Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 75: Tập kích




Những ngày kế tiếp hơi có vẻ bình thản. Mộc Tuyết sắp xếp những thứ trong không gian lại một lần. Rêu và Ngân Tinh cũng không thay đổi nhiều, nhưng lại mọc thêm một ít cỏ phục hồi thể lực, Mộc Sương nói đây là của người trong đoàn phim và một số người từng tiếp xúc qua với Mộc Tuyết. Cụ hiện hóa của Lý Điềm trong không gian là một ngôi sao trên bầu trời, quả nhiên không hổ là ngôi sao sáng sau này. Ngôi sao có tác dụng tăng thêm độ sáng cho không gian, sau đó định kỳ sẽ có một vài viên trân châu mượt mà rơi xuống, Mộc Sương nói cái này chính là trân châu, là thần tĩnh khí có thể làm trang sức cũng có thể ăn để dưỡng nhan. Cụ hiện hóa của Redy trong không gian là một tủ quần áo lớn, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo xinh đẹp, điều này lại làm cho Mộc Tuyết vui vẻ một phen, mặc dù cụ hiện hóa của người đại diện hơi ‘yếu’ một tí, nhưng không thể ngăn được Mộc Tuyết yêu cái đẹp. Còn có nhiều thực vật nhỏ, nhưng mà tác dụng không lớn. Hoa hồng của Lâm Hồng phát triển rất tươi tốt, dưa hấu nhỏ của ‘bé’ mập Lý Tương Hoa cũng phát triển rất mạnh khỏe, cây gai của Hoa Báo vẫn hung mãnh trước sau như một, tóm lại bây giờ trong không gian đã đầy ắp.

Hai người bên cạnh Tống Ngôn Mục, Hà Lệ Phong và Khâu Phàm, không có cụ hiện hóa trong không gian của cô, như Hắc Hồ bây giờ đối xử với cô rất tốt. Có người có thể vô cùng tốt với bạn, nhưng không chắc sẽ đặt bạn vào lòng. Bởi vì có lẽ nếu có một ngày ông cụ Tống ra lệnh một tiếng, có thể bọn họ sẽ đưa họng súng về phía mình, nhưng cô sẽ không vì bọn họ không coi trọng cô mà thương tâm.

Trên thế giới này, hy sinh và hồi báo không nhất thiết song song nhau, giống như cô kiếp trước. Kiếp này Mộc Tuyết đã lạnh nhạt rất nhiều, người quý trọng cô cô cũng sẽ dùng mọi cách mà quý trọng, nhưng cô không yêu cầu tất cả mọi người đều đối tốt tuyệt đối với cô.

Yên lặng đóng phim gần một tháng, phân diễn bên cảnh biệt thự đã quay xong, bên đại học B cũng đã xong. Trong thời gian này Mộc Tuyết cũng lên lớp đại học dự bị ở đại học B. Mộc Tuyết chỉ lên điểm danh rồi xin nghỉ. Lãnh đạo đã sớm chào hỏi với giáo viên, nên giáo viên không nói gì, còn hết lòng tận tụy với công việc ôm một đống sách và ghi chép có ích cho Mộc Tuyết.

Lớp trưởng nhìn thầy ân cần như vậy, đáy mắt loé lên dư quang kỳ quái, hắn đi tới bắt chuyện với Mộc Tuyết, tất cả đều là dò hỏi quan hệ của Mộc Tuyết với thầy. Mộc Tuyết không thích người lớp trưởng  ra vẻ nghiêm trang này, vì vậy cũng lười phản ứng.

Sau đó Mộc Tuyết đáng thương cứ như vậy bắt đầu quá trình vừa gặm sách vừa đóng phim.

Mặc dù Mộc Tuyết và Kim Liên Liên không xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Điềm lại thường xuyên bị động tay động chân, chuột chết hoặc con gián trong hộp cơm, trên quần áo lại quỷ dị xuất hiện vết máu, đèn rơi sát người, làm toàn bộ đoàn phim đều cảm thấy cô ấy là sát tinh, không ai dám tới gần.

