Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 52: Phát triển (2)




Khi Tống Ngôn Mục quyết định lễ mừng năm mới sẽ về nhà họ Tống, nhà lớn nhà họ Tống đã ở tiến hành một trận tranh luận kịch liệt.

Nguyên nhân đương nhiên là vì Tống Ngôn Mục.

Tống Nghĩa Cẩn và vợ Lâm Hồng đề nghị với ông cụ, tết năm nay để cho Ngôn Mục trở về một chuyến. Ông cụ vẫn không đồng ý, Lâm Hồng nhất thời kích động nói ra.

“Cha, đã ba năm rồi. Cho dù ngài một chút cũng không nhớ cháu nội, nhưng con dâu và Nghĩa Cẩn nhớ con trai. Đó thịt rớt trên người con xuống, đã xa con hơn 1000 ngày, con luôn đếm kỹ. Nếu Ngôn Mục năm nay còn không thể về, con sẽ đi qua thăm con trai mình. Về sau Ngôn Mục ở đâu con sẽ ở đó!”

Ngụ ý chính là, nếu ông cụ không cho con trai trai bà trở về, thì cũng đuổi bà khỏi nhà họ Tống đi.

Lời này vô cùng chí khí, ông cụ Tống nghe được không vui, mặt mày bình tĩnh dạy dỗ con dâu,“Lâm Hồng, con là vợ Nghĩa Cẩn, là người nhà họ Tống. Cuộc sống của Ngôn Mục ở bên ngoài rất tốt, nếu vởi vì con và nó tiếp xúc mà lại gây tai họa cho nhà họ Tống thì làm sao bây giờ?”

“Gây tai hoạ?” Lâm Hồng bất chấp tất cả, nhà mẹ đẻ của bà là gia đình tin số mạng nhiều hơn phong thủy. Tin tưởng tới mức như ông cụ Tống, không có mấy ai. Ở nhà mẹ đẻ, bà chính là cái chê cười, ngay cả con mình cũng bảo vệ không được, bị đuổi xa như vậy, về nhà một chuyến cũng không cho phép.

“Ông cụ, ngài nói cho rõ, có tai họa của người nào là do Ngôn Mục gọi đến? Lúc trước trong nhà không chuyện không thuận lợi, là vì có người hại, không phải bởi vì Ngôn Mục hại bọn họ. Ngôn Mục từ nhỏ đến lớn, có ăn chơi sao, có uống rượu cờ bạc sao? Có đua xe đánh nhau sao? Nó có chạy theo những thiếu gia hư đốn nhà khác hít ma túy, hay kết cấu với thế lực buôn lậu vũ khí đạn dược?” Lâm Hồng càng nói càng kích động, giọng nói luôn luôn dịu dàng cũng bắt đầu khàn khàn,“Rõ ràng là do chúng ta không có năng lực tìm được thủ phạm, lại đổ hết lên người một đứa bé vô tội!”

“Đủ rồi!” Ông cụ Tống vỗ cái bàn, những lời này của Lâm Hồng như đâm vào tim của hắn. Đó là đứa cháu nội ông từng vô cùng kỳ vọng, không có sai lầm gì mà lại bị đưa ra khỏi nhà, ông làm sao có thể không lo lắng, sao có thể không ảo não. Nhưng, một khi đã quyết định, cho dù là sai lầm cũng muốn phải kiên trì đến cùng (ngu ngốc – editor chữi!!!), đây là tính tình quật cường cả đời của ông cụ Tống.

Tống Nghĩa Cẩn ở một bên, nắm đấm xiết chặc muốn chảy máu, hắn trước trấn an vợ, sau đó cúi đầu với ông cụ Tống,“Cha, con và Lâm Hồng chỉ có một đứa con. Ngôn Mục cũng đã muốn 18 tuổi, là người trưởng thành rồi, về sau cũng không nhất định sẽ tiếp tục ở trong nước phát triển. Vạn nhất khi thi vào trường đại học thì lập tức ra nước ngoài, dựa theo an bài của ngài, chúng con chẳng phải sẽ cả đời không gặp được con trai ruột của mình sao?” (D: Cái này con bảo đảm với hai bác, bạn Mục sẽ không đi, yên tâm!!! Làm sao mà bạn Mục có thể đi được, bé Tuyết nhà con sẽ không để chuyện đó xảy ra. Chắc luôn!!!)

Bởi vì vấn đề của con mình, Tống Nghĩa Cẩn và ông cụ Tống vẫn luôn có hiềm khích. Chính là bình thường, mọi người đều cất giấu mà thôi.

Đàn ông ấy hả, có một số thứ không nói ra, là có thể vĩnh viễn che dấu.

Nhưng Lâm Hồng thì không được.

Năm thứ nhất Tống Ngôn Mục không có về, bà chờ.

Năm thứ hai Tống Ngôn Mục vẫn là không có về, bà tức giận.

Năm nay đã là năm thứ ba, bà bắt đầu tuyệt vọng, rốt cuộc chờ không nổi nữa. Tống Ngôn Giản đã được xác nhận là người thừa kế tiếp theo của gia tộc, chồng của mình tiếp tục thì có thể làm được cái gì? Sớm muộn gì cũng phải giao lại cho cháu trai. Vì nhà họ Tống dốc hết tâm huyết, lại ngay cả con mình cũng phải bỏ mặc, đây tính cái gì? (D: ta cũng bức xúc)

Có lẽ chồng luôn luôn tìm kiếm cơ hội, một cơ hội để cho Ngôn Mục có thể trở về. Nhưng là người làm mẹ bà có nhiều nổi khổ, mật vàng cũng ngâm thấu toàn thân, có ai rõ?

