Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 332: TG16: Tiểu Thiếp Quân Phiệt (3)




Edt: Mítt

~~~~~~

Chờ đến khi Thục Ninh rời đi, trong phòng bếp lò ấm áp chỉ dư lại Tô Vãn và Ân Minh Dã mặc áo khoác màu lam.

Nhìn khuôn mặt nam nhân quen thuộc trước mắt, sắc mặt âm trầm, Tô Vãn nhịn không được lại lần nữa cười cười, con ngươi xinh đẹp có lưu quang chợt lóe, khóe môi cô mang theo một tia hương vị vui sướng khi người gặp họa: “Tam thúc?”

Tô Duệ:……

Thúc thúc em gái nàng ~

Không sai, Tô Duệ chính là Ân tam gia, Ân, tam, gia làm cho đại cô nương tiểu tức phụ trong toàn bộ Liêu Thành vừa nghe liền biến sắc!

Lúc này thoáng nhìn thần sắc Tô Vãn chế nhạo, Tô Duệ nhịn không được tiến lên một bước, cúi người dán tới trước mặt Tô Vãn.

“Vợ, không cho phép nghịch ngợm.”

“Khụ, khụ khụ.”

Tô Vãn muốn mỉm cười, nhưng ngay sau đó lại mãnh liệt ho khan.

Ở cái niên đại này, loại bệnh ho bị cho là bệnh lao, cũng là bệnh nan y chữa không khỏi, mà trên thực tế Tô Vãn cũng không có bệnh, chỉ là trúng một loại độc mạn tính, độc này sẽ chậm rãi ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô, hiện giờ tuy không phải bệnh tình nguy kịch, nhưng độc tố kia đã xâm nhập vào phổi, làm cô lâu lâu ho mãnh liệt.

Nghe tiếng ho khan của cô, đôi mắt vốn có chút sắc bén của Tô Duệ lập tức đầy vẻ lo lắng.

Hắn nâng tay lên, đầu ngón tay ấn ở huyệt đạo của Tô Vãn, dòng khí nội kình trong thân thể từng chút tiến vào thân thể Tô Vãn.

Cảm giác được Tô Duệ đang thanh độc cho mình, Tô Vãn lập tức nhắm mắt lại, ngừng thở, chậm rãi làm cho dòng khí lưu thông thuận lợi trong cơ thể, không bao lâu, trên khuôn mặt tái nhợt của cô cuối cùng cũng có một tia huyết sắc.

Nhưng ở ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh có chút nôn nóng của Thục Ninh.

“Đại phu nhân, đại phu nhân mời người sang bên này!”

Diêu Bạch Tiêm tới!

Nghe tiếng Thục Ninh ngoài cửa, Tô Vãn mở choàng mắt, một đôi con ngươi xinh đẹp có một tia sát cơ chợt lóe rồi biến mất.

Hơi thở tiếp theo ——

“Tam thúc!”

Tô Vãn đột nhiên túm chặt ống tay áo Tô Duệ, sắc mặt đau khổ, ánh mắt nhu nhược lại bất lực ngưỡng mặt nhìn nam nhân bên giường.

“Tam thúc, Tiểu Vãn cầu người, cầu xin người buông tha Thục Ninh đi! Thời gian của ta không còn nhiều, bên người cũng chỉ còn lại một người có thể nói chuyện như vậy, nàng là người ta mang từ Tô gia đến, không phải người Ân gia, nếu tam thúc thích, Tiểu Vãn có thể, có thể giúp tam thúc tìm một nha đầu xinh đẹp hơn Thục Ninh……”

Diêu Bạch Tiêm vừa vào cửa liền nghe được âm thanh Tô Vãn đau khổ cầu xin Ân Minh Dã.

Đại viện Ân gia này cực kỳ lớn, nhưng toàn bộ ngọn cây cọng cỏ, gió thổi cỏ lay trong viện này đều nằm trong sự khống chế của Diêu Bạch Tiêm.

Ở thời điểm Ân Minh Dã xuất hiện liền có người hội báo cho Diêu Bạch Tiêm, đối với chú em này của mình, Diêu Bạch Tiêm vô cùng chướng mắt, nhưng lại không thể làm gì.

