Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 62: Hỗn chiến 2




Nhìn theo bóng dáng Trương Thảo đi xa, trong lòng mẹ Hà có chút bất an. Bà xoay người nói với Hoa Bảo,“Hoa Báo, em có thể đi theo cô ta không? Chị lo lắng về sau người này sẽ hại tiểu Tuyết……”

Đội lại trước kia, mẹ Hà sẽ không có sự sắc bén này. Hiện tại mẹ Hà kiến thức rộng lớn, nghe được nhiều hơn nhìn cũng nhiều hơn, biết dùng máy tính laptop, ngẫu nhiên lên mạng gặp được rất nhiều tin tức xấu, từ đó về sau đối với an toàn của Mộc Tuyết vô cùng coi trọng.

Hoa Báo gật đầu, cô đã ám chỉ một người đi cùng. Trước khi Mộc Tuyết rời khỏi thành phố Hải Đường, cô sẽ an bài người đi giám sát mụ đàn bà kia. Hiện tại Hoa Báo đã chuyên trách an toàn của Mộc Tuyết còn có mẹ Hà, trong tay cũng có mười mấy người có thể dùng, xem như thăng lên một chức quan nhỏ.

Trương Thảo một đường chạy thở gấp, thật vất vả mới chạy xong ngã tư đường bị kẹt xe, một lần nữa chạy về phía chợ cạnh nhà mình.

Người chồng què của Trương Thảo ở nhà uống rượu, vợ không ở nhà, hắn lục tung nhà rồi tìm được chút tiền lẻ Trương Thảo giấu, đi ra ngoài mua thịt heo mua bình rượu nhỏ về uống, trở về nằm ở trên giường vui chơi giải trí, tâm tình không thể hơn.

Tiếng Trương Thảo mở cửa làm ông ta sợ tới mức ôm mớ thịt vào lòng, sợ Trương Thảo đi vào sẽ đoạt rượu thịt của ông ta. Bây giờ ông ta què, dù có rêu rao như thế nào thì cũng chỉ được cái miệng, không làm được gì cả.

Đã sớm ngửi được mùi rượu thịt trong không khí, trong lòng Trương Thảo thầm mắng thằng đàn ông không nên thân, rốt cuộc có tự giác được mình là một người cha hay không, mỗi lần bà ta đi khỏi nhà tất nhiên người này sẽ trộm tiền mua này nọ ăn, cũng đâu phải quỷ đói đầu thai.

Nhưng hiện tại bà ta không có thời gian đi tranh chấp, Trương Thảo đi vào phòng con gái, tìm được một cái lỗ nhỏ ở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo của con gái, lấy đầu bút bi đâm vào, đảo cổ nửa ngày mới mở được vách ngăn, bên trong thật sự có hai cuốn sổ tiết kiệm, đều là dùng danh nghĩa của Trương Thảo. Một cái có một vạn, một cái có ba ngàn.

Trương Thảo cầm hai tờ giấy, trong lòng vừa chua xót vừa đau, rốt cuộc con gái giấu nhiều tiên như thế từ khi nào? Đều do mình vô dụng, không có thể gả cho người có tiền, để con gái chịu nhiều khổ như vậy…… Nắm chặt sổ tiết kiệm, Trương Thảo xoay người đi ra ngoài cửa.

Lâm Cương thấy Trương Thảo rất kỳ quái, vào cửa không mắng hắn cũng rất kỳ lạ, sau đó không biết tìm kiếm vật gì rồi lại muốn đi. Tò mò hắn cùng đi ra, bắt lấy tay Trương Thảo,“Mụ đàn bà chết tiệt, mày trộm cái gì đấy?”

Trương Thảo đối với gã đàn ông này trừ hận thù thì không có chút tình cảm nào, bà ta cười gạt tay ra,“Lâm Cương, cút ngay.”

Nhưng, Lâm Cương đã thấy rõ ràng thứ Trương Thảo cầm trong tay, lại là sổ tiết kiệm! Mụ đàn bàn chết tiệt này giám giấu sổ tiết kiệm, cho tới bây giờ ông ta cũng không tìm được. Ôi trời, đây là một cơ hội tốt, phải cướp được sổ tiết kiệm! (D: ta ghét nhất là kết hôn, kết hôn rồi có đủ thứ chuyện xảy ra, đây là điển hình!)

Không nói hai lời bắt đầu giằng co với Trương Thảo, mục tiêu của Lâm Cường vô cùng rõ ràng, cướp được sổ tiết kiệm, cho dù xài không được, về sau cũng có thể lấy nó uy hiếp Trương Thảo!