“Nghĩa Cẩn, không cần tiếp tục nữa. Đưa Lâm Hồng trở về nghỉ ngơi.” Ông cụ Tống phất tay, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.

Lâm Hồng khóc thành tiếng, tự mình mở cửa chạy ra ngoài. Tống Nghĩa Cẩn thở dài, xoay người đuổi theo.

Trong thư phòng, còn lại một mình ông cụ Tống thở ngắn than dài, con lớn mang theo con dâu đến như vậy…… Xem ra, mặc kệ nói như thế nào, bọn họ đều là muốn đi gặp Ngôn Mục.

Quên đi, ông sẽ không ngăn trở. Để cho bọn họ gặp đi, nếu gặp, nhà họ Tống bình yên, vậy có thể thử lại lần nữa.

Nhưng mà, nhà họ Tống này, đã muốn cho Tống Ngôn Giản, không thể lại cho Tống Ngôn Mục.

Đã ở lại nhà chính của nhà họ Tống – Tống Ngôn Giản đang từ cửa sổ nhìn bác trai đuổi theo bác gái, bác gái kịch liệt kể lể, bác trai cuối cùng ôm lấy bà, thật lâu sau hai người mới yên ổn xuống, cùng nhau rời đi.

‘Tống Ngôn Mục muốn trở về? Tống Ngôn Giản chống cằm, gió từ cửa sổ thổi qua tóc hắn.

Muốn trở về, cũng không dễ dàng như vậy nha.

Xác nhận thái độ và thực lực hiện tại của cậu, nhìn xem là kẻ thù hay là anh em, hoặc là nói có tư cách làm minh hữu hay không.

Em trai thân ái của tôi.’

Từ khi Lan Đề vào nhà họ Ngô, Tống Ngôn Mục và Tống Nghĩa Đức cũng giảm bớt sự chèn ép với nhà họ Ngô. Dù sao mục đích của Lan Đề là đoạt được tất cả của nhà họ Ngô, cuối cùng trả lại cho Ngô Sâm Nhược. Làm anh em, Tống Ngôn Mục không thể nuốt trọn nhà họ Ngô.

Chẳng qua đối với Ngô Thiên Tứ mà nói, hắn cảm thấy con gái lớn trở về, hắn mặc kệ cái gì.

Chỉ là, thân thể hắn càng ngày càng không tốt, động một chút thì cảm mạo ho khan, thức một đêm thì hoảng hốt hụt hơi. Lan Đề nói hắn bởi vì làm lụng vất vả, phải nghỉ ngơi nhiều, sau đó mỗi ngày đều hầm canh cho hắn uống.

Hắn cũng cảm thấy, mình có thể mang theo Lan Đề đi ra ngoài nghĩ ngơi một chút.

Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải nghe tin này, hai người đều thực kinh ngạc. Tuy rằng Ngô Thiên Tứ đối với Ngô Du Hà rất cưng chiều, nhưng chưa từng có lần nào một mình mang con gái ra ngoài đi chơi.

Tết năm trước, hai người bọn họ cũng không có ở nhà họ Ngô, mà là về nhà mẹ đẻ của mình ăn tết, cho nên đối với màng cha con loạn luận lúc trước cũng không biết được. Mà Ngô Mộng và Ngô Tân đều bị cấm nói, đều là người thông minh bọn họ vì mẹ mình, đều là giữ kín như bưng.

Nhưng mà bọn họ đối với quyết định này của Ngô Thiên Tứ, đều lén tỏ vẻ khinh bỉ.

“Chị cả cũng quá không biết xấu hổ rồi, chẵng lẽ còn muốn tiếp tục như vậy với cha?” Trên mặt Ngô Mộng là âm ngoan không phù hợp với độ tuổi, “Như vậy, Nhà họ Ngô không phải sẽ thành của một mình chị ta sao?”

Ngô Viên Viên tính cách yếu nhưng khéo đưa đẩy, cô ta lắc lắc tay Ngô Mộng,“Chị ba, quên đi. Chị cả làm việc vừa ngoan vừa tuyệt, chúng ta dù sao về sau có thể gả cho nhà tốt. Nói sao thì, đồ cưới là không thể thiếu được.”

Đối với Ngô Viên Viên mà nói, anh ruột của cô ta – Ngô Tân đã bị đưa vào trại giáo dưỡng, tự mình phải lo lấy mình, bảo về mẹ cho tốt, sẽ không sai lầm. Thứ này, cô ta tạm thời không muốn đi tranh giành.

Ngô Mộng hiểu được tính cách Ngô Viên Viên, cô ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng không đề bạt, Ngô Viên Viên dù sao cũng không phải cùng một mẹ với cô ta.

Ngô Lỗi chung một mẹ với cô ta, nhưng mà Ngô lỗi càng ngày càng im lặng ít lời rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mặc kệ cùng hắn thương lượng chuyện gì, hắn đều giữ vững bộ dáng nghe cũng như không nghe.

Nếu Ngô Du Hà thật sự dám nuốt hết nhà họ Ngô, tôi Ngô Mộng sẽ nói chuyện cha con loạn luận của các người nói ra. Ngô Mộng oán hận nghĩ.

Lan Đề tiếp tục tâm trạng tốt dùng thực vật và thịt tương khác với nhau mà cô tìm được hầm canh cho Ngô Thiên Tứ, tiếp tục uống như vậy, qua vài năm, Ngô Thiên Tứ có thể trúng gió liệt nửa người, không tệ không tệ.

