Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 29: Ác mộng thứ chín (12)




Edit: NN

Beta: Há Cảo

Banner: Ly Châu

- ---------❤----------

Trong đầu Tô Vãn hỗn loạn. Đêm nay tâm trạng cô vẫn luôn rối bời, từ giấc mộng quỷ quái kia, đến việc Dịch Tử Hiên xuất hiện, rồi cả những điều kỳ lạ mà Tề Mộc đã nói nữa.

Lý trí của Tô Vãn cho cô biết lúc này cô không nên tin ai cả, nhưng mà...

Nhớ lại lời thề son sắt của Dịch Tử Hiên, còn có ánh mắt kiên quyết khó hiểu của Tề Mộc khiến Tô Vãn chần chờ do dự.

"Tiểu Vãn?"

Thấy Tô Vãn vẫn ngẩn người mãi, Tề Mộc đành nghiêng người, vươn tay tới tựa như muốn chạm vào Tô Vãn ngồi cách hắn không xa.

"Gì cơ?"

Tô Vãn tỉnh táo lại, vội vàng né tránh tay Tề Mộc: "Tề Mộc, anh chờ chút, tôi đi lấy quần áo cho anh."

Nói xong, cô gần như chạy trốn vào phòng ngủ cha mẹ mình. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tô Vãn liền cảm thấy trước mắt tối sầm. Dịch Tử Hiên ép cả cơ thể về phía cô, Tô Vãn đành phải dựa sát vào cánh cửa: "Tử Hiên?"

Cô thì thầm gọi một tiếng, sợ Tề Mộc đang ngồi ở phòng khách nghe thấy.

"A."

Dịch Tử Hiên cười khẩy, nụ cười ẩn giấu sự chế giễu và khinh thường: "Tôi thật sự không ngờ, nhanh như thế cô bò lên người Tề Mộc rồi."

Tuy rằng sau hơn nửa năm kể từ lúc hai người chia tay hắn đã nghĩ thông, đã buông tay, hơn nữa vì hắn có dị năng nên ngày càng nhiều người yêu mến hắn. Thế nhưng khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Tô Vãn và Tề Mộc, trong lòng Dịch Tử Hiên vẫn thấy khó chịu.

Tô Vãn và mình ở bên nhau bao lâu rồi?

Cô và Tề Mộc mới quen được mấy ngày?

Vậy mà vài phút trước hắn còn ngây thơ nghĩ rằng Tô Vãn vẫn còn lưu luyến hắn. Bây giờ xem ra chỉ là hắn tự mình đa tình thôi.

A, thật là quá ngu ngốc!

Trước đây cô gái này chia tay mình chẳng phải là vì chê mình nghèo hay sao?

Tề Mộc thì sao? Dù cho chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng ít ra người ta là con nhà giàu có tiền có thế.

"Dịch Tử Hiên, anh đang nói cái gì thế hả?"

Nghe những lời Dịch Tử Hiên nói, Tô Vãn lạnh mặt.

"Tôi nói gì cô không nghe rõ à? Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."

Dịch Tử Hiên lui về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn Tô Vãn như thể đang nhìn một thứ vô cùng dơ bẩn: "Đáng lẽ tôi phải sớm hiểu ra, loại phụ nữ ham hư vinh như cô có thể vì tiền mà từ bỏ tất cả."

"Hư vinh?"

Tô Vãn nghe Dịch Tử Hiên nói xong, tức quá hóa cười: "Tôi chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, để gia đình tôi giàu có hơn, như vậy là hư vinh sao? Vậy anh là gì? Là tự ti hay là yếu đuối? Người sống trên đời đều phải bôn ba vì tồn tại, vì tiền, tôi thích tiền là sai à? Tôi cũng không đi trộm đi cướp hay dùng thân thể kiếm tiền, tôi chỉ muốn tìm một người chồng có trách nhiệm, có thể kiếm tiền, có thể cho tôi và cha mẹ tôi một cuộc sống tốt hơn, vậy có gì là sai? Dịch Tử Hiên, là anh vẫn luôn tự ti, là anh luôn muốn quay về sống trên núi, là anh chùn bước trước sự phồn hoa của thành phố này! Thậm chí ngay cả một lời hứa hẹn anh cũng không cho tôi được, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi!"

