Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 220: Thuật Sĩ Mạnh Nhất (13)




Edt: Mítt

~~~~~~~

Thượng Thanh phái, nội môn, đạo tràng*.

*đạo tràng: Đạo tràng là nơi tu hành Phật đạo. Bất luận có nhà cửa hay không, phàm chỗ nào dùng để tu hành Phật đạo đều được gọi là Đạo tràng.

Diệp Ngọc Kỳ tuy rằng từ nhỏ không thể tụ tập linh khí, nhưng cô sinh ra ở Thượng Thanh phái, lại là con gái của chưởng môn, từ nhỏ liền có một tấm lòng son muốn chém yêu trừ quỷ vô cùng mãnh liệt.

Vì có thể để con gái mình cũng giống như những người khác có thể tu luyện linh khí, ở mười bảy năm trước, Diệp Tử An cũng đã dùng hết mọi cách, thậm chí không tiếc tiêu phí vốn gốc cho con gái mình sử dụng rất nhiều thiên tài địa bảo, đáng tiếc, vẫn như cũ không thể đả thông Diệp Ngọc Kỳ trời sinh tuyệt mạch.

Mấy năm nay, Diệp Tử An cũng bắt đầu dần dần hết hy vọng, hắn chỉ hy vọng con gái mình có thể bình bình an an lớn lên, lại tìm một nam nhân tốt hạnh phúc ấm áp qua cả đời.

Nhưng mà, suy nghĩ Diệp Ngọc Kỳ lại không giống với Diệp Tử An, cô khát vọng có thể có được linh lực, khát vọng có thể đuổi quỷ trừ ma làm một thuật sĩ cường đại giống với cha của mình.

Ý nghĩ như vậy vẫn luôn tồn tại ở đáy lòng Diệp Ngọc Kỳ, theo thời gian trôi đi, càng thêm mãnh liệt.

“Tiểu sư muội!”

Hôm nay, Diệp Ngọc Kỳ giống như bình thường, ở đạo tràng ngồi xếp bằng rèn luyện tinh thần lực, kết quả luyện được một nửa đã bị người khác đánh gãy.

“Bạch sư huynh, huynh có việc?”

Gọi Diệp Ngọc Kỳ chính là một vị đệ tử nội môn trong môn phái, họ Bạch.

Thấy Diệp Ngọc Kỳ đứng dậy nhìn mình, Bạch sư huynh nhịn không được thẹn thùng cười.

“Tiểu sư muội, chưởng môn kêu muội đi đại điện một chuyến, trong môn phái hình như có khách quý tới.”

“Vâng, đã biết.”

Nghe Bạch sư huynh nói, Diệp Ngọc Kỳ chỉ rầu rĩ gật đầu, đối với cái gọi là khách quý, cô một chút cũng không hiếu kỳ.

Cha giới thiệu cho mình, khẳng định lại là một vài vị trưởng lão hoặc là chưởng môn của những môn phái khác, bởi vì mình không thể tu luyện, cha vẫn luôn tìm mọi cách lôi kéo nhân mạch cho mình, chính là muốn để những người đó chiếu cố mình nhiều hơn.

Đối với điểm này, trong lòng Diệp Ngọc Kỳ vô cùng rõ ràng, nhưng trên thực tế cô có chút bài xích.

Từ đạo tràng đến đại điện môn phái khoảng cách cũng không xa, Diệp Ngọc Kỳ lại cố ý đi rất chậm, còn chưa đi vào đại điện cô liền nghe được tiếng cười to của cha mình, ở trong ấn tượng của Diệp Ngọc Kỳ, cha mình rất ít khi sang sảng cười như vậy, xem ra hôm nay vị này khách quý thật đúng là không bình thường.

“Cha.”

Diệp Ngọc Kỳ chậm rãi đi vào đại điện, một bên mở miệng, một bên ngước mắt nhìn chăm chú vào tình huống trong đại điện.

Lúc này Diệp Tử An đang ngồi ở vị trí chủ vị, vẻ mặt tươi cười, trong đại điện linh trà phiêu hương, trong hương thơm thanh thuần mát lạnh, một chàng trai mặc trang phục thoải mái đang ưu nhã thong dong ngồi ở vị trí bên trái của Diệp Tử An.

Chàng trai tướng mạo tuấn mỹ, phong tư yểu điệu, đặc biệt là khuôn mặt trầm tĩnh lạnh nhạt, phảng phất lộ ra thanh quý ngăn cách với thế nhân.

“Cha, vị này chính là……”

Diệp Ngọc Kỳ tự hỏi mình cũng gặp qua không ít những người trẻ tuổi tuấn kiệt trong các môn phái khác, nhưng giống người trước mắt này, chỉ nhìn một cái là có thể làm cho mình bị khí thế cùng phong tư của đối phương thuyết phục, lại chỉ có một vị trước mắt này.