Chuyện muốn đi ra ngoài chơi, có phải nên giải quyết chuyện của Lâm Dư Phỉ trước hay không?

Nghĩ đến đây, cô lập tức gọi điện thoại cho Lâm Dư Phỉ, hẹn ả sau khi tan học thì ra quán cà phê nói chuyện. Lâm Dư Phỉ ở bên kia hỏi có thể dẫn Mộc Dong theo hay không, Lan Đề không phản đối.

Chờ khi Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong khoan thai đến chậm, Lan Đề cũng uống cà phê tới no luôn rồi.

Thật cẩn thận ngồi xuống ghế, Lâm Dư Phỉ không có giải thích gì, mà là nhẹ giọng hỏi,“Chị Du Hà, là chuyện tìm trường học sao?”

“Chuyện tìm trường học không vội, chờ cô học hết học kỳ này rồi tìm cũng không muộn. Hiện tại có chuyện cần cô làm.” Ngô Du Hà khiêu mi.

“Chị Du Hà chị nói đi, em nhất định làm tốt.” Lâm Dư Phỉ vội vàng gật đầu, gần đây mẹ Trương Hồ và mẹ ả quật ra chuyện, ả còn muốn nói với Ngô Du Hà nhờ cô ta giúp đấy.

“Đính hôn với Trương Hồ, giúp nhà họ Ngô chúng tôi coi chừng nhà bọn họ.”

Lời Ngô Du Hà nói không khác gì trái bom nổ, làm Lâm Dư Phỉ choáng váng đầu óc.

“Cái gì, cái gì?” Mộc Dong ở một bên thiếu chút nữa nhảy dựng lên,“Này rất……”

Ngô Du Hà cười như không cười liếc Mộc Dong một cái, Mộc Dong lập tức ủ rũ. Ánh mắt Ngô Du Hà giống như đang nói, vậy cô làm?

Môi Lâm Dư Phỉ run run, không nói chuyện.

“Ngụy Minh Nguyệt giúp Trương Hồ, cũng không có giúp cô. Cô nghĩ đi, Ngụy Minh Nguyệt tới thành phố Hải Đường để đầu tư, mối quan hệ với nhà chúng tôi chắc chắn là cạnh tranh. Gia đình Trương Hồ và thân thích hai ba lần tới nhà chúng tôi quậy, đối nhà chúng tôi cũng không có ảnh hưởng quá lớn.” Ngô Du Hà đốt một điếu thuốc, động tác thuần thục rút ra, khói màu lam nhạt quanh quẩn mập mờ,“Dù sao chỉ là đính hôn, tuổi cô còn nhỏ như vậy, không nhất định giữ lời. Chuyện này nói trắng ra là cũng bởi vì cô làm nên, cởi chuông phải tìm người buột chuông. Cô đi xử lý, vô cùng thích hợp.”

“Trừ đính hôn, không có cách khác sao?‘Lâm Dư Phỉ kịch liệt áp chế sự run rẩy, ý đồ tìm ra cách khác.

“Mẹ của Trương Hồ bị mẹ cô chém bị thương bây giờ còn nằm ở bệnh viện, nhà các người có thể bồi thường đủ tiền thuốc men sao? Nếu làm không tốt, cô sẽ phải bỏ học. Tự mình nghĩ lại đi.” Ngô Du Hà lạnh lùng phun khói,“Nếu cô thông minh thì dùng cách khác để giải quyết vân đề, nếu không được, thì ngoan ngoãn đính hôn.”

Mộc Dong cảm thấy Lâm Dư Phỉ thật sự là xui xẻo, vốn dĩ là hoa hậu giảng đường người gặp người thích, bây giờ rơi xuống nước thành gà rừng, ai cũng có thể nhổ lông. Nhìn lại mình, ả sợ tới mức rung mình một cái.

Chính mình phát điên cái gì mà lại cùng Lâm Dư Phỉ giao tiếp với nhà họ Ngô đây? Cho dù mình phải bỏ nhiều tiền để trở về trường ở huyện Lận Hồng học, cũng có thể an an ổn ổn thi vào một trường đại học. Đi theo Lâm Dư Phỉ, cảm giác giống như là rơi vào vũng bùn, càng ngày càng trầm trọng.

Không thể không nói, Mộc Dong khó được thông minh hôm nay xem như mở mang đầu óc, đoán được một chuyện vô cùng chính xác trong tương lai.

Hôm nay trở về, sẽ không quá thân cận với Lâm Dư Phỉ, Mộc Dong ở trong lòng yên lặng thề.

Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ tuy rằng bị tin này làm cho choáng váng đầu óc, cũng không có ngốc. Biểu cảm của Mộc Dong toàn bộ rơi vào mắt ả.

‘Muốn bỏ rơi tao? Làm sao có thể. Tao thật vất vả mới bắt được mày tới làm đệm lưng, có thể cho mày chạy trốn mới là lạ.’

Sau khi đi khỏi quán cà phê, Lâm Dư Phỉ không nói hai lời ôm Mộc Dong khóc thương tâm. Nước mắt giống như chết cha chết mẹ rơi xuống như mưa, mặt Lâm Dư Phỉ tái nhợt yếu ớt không chịu nổi một chiêu.

Mộc Dong bị ôm, trong lòng cũng có cảm giác bầu bí thương nhau. Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ thảm, cùng ả vẫn là…… Không có liên quan.

“Dong Dong, cậu phải giúp tớ……”

Lâm Dư Phỉ khẩn cầu Mộc Dong,“Đi tìm Trương Hồ với tớ, được không?”