Bất đắc dĩ, Mộc Tuyết đành phải cho Lý Điềm một miếng ngọc lưu ly, đồng thời tận lực mang cô ấy theo bên người. Lý Điềm đã sợ đến mất hồn vía, sau khi có ngọc lưu ly thì mấy chuyện đó quái dị đó đã biến mất không ít, ít nhất không còn vô duyên vô cớ bị thương nữa. Hơn nữa Mộc Tuyết che chở cô ấy như vậy, làm cô ấy hết sức cảm động.

Đến nỗi, Mộc Tuyết thừa dịp Lý Điềm ngủ, đưa cô ấy vào không gian cho hắc liên ăn, kết quả thật sự ăn được một bóng đen trong người Lý Điềm.

Xem ra, Kim Liên Liên đã sớm không phải là Kim Liên Liên. Bóng đen này đã xâm nhập vào đoàn phim….. Không chỉ nhắm vào người nhà họ Tống nữa? Đây là biểu hiện muốn tăng cường lực lượng sao?

Xem ra, ăn linh hồn, có thể làm cho bóng đen kia trở nên mạnh hơn. Mà bóng đen trên người Lý Điềm, chỉ làm cho cô ấy uể oải không khỏe mấy ngày, cho nên nói bóng tối cắn nuốt linh hồn người khác thì cần phải có thời gian nhất định.

Nghĩ tới đây, Mộc Tuyết lập tức liên lạc với Ngô Sâm Nhược, nói chuyện này cho cậu biết, để cho cậu nói với người ở nhà chính, tận lực rời khỏi thành phố B một thời gian, người bên cạnh cũng đổi thành những người không có ở thành phố B trong thời gian này là tốt nhất.

Như vậy, ít nhất có thể loại bỏ được một ít nội ứng (ng bị bóng tối ăn ý).

Hôm nay Kim Liên Liên không có cảnh quay, cô ta không mang theo tiểu C, một thân một mình đón xe tới nhà Tống Thiến Mẫn.

Hai chị em Tống Thiến Mẫn và Tống Huệ Ninh thân thiết rúc vào nhau nói chuyện phiếm, thấy Kim Liên Liên tới, hai người cười y như đúc nhau, ánh mắt và động tác cũng vậy.

Người giúp việc sớm đã đi ra ngoài, nên không nhìn thấy, nụ cười của Kim Liên Liên cũng giống hai người này y như đúc. Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.

“Huệ Ninh, chi bị đuổi không có đèn hoa sen, đoán chừng là đã sớm bị ném đi. Dù sao chi bị đuổi là theo chân người ở nhà chính đi khỏi, nói không chừng không có tham gia chuyện này.” Con người Tống Thiến Mẫn đảo quanh, “Bây giờ còn lại chi “Tri”, nhà Tống Tri Bác tớ không vào được, nhà bọn họ có thụy thú canh cửa.”

Tống Huệ Ninh gật đầu một cái, “Chỉ cần đèn hoa sen không có ở nhà Tống Truy Giác, vậy không có gì đáng ngại. Chỉ có đập nát hết đèn hoa sen, mới có thể tìm được chỗ của anh Tống Yên.”

Kim Liên Liên im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh, giống như tượng người không có hồn phách.

Tống Huệ Ninh ngoắt tay với Kim Liên Liên, hai bóng đen từ hốc mắt Kim Liên Liên chảy xuống, bò vào mắt Tống Huệ Ninh. Trí nhớ của Kim Liên Liên trong khoảng thời gian này toàn bộ bị mang đi, Tống Huệ Ninh ngoẹo đầu, cười lớn.

“Mộc Tuyết, ha ha, Tống Mộc Tuyết. Cô ta chính là dã quỷ đã xuất hiện ở bệnh viện, là dã quỷ giúp Tống Ngôn Mục.”

Tống Thiến Mẫn cũng ngoẹo đầu, “Cái tên Ngô Sâm Nhược kia, tớ muốn.”

“Muốn thì tự mình đi lấy đi, xâm chiếm hắn, lấy trí nhớ của hắn, ăn linh hồn của hắn, hắn sẽ vĩnh viễn là của cậu.” Tống Huệ Ninh ôm mình, “Giống như tớ với anh trai, tớ nguyện ý lấy linh hồn của mình đi cứu anh ấy.”