Trương Thảo vội vàng muốn đưa tiền cho Lâm Dư Phỉ, trong lòng hoảng thật, vừa lôi kéo với Lâm Cương vừa hô,“Mày là đồ không có lương tâm, đây là tiền cứu mạng của con gái mày! Mày giành cái gì hả, cái này cũng không phải là mày kiếm! Mày suốt ngày ngồi chờ chết thì lấy tư cách gì để giành hả!”

Nghe nói là tiền cứu mạng Lâm Dư Phỉ, tuy rằng Lâm Cương tư chất thấp, tay vẫn dừng một chút, nhưng câu nói kế tiếp của Trương Thảo đâm vào lòng tự trọng của ông ta.

Càng là người vô dụng, lòng tự trọng lại càng cao.

“Không phải tao kiếm? Tao là người đứng đầu một nhà, toàn bộ tiền trong nhà đều là của tao! Hôm nay nếu tao không cướp tiền, quỷ mới biết là mày có lấy nó chạy trốn với đàn ông hay không!” Lực tay của Lâm Cường mạnh hơn Trương Thảo, dù sao ông ta cũng là đàn ông, lực tay như thế nào cũng sẽ lớn hơn Trương Thảo.

“Mày buông ra! Tao không có nhiều thời gian, tao muốn đi cứu con gái! Nếu không buông ra có tin tao giết mày hay không!”

“Mụ đàn bà chết tiệt, mày còn dám uy hiếp tao? Lão tử hôm nay muốn cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”

“Đồ đàn ông tồi mày đi chết đi!”

“Đồ thối rữa như mày mới nên đi chết!”

Tạch, kéo tới kéo lui không ai nhường ai, tay hai người đều bị kéo tới ra tiếng, nhưng bị hại, là hai sổ tiết kiệm kia.

Roẹt.

Sổ tiết kiệm bị xé thành mấy mảnh, lắc lư du rơi xuống.

Từ lúc nhìn thấy mặt con gái đã hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Hà Hiểu Lệ lại khuất nhục, cùng với đối mặt Lâm Cường thì oán hận, giờ nhìn đến sổ tiết kiệm bị Lâm Cường kéo rách, thần kinh Trương Thảo hoàn toàn suy sụp.

Khi người ta mất kiểm soát, sẽ có hai trường hợp sau, thứ nhất là tự mình hại mình, nhảy lầu đâm vào xe, tìm cái chết; Thứ hai là giết chóc, công kích người chung quanh, sát hại riêng mục tiêu.

Mà mất khống chế được, cũng không nhất định là sẽ điên cuồng kêu to hoặc là mất công kích lý trí.

Trương Thảo chính là như vậy, đột nhiên bà ta bình tĩnh, tựa như tất cả mọi chuyện trên thế giới đều không liên quan với bà ta. Biểu cảm trên mặt rút hết đi, chỉ còn lại sự già cả vượt tuổi.

Lâm Cương ngượng ngùng câm miệng, lui từng bước. Nói cho cùng, đây là một gã đàn ông nhát gan, bình thường hô to gọi nhỏ, trên thực tế là bắt nạt kẻ yếu. Lúc trước bị đám côn đồ đánh gãy chân, hoành hành ở trong trấn, thật ra lá gan vô cùng nhỏ.

Nhặt sổ tiết kiệm lên, Trương Thảo đi tìm nhựa cao su, bà ta một chút cũng không nóng vội. Lấy nhựa cao su ra, cẩn thận dán sổ tiết kiệm lại hoàn hảo. Bà ta mặt không chút thay đổi hỏi Lâm Cương,“Ông còn muốn lấy sao?”

Lâm Cương nghênh mặt trả lời,“Nó vốn là của nhà họ Lâm tao.”

Trương Thảo nói,“À, thật ra những thứ này đều là thứ nhỏ bé, ông theo tôi đến phòng bếp, tôi lấy 10 vạn giấu trong tủ chén đưa cho ông.”