Mộc Dong đẩy tay Lâm Dư Phỉ, cười gượng,“Tớ đi thì có thể nói cái gì đây, chuyện của hai người tớ cũng chưa từng xen vào……”

“Dong Dong, cậu…… cậu bị dọa sợ sao?” Lâm Dư Phỉ không thể tin buông Mộc Dong ra,“Có phải là cậu nghe thấy tin tức đó nên cũng bị dọa? Lúc trước khi tớ nghe chuyện của cậu và Chư Úy, cũng không giống phản ứng của cậu bây giờ……”

Nói đến đây, Mộc Dong mới nhớ tới, chuyện của gia đình Chư Úy và mình còn chưa kết thúc hoàn toàn. Tuy rằng cuối cùng gia đình Chư Úy cũng đã rút đơn kiện, nhưng từ nay về sau kết thù với nhà họ Mộc, trực tiếp nói bệnh viện nhà bọn họ và bệnh viện thành phố, tuyệt đối không trị liệu cho người nhà họ Mộc.

Còn có tuy rằng trong khoảng thời gian này ả không đến trường, nhưng có một ít bạn học lại đi lanh qoanh quanh chỗ ở của ả và Mộc Lê.

“Tớ……” Mộc Dong thở dài,“Đúng vậy, tớ có chút sợ. Dư Phỉ, cậu nói hai chúng ta đã tạo nghiệt gì, tại sao lại biến thành như vậy. Mộc Tuyết thì càng ngày càng tốt, hai chúng ta càng ngày càng kém……”

Nghe khẩu khí Mộc Dong dịu đi, Lâm Dư Phỉ cũng có vẻ thu hồi cảm xúc,“Không có sao hết, tất cả đều tốt rồi. Một mình tớ lực lượng có hạn, cậu cũng vậy. Chỉ khi chúng ta hợp tác, giao lại sau lưng cho nhau, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”

Mộc Dong nghe được gật đầu. Quên đi, có một người bạn cũng không tệ.

“Nhưng mà, tớ không muốn có liên hệ gì với nhà họ Ngô. Tớ thật sự có chút sợ chị Ngô Du Hà.”

Lâm Dư Phỉ an ủi nắm tay Mộc Dong: “Ừ, sợ hãi.”

Cuối tuần, Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong cùng tới bệnh viện tìm Trương Hồ và Lô Tú Phân. Trương Hồ đang gọt tạo cho Lô Tú Phân, thấy Lâm Dư Phỉ đến, mặt lập tức xoay qua một bên.

Cảm giác bây giờ của hắn với Lâm Dư Phỉ rất phức tạp. Sau khi ngây thơ bị đánh vỡ, hắn đối với Lâm Dư Phỉ chỉ có dục vọng, sau lần cưỡng hiếp đó, Lâm Dư Phỉ hẳn là hận hắn, nếu không cũng sẽ không kêu Ngô Tân đánh gãy chân hắn. Cho nên hắn và Lâm Dư Phỉ là kẻ thù, kết quả bây giờ nhà họ Ngô để cho hắn và Lâm Dư Phỉ đính hôn, Ngụy Minh Nguyệt cũng nói như vậy có thể rèn luyện hắn. Hắn thật sự rất đau đầu, Lâm Dư Phỉ là người phụ nữ thông minh lại độc ác, nếu cưới thật, gặp chuyện không may là người nhà họ Trương.

Cho nên nói, Trương Hồ đối với chuyện đính hôn với Lâm Dư Phỉ, vô cùng không muốn.

Nhưng mà, không muốn, cũng không dám nói. Lô Tú Phân thèm nhỏ dãi ngôi nhà mà Ngô Du Hà hứa cho, nghe nói hơn 100 mét vuông.

Nói gì nữa đây, Ngụy Minh Nguyệt cũng đã gật đầu, hắn còn có thể giãy giụa cái gì?

Lâm Dư Phỉ vào phòng bệnh, để túi quýt lên đầu tủ cạnh giường, sau đó kéo Mộc Dong ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Dì Lô đã khỏe hơn chưa?”Giọng nói Lâm Dư Phỉ mềm mại ôn hòa, nghe ra cũng không làm cho người ta ghét.

Cho nên Trương Hồ vẫn trả lời: “Đỡ hơn rồi, chỉ là miệng vết thương khép lại chậm.”

Thấy đối phương trả lời mình, trong lòng Lâm Dư Phỉ trùng xuống: “Trương Hồ, hai chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi.”

Một bên giả bộ ngủ Lô Tú Phân hung tợn mở mắt ra: “Một mình cái gì, nói ở đây đi.”

Lô Tú Phân đột nhiên nói chuyện làm Mộc Dong sợ hết hồn, Lâm Dư Phỉ đỏ hồng mắt không nói chuyện.

Nếu là trước kia, Trương Hồ chắc chắn sẽ đi theo Lâm Dư Phỉ ra ngoài. Nhưng mà hiện tại, hắn cũng cẩn thận hơn rất nhiều: “Muốn nói gì thì nói ở đây đi.”

Mày muốn tao nói, Lâm Dư Phỉ cười lạnh trong lòng, vậy mày cũng đừng hối hận.

“Lúc trước, cậu hẹn tôi tới quán trà sửa, kêu tôi làm bạn gái cậu. Ngày đó, cậu cưỡng hiếp tôi, cái quần lót hôm đó tôi vẫn không động đến. Lúc trước tôi cũng không nói gì, là muốn cho cậu một đường đi.” Giọng nói của Lâm Dư Phỉ vẫn yếu đuối như vậy, lời nói ra lại làm cho người ta đau như bị dao đâm.

