại biến……

~~~~~~~

Ơ có mấy trang wed auto coppy hã các vị tỷ muội.. Sao ta lên google search thì ngoài watt ra còn mấy trang cũng có truyện này của ta vậy, còn theo kịp tiến độ chương nữa chứ...