Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 196: Chó săn nhỏ (79)




Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Vừa vào phòng Thẩm Ngư đã nghe thấy tiếng khóa cửa từ đằng sau, chưa kịp quay đầu lại xem, thân thể đã bị người dồn đến trên tường, hai chân bị tách ra, xấu hổ ngồi trên đùi hắn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt sâu thẳng sáng quắc của Nghiêm Viêm.

"Anh... Anh định làm gì? Đây là nhà em, mẹ em còn ở bên ngoài đấy!" Gương mặt Thẩm Ngư đỏ bừng, giãy giụa định đứng dậy.

Nghiêm Viêm dựa sát vào, cầm chặt tay cô rồi kéo xuống, đặt tại nơi bạn xúc xích đang cứng lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn sâu kín vang lên, "Biết là đang ở nhà em, còn lén câu dẫn anh? Hửm?"

Thẩm Ngư vẻ mặt đau khổ, nước mắt tuôn rơi, tâm trả thù của người đàn ông này sao lại lớn thế!

Đúng là vác đá nện vào chân.

Trước mắt tối sầm, người nọ dán tới, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, mãnh liệt cường thế hôn.

Lần nào cũng vậy, hôn cô mà giống như muốn ăn cô không bằng.

Nửa tiếng sau mới chui ra khỏi phòng, Thẩm Ngư xoa cánh tay vừa đau vừa mỏi, người nọ chính là đồ biến thái a, nửa tiếng mà cũng không chịu ra, nếu không phải vì ngại Hạ Phương vẫn còn bên ngoài, cô cảm thấy tay cô chắc chắn sẽ trầy da.

Người đàn ông kia lại mặc một cái quần thoải mái, rộng thùng thình, super xúc xích bị giấu ở bên trong, tinh thần cực kỳ hưng phấn.

_

Hẹn hò một năm, Hà Phương liền cho bọn họ kết hôn, Thẩm Ngư cứ như vậy đâm đầu vào nấm mồ hôn nhân, trong bụng còn có một baby.

Nghiêm Viêm đóng cửa phòng thí nghiệm kia, bắt đầu nghiêm túc làm tốt vai trò giảng viên đại học, ở vùng ngoại ô ven biển mua một cái biệt thự.

Nghiêm Viêm rất ngoan làm Thẩm Ngư thích cực kỳ, biết nấu cơm biết làm việc nhà,chỉ cần kêu một tiếng là chạy đến, anh chồng tốt như vậy biết đi đâu mà tìm.

Trừ bỏ có đôi khi phát bệnh, chiếm hữu dục mạnh đến nỗi Thẩm Ngư vừa ra ngoài một lát đã lái xe tới đón cô, không cho ở gần loài sinh vật "nam tính", vì vậy đã lâu cô chưa từng cùng người đàn ông nào đi ăn.

Nhị Nữu không biết chạy đi đâu, mỗi lần Thẩm Ngư hẹn cô đi chơi đều bị dùng đủ lí do trên trời dưới đất từ chối.

Về sau Cố Nhan Tuyết tới tìm cô, sắc mặt tiều tụy giống đã lâu không ngủ, nói Nhị Nữu bị bệnh, lây nhiễm virus, bởi vì sợ lây bệnh và khiến cô lo lắng nên không nói, thời điểm Cố Nhan Tuyết phát hiện Nhị Nữu bị lây nhiễm đã ngày thứ tư, cơ thể gầy xơ xác nằm trên giường, bác sĩ nói cô sắp chết.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngư nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Nhan Tuyết, đâu còn là một Cố Nhan Tuyết bình tĩnh trầm ổn, rõ ràng là trạng thái bị bức đến điên.

Thẩm Ngư nghe xong liền sợ tới mức bụng bắt đầu đau lên, vội vàng gọi điện thoại cho Nghiêm Viêm.

Từ ngày Nghiêm Viêm và cô làm hòa hắn đã dừng việc nghiên cứu chế tạo virus, mã bất đình đề (1) lại đây, giao kháng thể cho Cố Nhan Tuyết.