“Cậu bị đánh gãy chân, là trừng phạt đúng tội.” Lâm Dư Phỉ nói xong nước mắt cũng đã rơi xuống: “Cậu hủy hoại thân thể và ước mơ của một cô gái, cậu bị trừng phạt đúng tội.”

Nghĩ tới chuyện lúc trước, không phải Trương Hồ không chột dạ. Nhưng mà, Lâm Dư Phỉ nghĩ mình là cô gái tốt à?

“Cô đã sớm lên giường với người khác, nói cái gì mà tôi hủy……”

Mộc Dong nghe nói như thế cười lạnh: “Chẳng lẽ mẹ cậu bị cha cậu chơi, những người khác chơi mẹ cậu thì không phải là cưỡng hiếp à?”

Lô Tú Phân vừa thấy Mộc Dong, ôi không phải là đứa con gái ngày đó đánh nhau với bà ta ở ngoài cửa sao, bà ta tức giận thì bả vai càng đau hơn: “Đứa con nít như mày tới đây làm gì, mau cút đi, ở đây có chuyện của mày à?”

Trương Hồ cũng không vui, nhưng con đường của hắn bây giờ không dễ đi, không muốn xảy ra xung đột với Mộc Dong. Mộc Dong mạnh mẽ đánh nhau với mẹ hắn hắn cũng thấy, chỗ này là bệnh viện, không thích hợp cãi nhau.

Lâm Dư Phỉ gật đầu với Mộc Dong, cám ơn ả vừa làm cho bà già kia nghẹn họng.

“Trương Hồ, tôi hoàn toàn có thể đi tới sở cánh sát tố cáo cậu, nói lúc trước cậu uy hiếp tôi, tôi mới không dám đưa chứng cớ ra.” Lâm Dư Phỉ lau khô nước mắt, bày ra biểu cảm nếu cương cứ quyết thì ngọc đá cùng vỡ: “Đoạn ghi âm kia là cậu làm đúng không? Dù sao thanh danh của tôi cũng bị hủy rồi, nhà họ Ngô cũng hận tôi. Đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc, tôi nhất định sẽ đưa cậu vào trại giáo dưỡng.”

Lô Tú Phân nghe xong choáng váng, lúc trước còn mình cưỡng hiếp Lâm Dư Phỉ?! Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy!

Trương Hồ nghe xong, hai tay mở ra: “Tốt, vậy cô đưa tôi vào đi.”

Lâm Dư Phỉ chán nản, Trương Hồ nghĩ ả không có can đảm hay nghĩ ả không chứng cớ? Hay thật sự không sợ ngồi tù?

“Lâm Dư Phỉ, y như đã nói, dù sao tôi cũng đã chơi cô. Hai người chúng ta kéo tới kéo lui như vậy cũng không được cái gì, chi bằng cậu đính hôn với tôi đi. Hai nhà chúng ta thành người một nhà, sẽ không quấn quýt những thứ thóc mục vừng thối này.” Trương Hồ thật sâu thở dài một hơi, quả nhiên, chỉ có đính hôn mới là lựa chọn tốt nhất: “Mẹ của anh cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm với mẹ em, chúng ta giải hòa đi.”

“Nếu không, chúng ta cứ đấu một trận.” Trương Hồ cũng bày ra thái độ hoặc là đồng ý hoặc là chết chung.

Mộc Dong ở một bên nhìn thật lâu, yên lặng nghĩ, thật ra hai người này cũng rất xứng.

Lâm Dư Phỉ ngồi kia không nhúc nhích, trong đầu của ả hiện lên rất nhiều thứ, sau khi ở chung với gia đình Trương Hồ, mối liên hệ với Ngô Du Hà, còn có cuộc sống sau này.

Ả cân nhắc kỹ lợi và hại. ‘Đính hôn, mình có thể chèn ép Trương Hồ và cha mẹ hắn ta hay không, cuộc sống sau này có bị liên lụy hay không; Không đính hôn, sẽ không được Ngô Du Hà giúp, đối với cuộc sống của mình sẽ có ảnh hưởng gì?’

Sau khi suy nghĩ, Lâm Dư Phỉ cười thoải mái: “Trương Hồ, muốn đính hôn với tôi? Các người có thể cho tôi cái gì? Không truy cứu trách nhiệm là xong rồi?”

Trương Hồ và Lô Tú Phân lập tức mất tự nhiên. Chẳng lẽ còn phải dựa theo phong tục đưa sính lễ? Có đáng giá hay không?

Thấy phản ứng lưỡng lự của bọn họ, giọng Lâm Dư Phỉ càng nhẹ nhàng: “Dì Lô, Trương Hồ, đính hôn cũng không phải không thể, nhưng mà đính hôn là cho người ngoài xem. Sau này muốn kết hôn, không có cửa đâu. Chúng ta là một người ở đầu cầu một người ở cuối cầu, có chuyện gì thì thương lượng, sau khi thi vào trường đại học, đính hôn lập tức mất hiệu lực. Nếu không……” Lâm Dư Phỉ dừng một chút, cười âm trầm: “Nếu một người cảm thấy mình đã mất tất cả, một nhà lớn như vậy cùng chết chung, cũng không phải không thể.”

Nói xong, Lâm Dư Phỉ đứng lên, không chào tạm biệt, mang theo Mộc Dong trực tiếp chạy lấy người.

