Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 170: Chó săn nhỏ (53)




Lý Tiểu Ngư thu hồi ánh mắt đi vào trong nhà, ôm mèo thay dép lê đi vào.

Cũng không biết hắn đang làm gì, cô nhớ rõ trước kia nhìn thấy mấy quyển sách sinh vật và di truyền học, hình như hắn rất có hứng thú với mấy thứ này.

Lần trước say ngã vào WC, nơi tỉnh lại hình như là viện nghiên cứu, hắn hẳn là trở thành nhà nghiên cứu sinh vật học.

Bỏ qua suy nghĩ này, Lý Tiểu Ngư đặt mèo nhỏ xuống giường, mèo nhỏ vẫn chưa tỉnh lại, ngủ say.

Ngay lúc cô đang định lật người mèo nhỏ lại để xem giới tính, nó lại đột nhiên mở to mắt, tránh đi, nhảy lên giường, đôi mắt xanh nhìn cô đầy tội nghiệp.

Lý Tiểu Ngư giơ tay giải thích: "Chị chỉ xem giới tính của em thôi."

Thân thể mèo nhỏ bắt đầu run rẩy, run rẩy dán sát tường, tai mèo và đuôi mèo đều rũ xuống, đôi mắt mang theo hơi nước, giống như sắp khóc.

Lý Tiểu Ngư: "......"

Đây là làm sao vậy?

Cô nâng tay lên muốn ôm nói: "Chị không nhìn nữa, tới đây."

Cái đuôi của mèo nhỏ vung vung, đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm tay cô ngửi ngửi, hai chân nhảy dựng, nhào vào trong lòng cô, mềm mại meo meo.

Lý Tiểu Ngư xoa đầu nó, bất đắc dĩ thở dài, con mèo này giống như thành tinh vậy.

Vừa đổ thức ăn cho mèo vào bát xong, Lý Tiểu Ngư bèn vào phòng bếp làm một món xào và một bát canh, thêm một bát cơm ngồi xuống bàn.

Căn phòng chỉ còn lại một mình cô và một con mèo, yên tĩnh có chút đáng sợ.

Lý Tiểu Ngư nhai đồ ăn, nhớ tới đồ ăn tối hôm qua Nghiêm Viêm nấu, so sánh với đồ ăn mình làm, giống như nhai nến.

Không nuốt trôi buông đũa xuống, cô cầm bát đũa mang vào trong bếp, vừa mở vòi nước, đèn trong phòng bếp lóe lên, tắt.

Phòng bếp lập tức đen sì, vòi nước còn đang mở, Lý Tiểu Ngư hơi sửng sốt đóng lại vòi nước, xung quanh im lặng, không nhìn thấy gì, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.

Sờ soạng đi ra phòng khách, vướng vào ghế dựa thiếu chút nữa té ngã, sờ thấy di động trên sô pha, mở ra đèn pin đèn, gọi: "Tiểu Bạch."

Mèo nhỏ không biết đi đâu, gọi thế nào cũng không thấy trả lời, Lý Tiểu Ngư dùng đèn pin của di động chiếu quanh phòng khách một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy mèo nhỏ ngủ say trong ổ.

Bế mèo nhỏ lên đi ra bên ngoài, bước chân hơi run rẩy, lộ ra một tia hoảng loạn.

Từ nhỏ đến lớn cô đặc biệt sợ bóng tối, đơn thuần chỉ là sợ ma, buổi tối, cô cũng sẽ không tắt đèn, bật đèn để ngủ đến sáng.

Nơi này chưa từng bị mất điện, ngay cả sét đánh trời mưa cũng không mất, hôm nay không biết làm sao mà lại mất điện.

Lý Tiểu Ngư đi trên hành lang, nhìn mọi nhà đóng cửa lại, khe cửa đều có ánh sáng, giống như chỉ có nhà cô bị mất điện.

Gọi điện thoại cho bất động sản, bên kia vẫn luôn bận, hãy gọi lại sau.

Lý Tiểu Ngư thở dài, cất điện thoại vào trong túi.

Nhìn căn phòng tối đen, chậm chạp không dám đi vào.

Vẫn là chờ có điện lại vào, nếu một tiếng sau không có điện, cùng lắm thì cô tới nhà Nhị Nữu ngủ một đêm.

Dựa vào tường ôm mèo, đêm khuya tĩnh lặng, hành lang chỉ có một mình cô, ngón tay Lý Tiểu Ngư vỗ vỗ trên lưng mèo nhỏ, đáy lòng có một tia an ủi.

Có một con mèo ở bên cạnh, cô cũng không sợ hãi nhiều.

Lúc này, cửa nhà bên cạnh bỗng nhiên mở ra, người nọ mặc áo ngủ, mở hai cúc bên trên, lôi cuốn thanh lãnh cấm dục lười biếng.

Tặng @Luctaam