Bị con số 10 vạn làm mờ mắt Lâm Cường gật đầu như gà mổ thóc, đắc ý cười đi vào phòng bếp,“Mụ đàn bà thối, nghe lời sớm hơn thì tốt rồi, thật là, quả nhiên đàn bà đều muốn bị ăn đòn mới nghe lời……”

Trương Thảo đi ở phía sau, chờ Lâm Cường mới vào phòng bếp, lưu loát đóng cửa phòng bếp. Phòng bếp nhà bọn họ rất nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, người không thể chui lọt. Trương Thảo khóa cửa từ bên ngoài, sau đó mặc kệ Lâm Cường chữi rủa, trở về phòng lấy vài bộ quần áo của mình và Lâm Dư Phỉ, sao đó lấy cuốn sổ tiết kiệm năm vạn của mình, còn có túi đồ quan trọng của Lâm Dư Phỉ, không hề lưu luyến đi khỏi cửa.

Nơi này căn bản không phải căn nhà mà bà ta muốn, mà những thứ bà ta muốn từ giờ trở đi, bà ta sẽ tự tay đi lấy.

Lâm Dư Phỉ đi tới bệnh viện tư nhân tốt nhất, ả không quan tâm tới đắt hay không đắt, ả chỉ quan tâm mặt mình có thể hồi phục hay không.

Đáng tiếc, Hoa Báo phái người theo dõi Trương Thảo, tự nhiên sẽ biết Lâm Dư Phỉ ở nơi nào. Bệnh viện kia là của nhà Chư Úy mở. Khi Mộc Tuyết biết tin tức này, đang chúc mừng mối quan hệ yêu đương của La Lan Tử nên ở cùng một chỗ với mọi người, mà Chư Úy vừa vặn cũng ở nơi đó.

Nhớ rõ sau khi lưng mình bị Lý Tiểu Tuyền làm phỏng, Lâm Dư Phỉ làm bộ thân thiết không biết cho cô cái thứ thuốc gì, trong lòng Mộc Tuyết ghê tởm.

Tôi không bỉ ổi như cô, nhưng không có nghĩa là tôi quên đi những đau khổ mà cô ban cho tôi. Gia đình Chư Úy đối với Tống Ngôn Mục là khách khí mười phần, cho nên khi Mộc Tuyết hỏi Chư Úy có thể nói bệnh viện của bọn họ khoong tiếp nhận bệnh nhân tên Lâm Dư Phỉ hay không, Chư Úy suy nghĩ một lát, liền thay cha mẹ đồng ý.

Thiếu một bệnh nhân, đối bọn họ mà nói cũng không tổn thất gì. Mà Mộc Tuyết vui vẻ, tự nhiên Tống Ngôn Mục cũng sẽ vui vẻ. Tống Nghĩa Đức và nhà bọn họ có quan hệ tốt, còn không phải bắt đầu từ mối quan hệ của hắn với Tống Ngôn Mục sao.

Từ điểm đó khẳng định, Tống Ngôn Mục đánh giá Chư Úy rất đúng, hắn quả thật rất thông minh, hơn nữa sẽ không làm chuyện bất lợi với bản thân.

Đêm đó Lâm Dư Phỉ đã bị bệnh viện dịu dàng mời ra, nói không đủ giường bệnh, hơn nữa mặt Lâm Dư Phỉ không có vấn đề, bọn họ đã cẩn thận khâu lại một lần nữa, nên chỉ cần thoa thuốc là tốt rồi.

Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo cùng nhau im lặng đi ra khỏi bệnh viện, bọn họ không biết rốt cuộc là bệnh viện có vấn đề hay thật sự là Lâm Dư Phỉ không sao.

“Dư Phỉ, mẹ muốn ly hôn với Lâm Cường. Chúng ta không về, thứ quan trọng của con mẹ đều mang theo.” Vốn là tính chờ sau khi Lâm Dư Phỉ xuất viện mới nói chuyện này, Trương Thảo không nghĩ tới Lâm Dư Phỉ xuất viện sớm như vậy, vào hôm nay cũng ra hôm nay.

Tâm tư Lâm Dư Phỉ đều đặt trên mặt ả, đối với quyết định của mẹ mình ả không có ý kiến gì,“Mẹ đã sớm nê ly hôn, ngay khi con vừa mới sinh ra thì mẹ nên ly hôn mới phải.”

Xét từ khía cạnh gia đình, Lâm Dư Phỉ và Mộc Tuyết thật đúng là có điểm giống nhau. Nhưng cách sống của bọn họ, là hoàn toàn bất đồng.

Biết con gái đầy ngập oán khí, oán hận trong lòng Trương Thảo với Hà Hiểu Lệ càng sâu, “Hôm nay mẹ gặp Hà Hiểu Lệ, nó càng sống càng tốt……”

Nói tới đây, Lâm Dư Phỉ động tâm,“Mẹ, nghe nói Mộc Tiền Trình phá sản?”