Vì thế, trước khi Lan Đề đi theo Ngô Thiên Tứ du lịch, vừa lòng nghe được tin tức Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ đính hôn.

Đối với tin này Ngụy Minh Nguyệt cũng vô cùng vừa lòng. Hắn phải rời khỏi thành phố Hải Đường, trước khi đi còn cho Lâm Dư Phỉ và Trương Hồ một món quà. Lâm Dư Phỉ nhận quà, nước mắt lưng tròng đưa tiễn, Trương Hồ ở một bên nhíu mày nhìn, cũng không thể nói gì.

Lâm Dư Phỉ lăn lộn trong vũng bùn, Mộc Tiền Trình cỏng Bồ Tát qua sông được một nửa, rốt cục bị nước lớn cuốn trôi rồi.

Mộc Tiền Trình không chiếm được thứ tốt từ chỗ mẹ Hà, không thể làm gì khác hơn là phải nghĩ hết biện pháp, kết quả trong lúc nhất thời không lấy được nhiều vốn lưu động như vậy. Nhóm công nhân nổi giận đánh tới nhà Mộc Tiền Trình.

Mộc Tiền Trình bị đánh gần chết, cũng không biết là ai đã động thủ trước, khi cảnh sát đến thì gần 100 công nhân cũng không dám làm gì, nghe nói là công nhân đòi tiền lương, càng cảm thấy chuyện này khó giải quyết, vài người cảnh sát vừa khuyên nhủ vừa lỗi kéo mới có thể ổn định lại.

Mộc Tiền Trình cả người đầy máu được 120 đưa đi, Hoàng Dao tránh ở trong WC ôm con khóc sướt mướt đi ra, quỳ xuống dập đầu với nhóm công nhân, tỏ vẻ tiền lương nhất định sẽ trả, xin mọi người giơ cao đánh khẽ đừng làm khó bọn họ.

Đối mặt với một người phụ nữ ôm một đứa bé, lại có cảnh sát ở đây, nhóm công nhân tiếp tục phẫn nộ cũng không nói được gì. Cảnh sát làm theo pháp luật muốn dẫn người về lấy khẩu cung, kết quả nhóm công nhân lại rống lên, nói cảnh sát mặc kệ ông chủ ác độc, lại muốn bắt nạt công nhân bọn họ, một đám người lại bắt đầu giương cung bạt kiếm.

Cuối cùng Hoàng Dao tỏ vẻ không truy cứu trách nhiệm của nhóm công nhân, xin bọn họ trở về khuyên nhủ những người khác, nhất định phải bình tĩnh, tiền lương nhất định sẽ phát, trước phát một nửa. Chuyện này mới qua đi.

Không phải Hoàng Dao hào phóng, cô ta là bị dọa sợ vỡ mật. Vừa nãy đám người kia thật sự muốn đánh chết Mộc Tiền Trình, ngay cả mạng cũng không còn, thì lấy tiền để làm chi?

Nghĩ đến đây, Hoàng Dao cắn chặt răng, ở đây không còn tốt nữa. Nhìn nhà họ Mộc bây giờ, chắc chắn sẽ suy tàn. Đông Sơn tái khởi nói thật dễ nghe, thất bại thảm hại càng nhiều hơn.

Cô ta chờ cảnh sát đi rồi, nhanh chóng vào nhà gom hết tiền bạc, quay đầu thấy đứa con đã một tuổi, tay Hoàng Dao lại dừng lại.

Đi thì rất dễ, nhưng đứa bé làm sao bây giờ? Dù nói như thế nào, đó cũng là miếng thịt từ trong bụng cô ta đi ra.

Hoàng Dao bưng mặt khóc lớn, cô ta hao tổn tâm cơ lập gia đình sinh đứa bé, là muốn hưởng phúc, không phải muốn lo lắng hãi hùng. Tại sao cuộc sống của cô ta luôn không như ý? Cuộc đời của cô ta rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo?

Sau khi khóc xong, Hoàng Dao quyết định, tự mình đi tìm Mộc Tuyết một chuyến.

Tuy đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng huyết mạch, có thể đoạn tuyệt được sao?

Chỉ cần Mộc Tuyết đồng ý nói giúp, nhất định không thành vấn đề!

Hoàng Dao muốn tìm Mộc Tuyết, nhưng không dễ dàng như cô ta tưởng tượng.

Thứ nhất, Mộc Tuyết không có ở nhà mình cũng không có ở nhà Tống Nghĩa Đức, mà là cùng Tống Ngôn Mục ở một chỗ khác. Hoàng Dao không dám lắc lư chung quanh mẹ Hà, sợ bị Hoa Báo đánh; Cũng không dám nhiều lần tới nhà Tống Nghĩa Đức, bảo vệ ghét cô ta.

Thứ hai, Hoàng Dao không có nhiều thời gian như vậy để canh trước cửa trường học. Dù có canh cô ta không biết Mộc Tuyết ngồi trên chiếc xe nào, chỉ có thể đứng ở cửa hít tro bụi.

Thật ra Mộc Tuyết đã sớm chú ý tới cô ta, nhưng mà, ai rãnh quan tâm cô ta làm gì.

Nhớ kiếp trước, Mộc Tuyết nghèo, cũng không thấy người mẹ kế này thương hại cô, mỗi lần gặp cô đôi mắt đều nhìn lên trời, ánh mắt khi nhìn Mộc Tuyết giống y như đang nhìn rác rưởi.

Kiếp này, Mộc Tuyết dù có tốt hơn nữa cũng không rảnh đi giúp cô ta.