"Cô..."

Dịch Tử Hiên bị những lời của Tô Vãn làm thay đổi sắc mặt: "Tôi tự ti?"

Hắn tựa như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, trong mắt hiện lên vài phần điên cuồng: "Tô Vãn, là do cô có mắt mà không nhận ra được vàng ngọc. Sau này tôi nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của xã hội này, còn cô thì sao? Ngoài việc tìm một kẻ có tiền để trèo lên, cô còn có thể làm gì?"

Giống như các nam chính qua một đêm trở nên giàu có hoặc có được bàn tay vàng, hiện tại lòng tự tin của Dịch Tử Hiên gần như đã bùng nổ, hắn cảm thấy trước kia mình có mắt như mù mới có thể coi trọng loại phụ nữ không có phẩm cách như Tô Vãn.

Hắn đã hoàn toàn quên đi tâm trạng thấp thỏm khi theo đuổi Tô Vãn và nỗi buồn thảm khi thất tình của mình lúc trước.

Sau khi có được dị năng, hắn cảm thấy mình có thể chinh phục cả thế giới, chinh phục tất cả phụ nữ. Lúc này hắn nhìn Tô Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Dịch Tử Hiên hắn là "con cưng của trời", sẽ tỏa sáng vạn dặm ở thế giới này. Người như Tô Vãn vốn không xứng đứng bên cạnh hắn, bây giờ cũng chỉ có cô gái như Mạnh Đình Dao mới có thể miễn cưỡng xứng đôi với hắn.

"Tô Vãn, vốn dĩ lúc nguy hiểm xảy ra, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cô, nhưng cô làm tôi quá thất vọng rồi!"

Nói xong Dịch Tử Hiên cũng không thèm nhìn khuôn mặt tức giận đến trắng bệch ra của Tô Vãn, lướt nhanh qua người cô, đẩy cửa phòng ngủ ra.

"Sao lâu thế..."

Tề Mộc đang nằm trên ghế sô pha quay đầu nhìn lại, biểu cảm trên mặt hắn hơi ngẩn ra: "Ồ, đây chẳng phải là Dịch Tử Hiên sao?"

Nhiều năm kinh nghiệm làm Tề Mộc khôi phục thái độ bình thường trong nháy mắt, vẻ mặt như cười như không nhìn Dịch Tử Hiên.

Trong mắt Dịch Tử Hiên, Tề Mộc chỉ là loại con ông cháu cha phong lưu đa tình. Tuy rằng hắn ta cũng khá đẹp trai, nhưng ngoại trừ vẻ ngoài lừa người kia ra thì hắn ta còn có gì nữa? Tiền tài địa vị của Tề Mộc đều thừa hưởng từ bậc cha chú, rời khỏi gia tộc thì hắn ta cũng chẳng là gì cả.

Dịch Tử Hiên luôn khinh thường nhất là đám con nhà giàu như vậy. Nếu không phải vì Tề Mộc là bạn từ nhỏ của Trần Ngọc Phong, Dịch Tử Hiên còn chẳng muốn nói một câu với loại người như thế.

Dịch Tử Hiên thâm trầm nhìn vẻ mặt tươi cười của Tề Mộc một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa nhà. Dịch Tử Hiên tự cho là đã nhìn thấu bản chất của Tề Mộc, hắn nghĩ sau khi hắn rời khỏi đây, có lẽ một đêm này Tô Vãn nhất định sẽ không dễ chịu.

Nhưng đây cũng là điều tự cô chọn, hắn không định nhắc nhở gì cả.

Việc khiến Dịch Tử Hiên bất ngờ là, tay hắn vừa mới đặt lên chốt khóa cửa, bỗng nhiên Tề Mộc ở sau lưng lớn tiếng hỏi: "Dịch Tử Hiên, làm một giao dịch không?"

______________

-19.2.2019-

Các bạn đoán xem Tề Mộc là ai nào:3:3

Team xin nhắc lại 1 chút là, hiện tại team đang rất cần tuyển thêm edit!!!

Bạn nào thích truyện, đọc hiểu convert muốn edit cùng team thì nhắn tin vào hòm thư bé bé xinh xinh cho team nha ^^ Team chờ tin các bạn lắm!!