Trương Thảo thở dài,“Đúng vậy, còn bị công nhân đánh gãy tay chân, vợ ôm con và tiền bỏ trốn, tài sản của ông ấy đều bán hết.”

“Mẹ, mẹ ngốc qáu. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà họ Mộc bọn họ ở huyện Lận Hồng vẫn không thiếu bất động sản và cửa hàng, Mộc Dong muốn giả nghèo với con, nhưng con biết nhà bọn họ mở nhà hàng làm ăn rất tốt!” Lâm Dư Phỉ muốn cười lạnh, kết quả động đến vết thương đau rợn người một cái, thuốc tê hết tác dụng thật nhanh!

“Dư Phỉ, ý con nói……” Trương Thảo có chút không dám tin, chẳng lẽ con gái cỗ vũ bà ta tìm mùa xuân thứ hai?

“Mộc Tiền Trình không phải mối tình đầu của mẹ sao? Hiện tại ông ta bị vợ sau vứt bỏ, vợ trước khinh thường, đây chẳng phải thời cơ tốt của mẹ sao? Đau khổ chờ đợi hắn hơn hai mươi năm, khẳng định có thể mềm hoá sự bảo thủ của hắn.” Lâm Dư Phỉ dịu dàng kéo tay Trương Thảo,“Tướng mạo của con duy truyền từ mẹ, nếu mẹ bảo dưỡng tốt, sẽ rất xinh đẹp. Mẹ ngẫm lại đi, dù nhà họ Mộc có suy bại như thế nào, nhưng cái nhà hàng + khách sạn hải sản kia, đều hơn Lâm Cương vô số lần?! Huống chi nếu mẹ kết hôn với Mộc Tiền Trình, con chính là kế nữ của Mộc Tiền Trình, về sau mặc kệ là muốn đi học hay là muốn xem bệnh, đều có đảm nhiều hơn nhiều. Bằng không hai mẹ con chúng ta, chỉ có thể miệng ăn núi lở.”

Một phen phân tích này, Trương Thảo cũng động lòng. Dù bà ta có mơ hồ đến đâu, nhưng từng thất bại và sự già cả của bà ta bây giờ làm cho bà ta phải ngẫm lại.

“Mẹ, Trương Hồ và mẹ hắn đang bị nhốt, chờ bọn họ và Vương Minh bị xử xong, phỏng chừng sẽ tìm con tính sổ.” Hơn nữa, đã biết chuyện này, lại bị phá tướng, Ngô Du Hà khẳng định sẽ không giúp ả. Về sau, muốn kiếm tiền, càng khó, trong lòng Lâm Dư Phỉ bình tĩnh phân tích.

Vì mình, lại vì con gái, Trương Thảo cắng răng,“Được, mẹ nghe lời con.”

Chính mắt thấy Hà Hiểu Lệ từ một bà thím hiện tại biến thành người khí chất đẹp đẽ quý khí, Trương Thảo tin tưởng, nếu con gái mình có thể hơn Mộc Tuyết, bà ta còn kém Hà Hiểu Lệ sao?

Từng vì Hà Hiểu Lệ hạ lưu, không để ý da mặt mới giành được Mộc Tiền Trình. Trương Thảo mặc kệ Hà Hiểu Lệ nói cái gì Mộc Tiền Trình là đồ bỏ, hiện tại với bà ta mà nói, Mộc Tiền Trình chính là bảo bối.

Cuộc đối thoại này, một chữ không thoát khỏi tai của người theo dõi, sau đó một chữ cũng không sót báo lại cho Mộc Tuyết.

Mọi người và La Lan Tử điên cuồng ca hát trong KTV, Mộc Tuyết cũng đi theo La Lan Tử loạn xướng một hơi, cổ họng hơi khan thì nghỉ một chút ai ngờ lại thấy tin nhắn. Cô cười híp mắt, tốt, Trương Thảo và Mộc Tiền Trình cùng nhau, nam thối tha nữ cặn bả sống chung, vậy Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong không phải sẽ buộc chung với nhau sao?

Được, tốt lắm, nếu bọn họ không thành công, mình sẽ giúp một chút. Nhưng mà, nghĩ gả cho Mộc Tiền Trình bọn họ có thể lật ngược thế cờ sao?

Sao có thể đây! Nếu ngay cả vài người bọn họ cũng thu thập không được, còn nói gì tới chuyện giúp Tống Ngôn Mục về nhà họ Tống.