Lại nói, Mộc Tiền Trình vào bệnh viện cô đã sớm biết. Hoàng Dao tìm mẹ Hà nhưng vô dụng, chẳng lẽ nghĩ cô tuổi còn nhỏ thì sẽ dễ dụ hơn?

Quả thực là chỉ số thông minh bằng hạt cát.

Mà mấy ngày gần đây, Lưu Sảng… Dường như đang yêu.

Đối tượng yêu đương của cậu làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Cô gái kia tên Nhuế Tiểu Hoa, sau lại đổi tên kêu Nhuế Sophie, là một cô gái câm, lại bắt được tim Lưu Sảng!

La Lan Tử ôm đầu lung lay vài ngày cũng không dám nghĩ chuyện này thật, Mộc Tuyết cũng ngạc nhiên nửa ngày. Nhuế Sophie không xấu, lông mày đen biểu hiện cô ấy có tính cách cương nghị, mắt một mí hơi nhếch lên, môi hơi dày gợi cảm, tuy rằng hiện tại vừa gầy vừa đen, nhưng có thể dưỡng mà. Mấu chốt là, ánh mắt của nhuế Sophie, sáng ngời lại lợi hại, bên trong là tình yêu say đắm với Lưu Sảng.

Ánh mắt kia, lạnh lùng, không kém Hoa Báo.

Tình yêu say đắm kia, ai cũng có thể nhìn ra.

Về phần Lưu Sảng tại sao lại động lòng với cô ấy, cậu nói với mọi người, Nhuế Sophie lo cậu quỵt nợ không bồi thường, đi theo cậu tới nhà cậu ở. Người nhà cũng biết được Nhuế Sophie có thân thế đáng thương lại bị mất trí nhớ, còn là cô gái câm, lòng dạ lương thiện cho cô ấy ở lại. Kết quả, buổi sáng mỗi ngày Lưu Sảng tỉnh lại, đều nhìn thấy Nhuế Sophie ngồi ở bên giường mắt bốc ánh sáng xanh nhìn cậu.

Ánh mắt kia… Trái tim nhỏ của Lưu Sảng nhịn không được bùm bùm đập lên, sau đó thì yêu thôi.

Mọi người tỏ vẻ, chúng tớ còn có thể nói cái gì cho phải đây? Chúc phúc cậu, loại người như cậu có thể nói chuyện yêu đương cũng không tệ, ít nhất chứng minh được cậu thích con gái.

Người nhà họ Lưu đã biết chuyện này… Trừ mở lòng với Nhuế Sophie, cũng không có nhiều lời. Đúng vậy, trước kia bọn họ còn lo lắng Lưu Sảng thích Ngô Sâm Nhược… Sau đó có Mộc Tuyết, sự lo lắng của cả nhà mới giảm đi. Kết quả Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục yêu nhau, con trai nhà mình lại bắt đầu luôn điện thoại nhắn tin với Ngô Sâm Nhược nói ‘tớ nhớ cậu rất nhớ cậu khi nào cậu về mỗi ngày tớ đều ôm ảnh chụp của cậu ngủ rất đáng thương’, nói vô cùng buồn nôn, khiến cho tinh thần của cả nhà khẩn trương cao độ. Khi xác định mình thích Nhuế Sophie, vào lúc ban đêm Lưu Sảng liền thổ lộ. Kết quả không cần phải nói, Nhuế Sophie gật đầu như gà mổ thóc, tần suất kia có thể coi như đang đóng đinh vào cột, hơn nữa không nói hai lời lập tức kéo Lưu Sảng hôn môi chuẩn Pháp.

Ngày hôm sau Lưu Sảng choáng váng mời bạn tốt ăn cơm, thuận tiện giới thiệu bạn gái của mình với mọi người.

Lưu Sảng cũng gọi mấy anh em tốt trong trường Hải Đường lúc trước, trong đó bao gồm tiểu cậu béo Lí Tương Hoa, Mộc Tuyết và bọn họ cũng đã không liên lạc một thời thời gian ngắn, thừa dịp này cùng La Lan Tử đùa giỡn với mọi người, nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Hôm nay Tống Ngôn Mục có việc bận không tới được, vì thế đã sớm gọi điện thoại cho Lưu Sảng, hơn nữa kêu Mộc Tuyết nhớ tặng quà cho Nhuế Sophie. Mộc Tuyết mua một cái váy xinh đẹp, La Lan Tử đi theo mua một đôi giày phối hợp. Hai người vui vẻ lôi kéo tay Nhuế Sophie, đưa cho cô ấy.

Nhuế Sophie cũng rất vui vẻ, cô vốn tưởng rằng mình phải đợi bên cạnh Lưu Sảng thật lâu, có lẽ cả đời cũng không danh không phận ở bên cạnh Lưu Sảng. Một người câm, muốn lấy được tình yêu của Lưu Sảng, đó là chuyện gian nan cỡ nào. Không ngờ vận mệnh lại thần kỳ như thế, cho cô một kinh hỉ thật lớn.

Hơn nữa, trong đoạn thời gian này cô đã phân tích, phát hiện quỹ tích vận mệnh của Lưu Sảng đã thay đổi, không giống với kiếp trước.

Giống như, Mộc Tuyết chính là con bướm đang vỗ cánh. Bửa cơm này vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong mọi người theo thường lệ gào thét đi ca hát, vì thế một đám người chậm rãi từ nhà hàng đi ra. Sau đó, Mộc Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoàng Dao đang canh giữ ở cửa nhà hàng.

Tại sao cô ta lại ở đây? Mộc Tuyết nghi hoặc.