Kim Liên Liên vẫn đứng đó như cũ, đến khi bóng đen từ hốc mắt Tống Huệ Ninh chui vào hốc mắt cô ta một lần nữa, lúc này Kim Liên Liên mới nói một câu, giải quyết vấn đề khó khăn của hai chị em nhà họ Tống.

“Ra tiền mướn tên trộm đi trộm đèn hoa sen, hoặc là đập vỡ, không tốt sao? Tại sao phải tự động thủ chứ?”

So với Tống Huệ Ninh và Tống Thiến Mẫn, ý thức và suy nghĩ của Kim Liên Liên vẫn còn nhiều hơn.

Lần này, hai chị em vui thích cười lên, “Đúng nha.”

“Sau đó, chuyện trước tiên chúng ta phải làm, là diệt trừ Tống Mộc Tuyết và lão đạo sĩ kia.” (mơ đi hai em)

Hai chị em nhất trí nâng tay, cầm chung một chỗ.

Sau khi Tống Thiến Mẫn bị tàn niệm ăn mòn, cô ta cũng bắt đầu ăn mòn người nhà. Ở lần đại náo ở bệnh viện hình như tàn niệm cảm nhận được nguy cơ, cho nên đại bạo phát ra tay với người của các chi.

Cái tốc độ đó, có thể so với ôn dịch.

Phân gia và nhà chính nhà họ Tống bắt đầu bắt hòa trên quan trường và thương trường, bọn họ cũng cho là ý nguyện của mình. Bốn anh em Tống Nghĩa Cẩn cũng không nương tay, ông cụ Tống lại là Đại Mã Kim Mao mượn những thứ dị đồng này không ngừng diệt trừ các thế lực của chi nhỏ. Trong nhất thời, chuyện nhà họ Tống lục đục ở thành phố B sôi sùng sục.

Vốn Kim Liên Liên cũng không dính vào những thứ này, nhưng ai kêu cô ta muốn đích thân đi tìm Tống Thiến Mẫn tố cáo, tự đâm đầu vào rọ. Sau khi tố cáo, cũng bị ăn mòn. Tàn niệm thông qua cô ta, có thể giám thị Mộc Tuyết.

Phim được quay rất nhanh, trong nháy mắt cũng đã sắp xong. Nhân viên đoàn phim nối đuôi nhau rời khỏi sân trường, chuẩn bị ăn cơm. Lúc này, một mực kiềm chế – rốt cuộc Kim Liên Liên cũng ra tay.

Nhân viên đoàn phim có rất nhiều xe, xe chở người quan trọng có 3 chiếc, Mộc Tuyết là người hưởng đãi ngộ đặc biệt, tự nhiên có xe và người chuyên dụng riêng. Nhưng sau một thời gian yên tĩnh, bỗng nhiên Kim Liên Liên nói là ngồi xe buýt bị choáng, ngồi nôn đầy xe. Cô ta khóc nháo muốn đi cùng Mộc Tuyết, lại giả bộ đáng thương nói mình bị ói, tất cả mọi người rất lúng túng.

Trong lòng biết nhất định là Kim Liên Liên cố ý làm vậy, Mộc Tuyết không để cô ta thất vọng, cười gật đầu đồng ý.

Redy vốn kêu Kim Liên Liên lên xe đạo diễn, không ngờ Mộc Tuyết lại mời mình và thợ trang điểm đi xe buýt. Cô có chút thất thần, mình không làm gì có lỗi với Mộc Tuyết chứ? Nhưng Mộc Tuyết lại gật đầu với cô, trong mắt đều là quan tâm và an ủi. Mà Hoa Báo vỗ vai cô, kề tai nói một câu: “Tiểu Tuyết chỉ đang quan tâm cô, cô đừng nghĩ nhiều.”

Trong lòng biết Mộc Tuyết có chuyện muốn nói riêng với Kim Liên Liên, Redy không do dự nữa, lập tức đổi xe.

Có lẽ Tống Ngôn Giản đã tra ra, chi “Dĩ” và chi “Ngộ: từng tiếp cận với tà ma ngoại đạo. Tống Ngôn Giản phân tích với Tống Ngôn Mục, đứa con riêng của chi nhỏ – Tống Khói là người đáng nghi nhất——— hoặc nên nói là ‘quỷ’. Nhưng là tự hắn biến mình thành như vậy, hay có người hại hắn thành như vậy, thì phải điều tra.