Tống Ngôn Mục bởi vì phải thi vào trường đại học, không có đi ra, Ngô Sâm Nhược và Lưu Sảng ca hát xong thì uống bia, hai người đều say bắt đầu nói mê sảng, Nhuế Sophie ở một bên nghe được kinh hồn táng đảm.

“Sâm Nhược à, nấc…… Lúc trước nghe nói cậu gặp chuyện không may, tớ nghĩ mình không thể yêu ai nữa …… Tớ vừa nghĩ đến mất đi cậu, cả người đều trống rỗng…… Nấc……”

“Hmm, có nghiêm trọng như vậy không?” Ngô Sâm Nhược vừa uống bia vừa uống rượu, cậu đang uống một loại rượu mạnh. Nhưng hôm nay không hiểu sao cậu cũng thực vui vẻ, cho nên muốn uống nhiều một chút.

“Ai biểu cậu là người thứ nhất, người thứ nhất tớ yêu chứ……”

Mặt Sophie tối sầm, hung hãn trừng mắt nhìn Ngô Sâm Nhược. (^^)

Ngô Sâm Nhược phốc cười, tay chụp đầu Lưu Sảng, giống như chụp đầu một con chó nhỏ,“Đừng nói giống như cậu yêu thầm tớ chứ.” Nói xong, còn khó gặp hướng về phía Sophie cười xấu xa,“Sophie, cô muốn nói cái gì?”

Sophie nói tôi muốn đưa cậu về nước Pháp!

Đáng tiếc kiếp này Sophie là người câm, nói không nên lời. Ngôn ngữ của người câm cô đã học hết, nhưng trường hợp này dùng ngón tay để nói thì rất không có khí thế, đần độn đành phải tiếp tục hung hãn trừng mắt Ngô Sâm Nhược, đồng thời giống như kéo thằng nhãi con kéo Lưu Sảng vào lòng mình.

Ngô Sâm Nhược thật vui vẻ, Lưu Sảng có thể có một cô gái như vậy che chở, cậu an tâm. Cô gái kêu Nhuế Sophie này ánh mắt thật sắc bén, không phải người thường. Hành động nhanh nhẹn không thua gì đặc công được huấn luyện, mà đôi mắt cô ấy khi nhìn Lưu Sảng đều là tình yêu say đắm, cô gái như vậy, rất tốt.

Buông vẻ lo lắng Ngô Sâm Nhược cười vui, đôi mắt đẹp sáng rọi, một khác kia Nhuế Sophie cũng vì thiếu niên anh tuấn này mà thất thần, mà Lưu Sảng lại ngao ô một tiếng đánh tiếp.

“Sâm Nhược cậu càng ngày càng đẹp trai tớ thật sự là yêu cậu chết mất tới đây cho tớ ôm một cái!!” (D: dễ thương quá ^^)

Thất thần của Nhuế Sophie lập tức biến thành ghen, hung mãnh xoay người một cái trực tiếp ngăn cách giữa hai người, bất mãn cắn một ngụm lên miệng đầy mùi rượu của Lưu Sảng.

Trừ cha mẹ anh ra thì tuyệt đối không cho phép anh nói yêu người khác trước mặt em!

La Lan Tử và Mộc Tuyết nhìn, hai người ôm bụng thiếu chút nữa cười vỡ bụng.

Kế tiếp chính là thời gian thoải mái. Tống Ngôn Mục chuyên tâm vào cuộc thi, Ngô Sâm Nhược và La Lan Tử ấm áp khoái hoạt nói chuyện yêu đương, Lưu Sảng kéo Nhuế Sophie không sợ chết chạy theo Ngô Sâm Nhược khắp nơi, ngày qua sung sướng mười phần. Về phần Mộc Tuyết, cô bắt đầu dời lực chú ý lên người Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo, đương nhiên, trước khi làm chuyện này, cô quyết định nói chuyện với Mộc Dong trước.

Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ đã tan rã, mà Lâm Dư Phỉ trong khoảng thời gian này tạm thời nghỉ học. Một mình Mộc Dong trở về đến trường, ả không có bạn bè, hơn nữa chuyện lần này kiện ít nhiều gì cũng sẽ truyền ra, vì thế ở trong trường học càng bị cô lập, đồng thời còn bị nhiều người nói này nọ.

Ngẫm lại, Mộc Dong và bạn thân của mình quen cùng một nam sinh, kết quả biến thành quan hệ tứ giác, hủy dung, bị tuyệt tử tuyệt tôn, mất máu quá nhiều nằm viện, ôi trời đúng thật là vỡ kịch cẩu huyết.