(1) Mã bất đình đề (– 馬不停蹄): nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại

Thẩm Ngư sợ cô ấy hiểu lầm nên giải thích với cô ấy một lúc lâu, sau đó cùng đi bệnh viện thăm Nhị Nữu.

Nhị Nữu một tuần sau mới thoát khỏi nguy hiểm, bác sĩ nói chờ thêm một ngày, Nhị Nữu rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Ngồi đầu giường bệnh của Nhị Nữu, bộ dáng Nhị Nữu làm cô đau lòng, "Cậu nói Cố Nhan Tuyết là người xấu, cậu có biết thời điểm cô ấy tìm đến tớ, còn khó coi hơn cả cậu."

Nhị Nữu rũ đầu, sắc mặt trắng bệch nhuốm lên một tia hồng nhuận, "Tớ biết."

Bộ dáng rất cổ quái, Thẩm Ngư chỉ đơn giản nghĩ là Nhị Nữu đang cảm động.

Lúc sau Nhị Nữu nói cho cô, Thẩm Ngư mới khiếp sợ đến kêu lên: "Cậu nói Cố Nhan Tuyết thổ lộ với cậu?"

Wait wait wait, mother fucker????

Nữ chính sao lại cong rồi???

Tại sao cô lại không phát hiện ra??

Nhị Nữu đỏ mặt kéo cô ngồi xuống, "Nói nhỏ thôi!"

Thẩm Ngư xoa xoa thái dương, muốn bình tĩnh lại.

Nhưng mà cô căn bản không thể bình tĩnh a!!! Sao nữ chính lại cong?? Trong nguyên tác Nhị Nữu chỉ là một pháo hôi, tại sao có thể liên quan tới nữ chính!!

Cốt truyện cũng cong theo cmnr!!

Hệ thống đã lâu không xuất hiện, Thẩm Ngư một đống nghi vấn không biết hỏi ai, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng đi ra ngoài thế giới này tìm hệ ca tâm sự.

Về sau, Nhị Nữu cùng Cố Nhan Tuyết ra nước ngoài đăng ký kết hôn, ở trong nước vẫn không thể đăng ký hôn nhân đồng giới.

Cha mẹ hai bên lúc bắt đầu cực kì phản đối, sau này dưới thế công mãnh liệt của hai người mới chậm rãi mềm lòng, cuối cùng cũng đồng ý.

Hôn lễ của Nhị Nữu và Cố Nhan Tuyết, Thẩm Ngư xách theo ranh con nhà mình theo.

Cô không nghĩ tới mình không chỉ ở lại thế giới này, còn sinh baby cho Nghiêm Viêm.

Nghiêm Viêm giống như viên kẹo hạnh nhân luôn lẽo đẽo bám sau mông cô, một khắc cũng không rời.

Thẩm Ngư vốn muốn nhìn thử có tiểu thịt tươi nào ngon không, đành phải nuốt dục vọng này xuống.

Một đời người rất dài, Thẩm Ngư không biết vì sao lại cảm thấy rất ngắn.

Tuy người đàn ông này bá đạo lại thường xuyên lên cơn, nhưng đối xử với cô rất tốt, thời điểm đã già đến nỗi không đi được, hắn lại thích đẩy xe lăn cho cô, đi khắp nơi.

Có một anh chồng làm giảng viên cũng thật là tốt a, thời điểm từ trần không bị bệnh tra tấn, một khắc Thẩm Ngư nhắm mắt lại, lão già Nghiêm Viêm còn không chịu buông tay cô ra.

Thính giác cuối cùng biến mất, hắn dịu dàng nói bên tai cô: "Chờ anh, anh sẽ lập tức đi theo em."

Tên biến thái, em sẽ không chờ anh đâu, kiếp sau em sẽ tìm một người bình thường như cân đường hộp sữa! Nhất định sẽ không tìm tên biến thái như anh!

——————————

4 chương còn lại mai đăng nốt nhé các ái phi ahihi