“Ngọc Kỳ, con mau tới đây, vị này chính là đỉnh đỉnh đại danh truyền nhân của Long tộc đuổi ma Mã gia, Mã Việt.”

Mã Việt?

Chính là người đứng đầu một thế hệ tuổi trẻ của Mã gia?

Nghe Diệp Tử An nói, đôi mất Diệp Ngọc Kỳ càng sáng: “Diệp Ngọc Kỳ gặp qua Mã sư huynh!”

Đi đến trước người cha mình, Diệp Ngọc Kỳ hướng về phía Tô Duệ doanh doanh nhất bái.

“Diệp sư muội khách khí.”

Tô Duệ lười nhác nâng nâng mí mắt, hướng về phía Diệp Ngọc Kỳ cười cười.

Người ở dưới mái hiên, hắn tự nhiên phải cho Diệp Tử An chút mặt mũi.

“Ngọc Kỳ, Mã sư huynh của con là lần đầu tiên tới Thượng Thanh phái của chúng ta, con dẫn huynh ấy đi khắp nơi tham quan một chút được không?”

Diệp Tử An một bên thấy con gái mình có ấn tượng không tồi với Mã Việt, lập tức nhịn không được rèn sắt khi còn nóng nói.

“Mã sư điệt, cậu nếu không có việc gì có thể ở chỗ này chơi thêm mấy ngày, để Ngọc Kỳ dẫn cậu đi khắp nơi tham quan một chút, chuyện của Mạc Hàn, tôi sẽ cùng Ngũ Hành Tông nói chuyện công đạo.”

“Vậy đa tạ Diệp chưởng môn.”

Tô Duệ lúc này sao nhìn không ra tâm tư của Diệp Tử An, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi.

“Vậy…… Mã sư huynh, chúng ta hiện tại đi dạo được không?”

Diệp Ngọc Kỳ một bên thấy Tô Duệ đáp ứng, nhịn không được nháy một đôi con ngươi sáng ngời, vẻ mặt hi vọng nhìn Tô Duệ.

"Được chứ, Diệp sư muội dẫn đường!”

Thấy hai người một trước một sau ra đại điện, Diệp Tử An phía sau chậm rãi gật gật đầu.

Không tồi, không tồi! Mã Việt đứa nhỏ này không chỉ có tu vi cao, cá tính trầm ổn, còn rất hay nói, kiến thức rộng rãi, là lựa chọn con rể không tồi ~

…………

Thượng Thanh phái nằm tại sơn mạch Mao Sơn, ở trong Huyền môn luôn được xưng là động thiên thứ tám, thứ nhất phúc địa, trong sơn môn của Thượng Thanh phái cũng là phong cảnh tú lệ, non xanh nước biếc, linh khí bức người.

Diệp Ngọc Kỳ mang theo Tô Duệ vòng qua đạo tràng, đi vào sau núi sơn tuyền, nước suối leng keng, thanh triệt thấy đáy, rất xa là có thể nhìn thấy dưới suối có mấy con cá nhỏ đang vui sướng bơi qua bơi lại.

“Phong cảnh nơi này quả thật không tồi.”

Tô Duệ hít sâu một hơi, cảm giác được linh khí trong núi, nhịn không được cảm thán một câu.

“Mã sư huynh cũng cảm thấy nơi này rất đẹp sao?”

Nghe Tô Duệ cảm thán, trên mặt Diệp Ngọc Kỳ tràn đầy thần sắc tự hào, cô nhịn không được giơ tay chỉ chỉ cao phong cách đó không xa.

“Này, Mã sư huynh anh xem, nơi đó chính là chủ phong của môn phái chúng tôi, phía trên chủ phong là Cửu Tiêu Vạn Phúc cung năm đó Tổ sư gia xây cất, nếu có thể bước lên nơi đó, ở trong mây mù lượn lờ ngắm mặt trời mọc, nhất định là một sự kiện đặc biệt hạnh phúc.”

“A?”

Tô Duệ theo phương hướng Diệp Ngọc Kỳ chỉ, nhìn nhìn cung điện nguy nga giấu trong sương mù: “Nơi đó…… Người thường không thể đi sao?”

“Mã sư huynh anh không biết rồi, nơi đó là cấm địa của môn phái chúng tôi, nghe nói chỉ có nhân tài đạt tới bẩm sinh cảnh mới có tư cách bước lên cầu thang Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, ở cuối cầu thang kia chính là đại điện Vạn Phúc cung, mà trong đại điện……”

Nói tới đây, âm thanh Diệp Ngọc Kỳ dừng một chút: “Trong đại điện có cái gì tôi cũng không biết.”