Nhưng dù gia tộc tinh nhuệ như nhà họ Tống, cũng gặp khó khăn trong việc tra xét. Dù sao cũng là chuyện mấy năm trước, rất nhiều dấu vết đã sớm biến mất sạch sẽ.

Mộc Tuyết đối với thiếu niên đáng thương được mẹ kế nuôi dưỡng này là rất thương tâm, đặc biệt là bị hành động của em gái hắn chọt trúng tấm lòng thiếu nữ bị nuôi trở về. Nhưng mà, dù có thương tiếc thì Mộc Tuyết cũng không nương tay, bởi vì đối phương rất có thể là nguyên nhân của mọi chuyện.

Cho nên, khi Kim Liên Liên ngồi vào xe, xe vừa mới chạy, Mộc Tuyết cười hì hì nói một câu, “Tống Yên, anh muốn nói với tôi cái gì?”

Mới vừa rồi sắc mặt còn tái nhợt, Kim Liên Liên đột nhiên mỉm cười, “Mộc Tuyết, Tống Mộc Tuyết, dã quỷ.”

Trong chiếc xe này có tài xế và người chăm sóc đặc biệt, nhưng ở giữa hàng ghế sau và trước là lá chắn. súng của Hắc Hồ nhắm ngay Kim Liên Liên.

Kim Liên Liên chỉ cười như vậy, không chút sợ hãi, bóng người màu đen từ cô ta lan tràn ra, trong đầu Mộc Tuyết nghĩ nếu tình huống vạn bất đắc dĩ phải để Hắc Hồ và Hoa Báo thấy cảnh người sống đại biến, lúc này xe chấn động một cái, trong nháy mắt rơi vào bóng tối.

Đây là?! Mộc Tuyết lanh tay lẹ mắt ném Hoa Báo và Hắc Hồ vào không gian. Hai người đó là trợ lực của cô, không thể để cho bóng đen chiếm đoạt được.

Rút kiếm bạch ngọc từ không gian ra, thanh kiếm sáng ngời trong bóng tối. Thanh kiếm sắc bén sáng ngời, bóng tối bốn phía bị đuổi ra ngoài.

Kim Liên Liên còn ngồi đó, an tĩnh nhìn Mộc Tuyết, “Giết cô, còn có lão đạo sĩ kia.”

“Tống Yên, tôi đã chết một lần. Còn anh, cũng đã chết một lần sao?” Bà vú còn trong xe nên không thích hợp để chiến đấu, Mộc Tuyết chỉ có thể nói lời này, vươn tay về phía Kim Liên Liên, “Không bằng, tôi giải thoát cho anh? Anh nhìn anh, trừ thống khổ chỉ có tuyệt vọng, anh còn có thể cảm nhận được thứ gì?”

Kim Liên Liên đột nhiên cười như điên, “Thống khổ cùng tuyệt vọng, là bởi vì có sự tồn tại của Tống Ngôn Mục! Chỉ khi hắn hoàn toàn biến mất, tôi mới có thể giải thoát!”

Trong tiếng cười điên dại, bà vụ bị bóng tối ăn mòn, bắt đầu hòa tan thành chất lỏng đen nhánh, Mộc Tuyết đè tấm ngăn xuống, đưa tay bắt được tài xế bị sợ choáng váng quăng vào không gian.

Hắc liên trong không gian đói, coi như tăng thêm lương thực cho nó đi…, Hắc liên có thể ăn bóng đen mà.

“Lần này, cô trốn không thoát.” Kim Liên Liên đứng lên, lui về phía sau một bước, dung nhập trong bóng tối.

Mộc Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, cô nhìn quanh bốn phía, quả nhiên toàn là màu đen, không nhìn thấy gì.

Chuyện này có nhiều điểm khả nghi, thứ nhất, tại sao Kim Liên Liên lại bị bóng tối tìm tới, thứ hai, tại sao trước nay không động thủ mà bây giờ lại động?!