Ngay khi Mộc Dong bị mọi người cười nhạo không muốn đến trường, ả nhận được cuộc gọi từ dãy số lạ.

“Alo? Tìm ai?”

Khẩu khí của Mộc Dong không tốt lắm, ả trốn học. Bởi vì ban ngày trường học đều đóng cửa cổng, ả không có biện pháp đi ra, đành phải một mình tránh ở dưới tàng cây ngô đồng trong sân thể dục ngẩn người.

“Mộc Dong, có muốn gặp mặt tâm sự không?” Giọng nói của Mộc Tuyết pha chút ý cười truyền qua, có chút không thật.

“Cô là ai?” Trong lúc nhất thời Mộc Dong không nghe được, ả cảm thấy giọng nói này rất quen.

“Tôi Tống Mộc Tuyết, sao hả, quên tôi rồi?”

Mộc Dong nghẹn họng, là Mộc Tuyết!

“Tôi không muốn gặp cô, nếu cô muốn cười nhạo tôi, tôi sẽ trực tiếp tắt điện thoại.” Mộc Dong oán hận nói,“Tôi biết bây giờ cô sống rất tốt, khỏi cần khoe khoang trước mặt tôi. Dù sao hai chúng ta nằm hai bên đối lập, tôi càng thảm cô lại càng vui vẻ.”

Cô cũng tự giác được à, Mộc Tuyết thật sự vui vẻ, nhưng mà vì có thể khoanh tay đứng nhìn cực phẩm đấu, cô không thừa nhận,“Dong Dong, Lâm Dư Phỉ nếu sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ, không phải cô sẽ phải gọi cô ta là chị họ sao. Hiện tại, cô muốn nói chuyện với tôi chứ?”

Giống như trong nháy mắt bị đập vỡ đầu, Mộc Dong đứng lên, giọng nói có chút run run,“Cô giỡn cái gì vậy hả?”

Mộc Tuyết cười ha ha, cúp điện thoại.

Lần này Mộc Dong nóng nảy, ả đi vòng quanh cây ngô đồng, Lâm Dư Phỉ sửa họ kêu Mộc Dư Phỉ?! ‘Hiện tại nhà họ Mộc chỉ có mình Mộc Tiền Trình là độc thân, chẵng lẽ…… Mẹ Lâm Dư Phỉ hình như đã ly hôn với cha ả? Chẳng lẽ là, Lâm Dư Phỉ muốn gã mẹ ả cho cậu?’

Nghĩ đến đây, Mộc Dong nhịn không được đạp cây ngô đồng một cước, kết quả không làm được gì lại còn bị xước miếng da, đau tới nỗi nước mắt lưng tròng. Không được, ả phải làm rõ chuyện này!

Gọi điện thoại lại, khẩu khí của Mộc Dong gần như có thể xé rách người ta,“Mộc Tuyết, tuy rằng tôi không thích cô, nhưng dù sao cô cũng có quan hệ huyết thống với tôi. Nhưng con tiện nhân Lâm Dư Phỉ, triệt để là người ngoài, huống chi cô ta còn cướp bạn trai tôi, cho tôi một cú đau lớn như vậy. Nếu chuyện này là thật, kiếp này tôi với cô ta đã định là kẻ thù rồi! Bây giờ tôi không thể ra khỏi cổng trường, chờ khi tan học tôi sẽ đến thành phố tìm cô!”

Bên kia điện thoại, Mộc Tuyết nở nụ cười,“Tôi đang ở huyện Lận Hồng, đã lâu không về thay đổi lớn quá, tôi đi dạo, khi nào cô tan học thì gọi cho tôi. Tôi mời cô ăn tối, nghe nói cô rất gầy.”

Thế nhưng còn có thể giết Mộc Tuyết một chút? Mộc Dong không dám tin, vội vàng gật đầu. (Giết ở đây là giết túi tiền)

Trong lúc đợi Mộc Dong tan học, Mộc Tuyết tâm tình tốt tới nhà hàng hải sản.

Sau khi cứu Ngô Sâm Nhược, tóc Mộc Tuyết vẫn chưa khôi phục màu đen, mà là màu xám đậm, giống như tro tàn sau khi bị thiêu đốt, nhìn là màu xám đậm, dưới ánh sáng mặt trời lại có chút trắng bệch, vô cùng đặc biệt, càng ngày càng xinh đẹp. Khi cô đi vào nhà hàng nhân viên phục vụ còn cho rằng cô là con lai.