Vị tam gia này mỗi lần xuất hiện đều phải làm cho trong nhà nháo đến gà chó không yên, chính là đối tượng trọng điểm cần chú ý của Diêu Bạch Tiêm.

Biết được Ân Minh Dã thế nhưng trực tiếp đi đến thiên viện của Tô Vãn, Diêu Bạch Tiêm càng thêm đứng ngồi không yên.

Ở trong mắt Diêu Bạch Tiêm, Tô Vãn chính là một con hồ ly tinh, con trai lớn của mình vì nàng mà chết, con thứ hai vì nàng phu thê bất hòa, hiện tại đến vị tam gia không biết cố gắng kia cũng chạy tới phòng nàng, điều này còn chưa rõ sao!

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad 

[HBNmoemoe]

Vì thế Diêu Bạch Tiêm sau khi biết được tin tức lập tức mang theo đại nha hoàn bên người là Trân Lam vội vàng đi tới thiên viện……

“Khụ khụ.”

Tiến vào phòng Diêu Bạch Tiêm liền theo bản năng ho nhẹ một tiếng.

“Nương!”

Tô Vãn trên giường nhìn thấy thân ảnh Diêu Bạch Tiêm đoan trang uy nghiêm, lập tức khẩn trương thu tay lại, giãy giụa muốn từ trên giường bước xuống.

“Được rồi, thân thể của ngươi không tốt thì không cần xuống chào hỏi ta.”

Nhìn thấy khuôn mặt ốm yếu của Tô Vãn, còn có đáy mắt sợ hãi và kính cẩn nghe theo của nàng, Diêu Bạch Tiêm thập phần rộng lượng vẫy vẫy tay, dù sao thời gian của nàng cũng không còn nhiều, Diêu Bạch Tiêm cũng không muốn so đo với Tô Vãn nhiều như vậy.

“A, tẩu tẩu tới.”

Tô Duệ vừa xoay đầu, con ngươi âm lệ đảo qua trên mặt Diêu Bạch Tiêm và Trân Lam, bị hắn liếc mắt nhìn như vậy, trong nháy mắt Diêu Bạch Tiêm có một loại cảm giác mình bị rắn độc theo dõi.

Đây…… Tuyệt đối là ảo giác.

Diêu Bạch Tiêm ngưng thần một chút, thời điểm lần nữa nhìn lại Tô Duệ, lại nhìn thấy hắn hướng về phía Trân Lam lộ ra một cái biểu tình cười như không cười: “Một đoạn thời gian không gặp, Trân Lam tỷ tỷ lại đẹp lên nha!”

Trân Lam tuy rằng là đại nha hoàn của Diêu Bạch Tiêm, nhưng trên thực tế cũng chỉ có hai mươi bảy tuổi, lớn hơn Ân Minh Dã chỉ một tuổi.

Người có thể được Diêu Bạch Tiêm một đương gia chủ mẫu lựa chọn bên người tự nhiên là các phương diện đều rất xuất sắc, Trân Lam không chỉ có làm việc nhanh nhẹn, biết xem mặt đoán ý, hơn nữa ở phương diện nữ công cũng rất có năng khiếu, chủ yếu chính là, nàng có một khuôn mặt rất xinh đẹp.

Lại nói tiếp, đây cũng là chỗ cao minh nhất của Diêu Bạch Tiêm, bà ta đem nha hoàn có khả năng xinh đẹp nhất trong phủ đặt ở bên người, hầu hạ mình.

Như vậy không cần lo lắng nam nhân của mình sẽ bị những nha đầu không nên thân câu đi mất.

Nghe Tô Duệ nói, trên mặt Trân Lam hiện lên một tia hoảng sợ, ngay sau đó lại thật nhanh trấn định lại: “Đa tạ tam gia khen ngợi, tam gia ngài gần đây cũng càng ngày càng ngọc thụ lâm phong anh tuấn bất phàm.”

“A.”

Tô Duệ cười như không cười nhướng mày.

“Miệng nhỏ này của Trân Lam tỷ tỷ thật ngọt, trách không được đại ca…… Khụ khụ, và đại tẩu đều thật tín nhiệm ngươi!”

“Nô tỳ không dám.”

Nghe Tô Duệ nói, sắc mặt Trân Lam càng khó nhìn, nàng theo bản năng nắm chặt một góc áo của mình, cúi đầu không dám đối diện với tam gia trước mắt.