Bóng tối kia ăn mòn rất mạnh, quần áo trên người Mộc Tuyết đã bị nuốt sạch, nhưng mà vì Mộc Tuyết trường kỳ uống nước hồ và ăn những vật khác trong không gian, cho nên bài xích bóng tối, khiến chúng nó không cách nào chạm vào da được.

Nở một nụ cười liều lĩnh, Mộc Tuyết vươn tay, búng vào bóng tối trước người.

“Hắc, Tống Yên, không trốn thoát được là anh.” Thân thể trần truồng, một tay khác của Mộc Tuyết cầm Hoàn Bội Thiên Y của Tống Tử Khâm, phủ thêm áo khoác cột lên váy, bạch y thật dài bay tới không trung, chắn vô số bóng đen. Bảo đảm sau khi ăn hết bóng đen thì mặt đất sẽ trống trơn và người đó sẽ xuất hiện, Mộc Tuyết hít sâu.

Mộc Tuyết giang hai cánh tay nắm lấy bóng đen sền sệch, hoa sen trong không gian cũng vươn cánh hoa ra.

Bóng đen như thủy triều tràn vào không gian, trực tiếp rơi vào nhụy hoa sen, cánh hoa thật dài cuốn thành hình chữ S, tựa như đang nuốt. Bóng đen vào càng nhiều, cánh hoa sen lại càng lớn, toàn bộ lá sen và hoa sen tản ra tia sáng chói mắt, hơn nữa càng ngày càng lớn càng ngày càng lớn.

Không lâu sau, hoa sen run rẩy mọc thêm hai nụ sen, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tăng trưởng, cuối cùng giương cánh hoa ra gia nhập vào đội ngủ ăn bóng đen.

Được Mộc Sương an trí ở một bên Hoa Báo và Hắc Hồ đã kinh ngạc tới nỗi mất ngôn ngữ, người tài xế thì đã bị Hoa Báo đánh ngất từ sớm, mà bộ dáng Mộc Sương giống Mộc Tuyết y đúc cũng làm lòng phòng bị cũng bọn họ được trấn an.

Bên ngoài, Mộc Tuyết cứ đứng tại chỗ như vậy, không ngừng bắt lấy bóng đen, cô có thể nghe được bóng đen xì xào bàn tán, thương nghị với nhau ý muốn rút lui. Dĩ nhiên Mộc Tuyết sẽ không bỏ qua cho nhiều tàn niệm như vậy, một luồng tàn niệm có thể khống chế một người, bóng đen vô tận vô biên này như ôn dịch, nếu như để chúng thoát thì không biết người nhà họ Tống phải chống lại bao nhiêu kẻ địch.

Tuyệt không được thả đi dù chỉ một chút! Mộc Tuyết dữ tợn, là anh xâm chiếm Kim Liên Liên, là anh tự đâm đâm vào rọ tìm tới tôi, thì sao tôi có thể để anh chạy mất!

Ý niệm Mộc Tuyết khởi động, bạch y bay giữa không trung đột nhiên rời khỏi thân thể Mộc Tuyết, đầu và đuôi giáp biến thành một cái vòng tròn, không hạn chế chiều dài rộng, biến mất trong bóng đêm.

Đây là vây hãm tàn niệm lại, không để cho chúng nó chạy sao?

Quả nhiên có sự tín nhiệm và trợ giúp thật lòng của người nhà họ Tống, xử lý chuyện này đơn giản hơn nhiều!

Hết sức chuyên chú hút lấy bóng đen, Mộc Tuyết cũng cảm nhận được năng lượng bên trong mình càng ngày càng dồi dào, cô đã hoàn toàn quên hết tất cả.

Sau khi xe của đoàn phim chạy đi thật xa, mọi người giống như mới tỉnh hồn, giống như suy nghĩ bị tạm khóa, cái gì cũng không nhớ nổi.

Nhưng mấu chốt là, không thấy xe của Mộc Tuyết!!

Redy hoảng hốt xuống xe, cô níu ngọc lưu ly trước ngực mình. Vừa nãy khi tất cả mọi người đờ đẫn, chỉ có cô là thanh tỉnh. Khi bị bóng tối bao vây ngọc lưu lý phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, đồng thời để cô biết được, Mọc Tuyết gọi cô xuống xe là thật sự lo lắng cho cô.

