Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 121: Chó săn nhỏ (4)




Khai giảng đã hai tháng, sơ nhị học tập khẩn trương, nhưng khác với sơ tam, sơ nhị là năm quan trọng nhất, sơ nhất có thể không học giỏi, nhưng nếu sơ nhị không giỏi thì thật sự không thể giỏi.

Bạn ngồi cùng bàn với Lý Tiểu Ngư tên Dương Nhị Nữu, đặc biệt thích ăn, đi học ăn hết tiết ăn, ngay cả đi WC, trong miệng vẫn nhai.

Trong ngăn bàn toàn là đậu (đậu tương hoặc đậu xanh) cùng bánh quai chèo, lúc cho Lý Tiểu Ngư cũng không keo kiệt, Lý Tiểu Ngư không thích ăn mấy thứ này, lắc lắc đầu từ chối.

Sau khi tan học, Nhị Nữu kéo cô đi WC, Lý Tiểu Ngư đi WC xong thiếu chút nữa đụng vào một người, người kia nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, đi vào WC đóng cửa lại.

Nhị Nữu kéo cô đi rửa tay, nhỏ giọng nói tới người thiếu chút nữa đụng phải cô, “Cậu ta là Cố Nhan Tuyết, học cùng lớp với chúng ta, cũng không biết vì sao, học kỳ trước thành tích đứng thứ nhất từ dưới lên trên, học kỳ này đã đứng thứ 10, cậu nói có phải cậu ta đi học thêm không?”

“Không đúng không đúng, nhà cậu ta nghèo như vậy, sao có thể có tiền đi học thêm.”

Nhị Nữu buồn rầu vò đầu.

Lý Tiểu Ngư thích ăn kẹo, lấy kẹo ra bóc vỏ cho vào miệng, đưa cho Nhị Nữu một cái, nói: “Chuông vào lớp sắp kêu rồi, đi thôi.”

Hết tiết 2, tất cả học sinh phải ra sân trường tập thể dục, nam sinh nữ sinh đứng hai hàng, Lý Tiểu Ngư không cao bằng Nhị Nữu, đứng ở phía trước, Nhị Nữu đứng ở phía sau, hai người cách nhau khoảng 5, 6 người.

Mặt trời chói chang, đỉnh đầu bị ánh nắng chiếu xuống, loa lại không tốt lắm, đợi nửa ngày mới bắt đầu tập thể dục.

Thể chất của Lý Tiểu Ngư không tốt, chỉ một lát đã bắt đầu choáng, ngã xuống đất ngất đi, vẫn là Nhị Nữu cõng cô vào văn phòng nghỉ ngơi.

Trường học không có phòng y tế, trừ bỏ một khu dạy học, cái gì cũng không có.

Khi Lý Tiểu Ngư tỉnh lại, Nhị Nữu đã tới phòng học, một mình cô nằm trên ghế trong văn phòng, trên đỉnh đầu có quạt điện đang quay.

Chủ nhiệm lớp đi vào, vừa thấy cô tỉnh lại, nói: “Em về nhà đi, bảo mẹ dẫn đi bệnh viện khám xem, cảm nắng không phải chuyện nhỏ.”

Lý Tiểu Ngư đeo cặp sách ra cổng trường, dọc theo đường đi trống không, yên tĩnh giống như toàn thế giới đều yên lặng.

Đi qua ruộng lúa, một mình Lý Tiểu Ngư, đeo cặp sách, chậm rãi đi tới, ngửi mùi hương nhàn nhạt, ở phía xa xuất hiện một bóng dáng màu đen, rất xa lại rất rõ ràng.

Mặc một bộ quần áo bệnh nhân, tóc đen rất dài rất dài rũ tới bên hông, khuôn mặt toàn vết bùn không thể nhìn rõ.

Không biết kẻ điên từ đâu tới.

Lý Tiểu Ngư bước nhanh hơn, khi về đến nhà, Hà Phương còn chưa về nhà, trong nhà chỉ có một mình cô.

Tới khi mặt trời gần xuống núi, Hà Phương mới về đến nhà, phong trần mệt mỏi, trong tay xách theo đồ ăn, nói với Tiểu Ngư nói: “Bài tập làm xong rồi sao?”

Lý Tiểu Ngư gật đầu, “Làm xong rồi.”

Hà Phương lắc lắc đồ ăn trong tay nói với cô: “Vậy vặt rau giúp mẹ, được không?”

“Được ạ!”

“Ở trường học thế nào?” Hà Phương vừa rửa rau vừa hỏi cô, trong mắt tràn đầy khẩn trương, bà sợ cô không thích ứng được, trường học kia điều kiện không tốt, so với trường trong trấn, một cái ở trên trời một cái ở dưới đất.

Lý Tiểu Ngư cũng không nói chuyện mình bị ngất cho Hà Phương, mà là nói khá tốt.

“Được rồi, mẹ cũng tìm được việc rồi, trong nhà máy cách đây không xa, về sau Tiểu Ngư về nhà trực tiếp ăn cơm, không cần chờ mẹ.”

Ư Ư: Ngư tỷ làm chức vụ gì trong lớp???😕