Hoàng Dao nhìn thấy Mộc Tuyết và một đám thiếu niên đi ra, không nói hai lời khóc thét: “Tiểu Tuyết con cứu… Cứu cha con đi.” Hoàng Dao đi lên, hự một cái quỳ gối trước mặt Mộc Tuyết.

“Ai vậy?” La Lan Tử bị giật mình.

“Chính là tình nhân từng ôm con riêng tới nhà ép mẹ tới ly hôn sau đó gã cho cha trước của tớ.” Mộc Tuyết cười hì hì trả lời: “Không có liên quan gì với tớ, chúng ta đi thôi.”

Lưu Sảng ghét bỏ trừng mắt nhìn Hoàng Dao đang quỳ trên mặt đất một cái,“Phát điên hả?! Nhanh lên nhanh lên, phòng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi nhanh qua đi.”

Lưu Sảng, Mộc Tuyết và La Lan Tử chơi thân, đối với chuyện gia đình của Mộc Tuyết cũng biết ít nhiều. Thấy ba người này đối với người phụ nữ kia đều không có hảo cảm, vì thế mọi người cũng không để ý, gào to đi về phía trước. Xe đậu ở nhà giữ xe, ba tài xế cũng đã lái ra.

Hoàng Dao ngẩn ngơ, không ngờ Mộc Tuyết lại cứng rắn như vậy, ngay cả nói cũng không nói với cô ta. Nhưng bất chấp giá nào, cô ta cũng phải cố gắng thử xem có thể cảm hóa Mộc Tuyết hay không.

“Tiểu Tuyết à, bất luận dì và cha con lúc trước làm sai chuyện gì, cha con cũng là người sinh dưỡng con. Bây giờ ông ấy nằm trong bệnh viện sống chết không rõ, chẳng lẽ con làm con gái mà không đi thăm ông ấy sao? Sao con có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy! Con có được ngày lành, ăn sung mặc sướng, nhưng cha con ngày nào cũng lo lắng hãi hùng ăn không ngon ngủ không yên…”

Hoàng Dao khóc lóc bi thảm, quỳ đi trên mặt đất, người qua đường và mọi người trong nhà ăn đi ra vây xem. Phía trước có người muốn bênh vực kẻ yếu đi ra ngăn cản bọn họ.

“Trong các người ai là người cô ta kêu, ít nhất phải đỡ người ta dậy chứ…” Đối phương chắc là người chính nghĩa, thấy loại chuyện này trong lòng không thoải mái.

Mộc Tuyết nhìn chằm chằm người nọ, nhếch miệng cười: “Người tốt, cám ơn đã nhắc nhở.”

Sau đó Mộc Tuyết xoay người lại, dùng một tay lôi Hoàng Dao như rút khoai tây, dễ dàng kéo Hoàng Dao đứng lên, sau đó âm thanh to rõ trả lời:

“Lúc trước khi chồng dì ly hôn với mẹ tôi, đã nói rõ kiếp này không muốn nhìn thấy chúng tôi. Hoàng Dao, nếu hôm nay người nghèo túng là tôi và mẹ tôi, bà để tay lên ngực tự hỏi, bà sẽ có tí xíu đồng lòng bố thí sao?”

“Lúc trước bà có thể ôm con riêng đến nhục nhã mẹ tôi, bây giờ tôi có thể trơ mắt nhìn các người đi tìm chết. Đừng nói với tôi cái gì mà chồng bà nằm trong bệnh viện, cho dù nằm trong quan tài, tôi cũng sẽ không đi. Bà có thể làm gì tôi?” Mộc Tuyết cười lạnh ném Hoàng Dao ra: “Hiểu chưa?”

Cả người Hoàng Dao rét run, trong mắt Mộc Tuyết lộ ra huyết sắc và lãnh khốc, làm cô ta kinh hồn bạt vía.

Mộc Tuyết bắt đầu dùng dị năng, nhợt nhạt đông lạnh cảm xúc Hoàng Dao, e ngại, trốn tránh, liều lĩnh, cô ghé sát tai Hoàng Dao: “Nếu thông minh, còn không bằng… Thừa dịp khi nhà họ Mộc còn chưa lật thuyền…”

Nửa câu sau không cần phải nói, Mộc Tuyết cười quỷ dị, buông Hoàng Dao ra, xoay người không quay đầu lại đi khỏi.

Người đàn ông trung niên lúc nãy ngăn đám người Mộc Tuyết đã sớm biến mất, chắc cảm thấy thì ra là tiếc mục mẹ kế diễn cảnh thảm thương trước mặt con gái trước của chồng, người ngoài không thể trêu vào.

Hoàng Dao đứng đó cảm xúc trong lòng quay cuồng rất lâu, rốt cục không thể đè cơn khủng hoảng trong cơ thể. Vốn dĩ đã nghĩ cuốn hết tất cả tài sản rời đi bây giờ không chút chướng ngại, giống như đó mới là cách giải quyết hoàn mỹ nhất.

Xoay người đi về nhà, trong lòng Hoàng Dao đã tính toán tốt những tài chính Mộc Tiền Trình cho cô ta.

Cho nên, chờ Mộc Tiền Trình nằm ở bệnh viện ý thức được Hoàng Dao đã mười ngày không đến thăm hắn, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được, thì Hoàng Dao đã sớm mang theo tất cả vốn lưu động của Mộc Tiền Trình biến mất.

Hơn nữa, ngay cả con hắn cũng mang đi.

Mộc Tiền Trình trên giường bệnh vừa tỉnh không lâu lại hộc máu hôn mê lần nữa.