Gọi một phần cơm hải sản, Mộc Tuyết một mình ngồi ở đại sảnh, mỉm cười đánh giá Mộc Tiền Trình trong quầy.

Mộc Tiền Trình giống như rất phiền lòng, hắn bỏ sổ sách xuống lấy tay xoa trán, chật vật giống như chó rơi xuống nước. Hình như gần đây đã bắt đầu cải nhau với Mộc Quế, rốt cuộc Mộc Tiền Trình cũng bắt đầu xảy ra mâu thuẩn với cái đám thân thích của hắn?

Mộc Tuyết cảm thấy tâm trạng vui sướng, cô sẽ không cho Mộc Tiền Trình cơ hội trở mình, dù sao cô có tiền và dựa và chú năm của Tống Ngôn Mục nên cô cũng có chút quyền, kêu người theo dõi nhà họ Mộc và nhà họ Hà còn có Lâm Dư Phỉ Trương Hồ, hoàn toàn không thành vấn đề.

Dù sao, kiếp trước thiếu cô, chính là những người này; Kiếp này họ cần phải dùng kết cục bi thảm để bù lại, như thế mới công bằng.

Khi phục vụ bưng cơm hải sản lên cho Mộc Tuyết, thấy mặt cô đầy ý cười nhìn Mộc Tiền Trình, nhịn không được tò mò hỏi,“Cô gái cô biết ông chủ hai của chúng tôi?”

Ông chủ hai? Mộc Tuyết không nhịn được, cười lên tiếng.

“Biết chứ, đó là cha trước của tôi.”

Lúc này, Mộc Tiền Trình chú ý tới Mộc Tuyết, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Mộc Tiền Trình đen mặt. Đây là ý gì? Hà Hiểu Lệ trở về nhục nhã hắn, Mộc Tuyết muốn nhục nhã hắn?

Mộc Tiền Trình nóng nảy trừng một cái, Mộc Tuyết hai tay nâng cằm mỉm cười đáp lễ.

Rốt cục, Mộc Tiền Trình chịu không nổi, lạch cạch lạch cạch gậy đi tới, nghiêm giọng nói,“Mày tới làm gì!”

“Ăn cơm.” Tay Mộc Tuyết không đụng cái thìa, trên mặt là biểu cảm tôi đây chỉ ăn cơm thôi.

Mộc Tiền Trình nhìn phần cơm hải sản đắc nhất nhà hàng, nhớ tới lần trước Hà Hiểu Lệ dẫn đàn ông tới, mặt càng đen,“Hừ, nói sao lúc ấy mẹ mày lại muốn ly hôn. Mẹ con chúng mày thật đúng là cùng một mặt hàng, bán ra rồi thì đáng khoe khoang sao? Còn không chỉ một người đến trước mặt tao khoe khoang! Tao nói cho mày biết, tao chờ ngày hai mẹ con dâm đãng chúng mày bị vứt bỏ, đến lúc đó tao cũng sẽ mỗi ngày đến thăm chúng mày!”

Nghiêng đầu, Mộc Tuyết ngay cả dị năng cũng lười dùng. Trước kia cô rất oán hận Mộc Tiền Trình, trong sự oán hận chứa sợ hãi và chờ đời. Sợ hãi Mộc Tiền Trình giận dữ, chờ đợi được cha bảo vệ. Hiện tại, cô lại phát hiện, Mộc Tiền Trình một chút cũng không đáng sợ, hắn chỉ là một lão già thích phô trương thanh thế mà thôi. Mà cô đã được Tống Ngôn Mục bảo vệ, sự bảo vệ này đã cho cô cảm giác an toàn.

“Cha trước, ông đừng dùng những từ không có văn hóa như vậy, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học mà. Lúc trước ở cái thời của ông trở thành một sinh viên là rất quý giá, mẹ tôi bỏ nhiều năm thanh xuân kiếm tiền cho ông đi học, ông lại đem những lời dạy của giáo viên bỏ vào bồn cầu xả nước.” Lời nói của Mộc Tuyết không mang theo thô tục, lại làm cho sắc mặt Mộc Tiền Trình càng khó coi hơn.

Lúc này, Mộc Tuyết tự nhiên cầm lấy thìa, lấy tư thế thong dong tao nhã bắt đầu ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, khí định thần nhàn.