“A.”

Lúc này Diêu Bạch Tiêm một bên cười nhạt lên tiếng.

“Tam đệ, tuy nói là ban ngày ban mặt, nhưng Tiểu Vãn dù sao cũng là góa phụ của Bắc Việt, đệ ở chỗ này lâu sẽ để cho người ta phê bình, nếu không có chuyện gì đặc thù, sau này đệ…… Vẫn là không nên đến trong thiên viện này, thân thể Tiểu Vãn yếu đuối, bệnh lại nghiêm trọng, nếu không cẩn thận đem hơi bệnh lây cho tam đệ thì cũng rất phiền toái!”

"Tẩu tẩu dạy phải, thật ra hôm nay ta tới……”

Tô Duệ lập tức xoay chuyển ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Diêu Bạch Tiêm: “Ta thật ra là có ý tốt, tới xem bệnh cho Tiểu Vãn.”

“Đệ?”

Ân Minh Dã biết xem bệnh?

Đùa cái gì vậy!

Nghe Tô Duệ nói, Diêu Bạch Tiêm trầm mặt đang muốn lên tiếng, Tô Duệ một bên lại không cho bà ta cơ hội này.

“Đương nhiên, ta tự nhiên không biết xem bệnh, nhưng gần đây ở bên ngoài ta quen biết một vị bác sĩ tây dương, Sử Mật Phu tiên sinh! Hắn là bác sĩ giáo hội, nghe nói y thuật của hắn đặc biệt cao minh, rất nhiều người bệnh lao đều được hắn trị hết, ta cảm thấy Tiểu Vãn còn trẻ như vậy, Ân gia chúng ta cũng trả nổi số tiền này, vậy không bằng  mời Sử Mật Phu tiên sinh tới xem bệnh cho Tiểu Vãn, đại tẩu thấy thế nào?”

“Hồ nháo!”

Nghe Tô Duệ nói, Diêu Bạch Tiêm trong lòng hoảng hốt, trên mặt lại bày ra thần sắc lời lẽ chính đáng: “Những quỷ tây dương đó căn bản không đáng tin, bọn họ động một chút liền muốn mổ bụng người ta, cái gọi là không phải tộc ta tất có dị tâm! Lời bọn họ nói tam đệ ngươi làm sao có thể tin tưởng chứ? Huống hồ đại ca ngươi cũng ghét nhất giao tiếp với người nước ngoài, Minh Dã, chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa!”

Nói xong Diêu Bạch Tiêm còn dị thường phẫn nộ lắc lắc ống tay áo.

Diễn, ngươi tiếp tục diễn đi!

Tô Duệ dưới đáy lòng lạnh lùng cười, ngươi rõ ràng là sợ người khác tra được nguyên nhân “Sinh bệnh” chân chính của Tô Vãn, cố giả vờ như vậy là có ý gì?

Tuy rằng đáy lòng đã sớm hận Diêu Bạch Tiêm thấu xương, nhưng trên mặt Tô Duệ vẫn lộ ra thần sắc hiểu rõ.

“Tẩu tẩu dạy phải, không còn chuyện gì nữa vậy ta cáo lui trước.”

Nói xong Tô Duệ liền đi nhanh ra ngoài cửa, thời điểm đi qua bên người Trân Lam lại chớp chớp mắt với nàng ta, mà lúc đi qua bên người Thục Ninh Tô Duệ lại nhướng mày giơ tay giống như muốn sờ mặt Thục Ninh, làm tiểu nha đầu sợ tới mức lập tức tê liệt ngã xuống đất.

“Ha ha.”

Thấy tình cảnh như vậy, Tô Duệ tựa hồ tâm tình rất tốt, cười lớn đi ra ngoài.

Đợi cho thân ảnh hắn biến mất, Tô Vãn trên giường lúc này mới vẻ mặt hi vọng nhìn Diêu Bạch Tiêm còn trong phòng: “Nương, Tiểu Vãn không sống được bao lâu, Thục Ninh nàng……”

“Chuyện này ta có chừng mực, ngươi dưỡng bệnh cho tốt đi!”

Diêu Bạch Tiêm không kiên nhẫn đánh gãy lời Tô Vãn nói, ngay sau đó vung ống tay áo mang theo Trân Lam bước nhanh rời đi……