A?

Cảm giác được cô hình như che giấu cái gì, Tô Duệ chỉ là ánh mắt chợt lóe, cũng không có tiếp tục tìm hỏi tiếp.

Hai người cứ như vậy trầm mặc xuống, mà Diệp Ngọc Kỳ thường trộm nghiêng mặt qua, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Duệ.

“Diệp sư muội, cô có phải có chuyện gì muốn hỏi tôi không?”

Dọc theo đường đi, Diệp Ngọc Kỳ vẫn luôn trộm nhìn mình, không, chính xác mà nói, cô ta hẳn là vẫn luôn trộm ngắm con…… Chó trong lòng ngực mình?

Hắc Long vương: Bổn vương là long! Là long! Hắc Long thuần chủng ~

“Mã sư huynh, thật ra tôi, tôi chỉ muốn hỏi, con chó trong lòng ngực này của anh, nó……”

Diệp Ngọc Kỳ suy nghĩ tìm từ, trong lúc nhất thời không biết làm sao tiếp tục hỏi tiếp.

Thật ra vừa rồi ở trong đại điện cô liền chú ý tới con chó nhỏ màu đen trong lòng ngực Tô Duệ rất giống với con chó nhỏ đã đi mất của mình.

Nhưng lúc ấy cô bị khí tràng của Tô Duệ làm hoảng sợ cũng không dám đường đột dò hỏi, dọc theo đường đi tiếp xúc, cảm giác Mã sư huynh cũng không có cao lãnh như trong tưởng tượng của mình, Diệp Ngọc Kỳ lúc này mới dám mở miệng dò hỏi.

“Nó tên Long Long.”

Tô Duệ tự nhiên biết Diệp Ngọc Kỳ muốn hỏi cái gì: “Tôi nghe Diệp chưởng môn nói cô cũng có một con thú cưng như vậy?”

“A, vâng, đúng vậy, con chó con kia của tôi tên Cửu Cửu, bởi vì nó được sinh vào tháng chín, mấy ngày trước Cửu Cửu chuồn êm xuống núi đến bây giờ còn chưa trở về nữa.”

Nhắc đến con thú cưng của mình, Diệp Ngọc Kỳ nhịn không được mặt lộ vẻ nôn nóng thương tâm.

“Cũng không biết nó hiện tại ở nơi nào? Nếu bị người ta bắt đi thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe Diệp Ngọc Kỳ nói, Tô Duệ chỉ yên lặng không nói.

Mà Hắc Long vương trong ngực hắn nhịn không được “Ngao ô” “Ngao ô” nhỏ giọng kêu lên ——

Mỹ nữ, mỹ nhân, cô nhìn xem, bổn vương ở chỗ này, mau đem bổn vương ôm đến trong lòng ngực cô đi ~

Cảm giác được Hắc Long vương không an phận, ánh mắt Tô Duệ lạnh lùng, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc của nó một chút, vật nhỏ trong ngực lập tức lông tơ dựng đứng, ngoan ngoãn an tĩnh xuống.

“Nó hình như rất nghe lời anh, Cửu Cửu có thể so với nó bướng bỉnh hơn nhiều.”

Tuy rằng hai con chó thoạt nhìn giống nhau như đúc, nhưng hiện tại Diệp Ngọc Kỳ cũng cảm giác được, con chó này cũng không phải Cửu Cửu của mình, bởi vì ánh mắt Cửu Cửu nhìn mình không phải như thế.

“Nó nha, thật ra nó nghe lời vợ tôi nhất.”

Nghe Diệp Ngọc Kỳ nói, Tô Duệ nhịn không được mỉm cười nói nhỏ một câu.

“A?”

Diệp Ngọc Kỳ ở một bên nghe Tô Duệ nói, sắc mặt hơi đổi.

“Mã sư huynh, anh…… anh kết hôn rồi sao?”

“Còn chưa có, nhưng mà cũng nhanh thôi.”

Nói tới đây, Tô Duệ có thâm ý khác liếc mắt nhìn Diệp Ngọc Kỳ một cái.

“Diệp sư muội có người trong lòng chưa?”

Người trong lòng?

Ánh mắt Diệp Ngọc Kỳ tối sầm lại: “Không, còn chưa có đâu.”

Thật ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mã sư huynh, Diệp Ngọc Kỳ liền có chút động tâm ( Tô tướng quân chính là trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, Tô Tiểu Vãn cô thấy thế nào?) đáng tiếc, cô còn chưa có nghĩ kĩ, cũng đã thất tình rồi?

~~~~~~

Bớt giữa ban ngày đi gái