Mộc Tiền Trình cảm thấy huyết áp của mình càng lên càng cao, gần như sẽ lập tức ngất xỉu. Nếu như thân thể hắn còn tốt như lúc trước nhất định hắn sẽ vỗ bàn đánh người, nhưng thân thể hắn đã khiếm khuyết, sau khi bị đám công nhân bạo động kia đả thương, đến bây giờ vẫn không có tốt hoàn toàn, đặc biệt là chân, nếu không chống gậy sẽ không thể đi.

“Hai mẹ con chúng mày sẽ không có kết cục tốt!” Tuy rằng Mộc Tiền Trình càng muốn nói là, không cho phép ăn cút ra ngoài! Nhưng lần trước Mộc Quế và Hà Ái Quốc nháo như vậy, gân đây người đến nhà hàng ăn cơm bắt đầu giảm. Mọi người phỏng chừng là cảm thấy bọn họ cầm chổi đứng trước cửa lớn không cho khách đi vào, thật sự là rất không có tố chất, người ở thành phố, rất nhiều người ăn hải sản tươi, ăn không quen lại bị dị ứng.

Cho nên Mộc Tiền Trình ôm tâm tính dù sao mày cũng phải trả tiền, không dám đuổi người.

“Bây giờ kết cục rất tốt?” Mộc Tuyết nhẹ nhàng trả lời một câu, làm Mộc Tiền Trình lại lần nữa tức giận tới mặt đỏ trướng.

Mộc Quế từ trên lầu đi xuống, thì thấy một màn này, trong lòng bà ta hô oio tổ tông của tôi ơi, Mộc Tuyết không phải bạn gái của cháu thị trưởng sao? Hôm nay chạy tới đây làm gì? Muốn gây khó dễ cho Mộc Tiền Trình?

Hận không thể đá cho em trai mình một cước, Mộc Quế chạy nhanh chạy tới, lúc này bà ta đã biết khôn hơn, bày ra khuôn mặt tươi cười, giống y như má mì,“Tiểu Tuyết à, đã lâu không gặp con, càng ngày càng xinh đẹp, nhuộm tóc màu này thật sự rất đặc biệt! Cơm hải sản ăn ngon không? Không đủ cô lại thêm cho con!“

Mộc Quế này, trước kia nhìn cô đều là khinh bỉ, bây giờ lại thây đổi 180 độ, Mộc Tuyết lắc đầu, vốn tưởng rằng nhà họ Mộc sẽ có khí chất hơn nhà họ Hà, hiện tại xem ra, căn bản chính là một loài với nhau.

Đối với người mình có thể áp chế, liền mọi cách cao ngạo; Đối với người đắc tội không nổi, liền a dua nịnh hót.

Không vô nghĩa với bọn họ, Mộc Tuyết bắt đầu sử dụng phương pháp khống chế dị năng cô vừa học được, đồng thời cuốn hút cảm xúc hai người, hơn nữa là cảm xúc bất đồng.

Mộc Quế, là chán ghét Mộc Tiền Trình, người này đã không có tiền tài, chỉ có thể trở thành liên lụy của nhà các người.

Mộc Tiền Trình là hối hận và khát vọng, nhìn xem, không ai thật lòng yêu thương ông, thân thích của ông khi ông gặp nạn đều bỏ mặt ông, vợ của ông ôm tiền bỏ trốn khi ông khốn cùng, sản nghiệp của ông bay mất hết, tự tôn và kiêu ngạo của ông thất bại thảm hại, cái gì ông cũng không có. Cho nên ông khát vọng có người thương yêu, nguyện ý tiếp nhận ông hiện tại, chỉ cần đối với ông tốt, ông sẽ cảm thấy nhân sinh có giá trị.

Cho bọn họ hai cảm xúc khác nhau, Mộc Tuyết không lâu, hai trăm sáu mươi đồng một phần cơm hải sản cao cấp, cô trực tiếp ném ba trăm đồng trên bàn, cũng không quay đầu lại đi khỏi khách sạn, tự nhiên cũng không có trả lời Mộc Quế.

Mộc Quế da mặt dày, nhặt tiền lên nhét vào túi mình, gần đây bà ta cãi nhau với Mộc Tiền Trình, hễ là bà ta thu tiền sẽ không sẽ tới quầy của Mộc Tiền Trình, cho nên khi nghe thấy khách kêu tính tiền thì hết sức tích cực.

Mộc Tiền Trình cứ như vậy trơ mắt nhìn Mộc Quế cầm tiền nhanh chóng đi khỏi, trong lòng càng thêm hoảng.