Nhưng làm sao bây giờ? Sao lại không giải thích mà biến mất chứ?!

Lão đạo sĩ bế quan suy diễn mạng quỹ, tuy chưa tìm được biện pháp sửa lại số mạng Tống Ngôn Mục, nhưng những chi tiết khác thì đã rõ hết. Mạng quỹ của Tống Ngôn Mục là bị phương phương cực độ âm độc cưỡng ép sửa đổi, hơn nữa sửa chữa hết sức tinh xảo. Đối phương sử dụng trận pháp, lấy Tống Ngôn Mục làm mắt trận, thông qua mạng anh để thay đổi và khắc nhà họ Tống.

Ban đầu ông cụ Tống đưa Tống Ngôn Mục đi, quyết định này không sai. Nếu như lúc ấy tiếp tục để Tống Ngôn Mục ở lại, bọn họ lại không biết chút gì về trận pháp này, nhà họ Tống sẽ dần dần suy bại. Những chi nhỏ chỉ cần cắt đứt quan hệ với chủ gia thì sẽ không sao, bởi vì Tống Ngôn Mục là người thừa kế nồng cốt của chủ gia.

Nhưng ông cụ Tống đưa Tống Ngôn Mục đi, trận pháp kia lập tức mất đi tâm trận nên không thể sử dụng, chỉ cần Tống Ngôn Mục trở lại, trận pháp sẽ được khởi động.

Trong khoảng thời gian này, người của nhà chính dùng thế lực của mình, lặng lẽ điều tra chỗ ở của chi nhỏ, có thể là bọn họ không thu hoạch được gì. Lão đạo sĩ gọi mấy tên đệ tử đi theo, cuối cùng phát hiện trong phòng ngủ của chi nhỏ có đèn hoa sen bị đánh nát một nữa.

Mà nhụy hoa, là Tỏa hồn trận.

Nhưng, chi nhỏ đã vườn không nhà trống, toàn bộ không thấy bóng người, không tìm được ghi chép xuất ngoại, cũng không thấy được trong camera giám sát. Bọn họ giống như là biến mất trong một đêm, mà trên giường Tống Tri Bác có một vết máu, nhìn rất ghê người.

Số mạng Tống Tri Bác bị cưỡng ép kết thúc, không tìm được linh hồn. Lão đạo sĩ tính toán được là linh hồn hắn đã bị ăn.

Những linh hồn bị ăn kia… Trước khi chết Thanh Linh Tử đã nói ‘Tỏa hồn trận.’

Lão đạo sĩ Nguyên Phong nhắm mắt, lúc này là một trận ác chiến.

Khi nhân viên đoàn phim đang ngẩn người, Redy lật đật gọi cho giám đốc Cát, giám đốc Cát cũng lập tức báo cho Tống Nghĩa Thành. Người nhà họ Tống lập tức biết tin này. Lão đạo sĩ cảm thấy hẵn là Mộc Tuyết đã bị dẫn vào trận pháp, có lẽ trận pháp cảm nhận được nguy cơ của Mộc Tuyết khi ở bệnh viện, muốn giải quyết Mộc Tuyết?!

Trận pháp này, rốt cuộc bị người khác thao túng, hay là….. Có ý thức của mình?!

Kết hợp với ma khí lúc trước, Nguyên Phong đạo trưởng suy đoán, nhất định hồn phách bị bọn họ đừng để làm bày trận đã bị biến dị, hơn nữa còn cắn trả người. Những bào thai bị nạo kia, rất có thể đều bị giã nát máu thịt để củng cố trận pháp.

Chiêu thức âm độc như vậy, người ta đạo há có thể ngồi yên không quản?

Vốn, thụy thú của lão đạo sĩ đang dò xét trận pháp nằm ở đâu, giờ phút này Mộc Tuyết mất tích, lại giúp ông có được manh mối. Hồ lô và Hỏa Vân Lang trên người Một Tuyết đều là sản vật trong không gian của ông, tự nhiên ông có cách tìm được Mộc Tuyết.

Nhưng mà lần này, lão đạo sĩ không để cho bất kỳ ai đi theo. Nếu đối phó không phải là người, như vậy những người khác sẽ trở thành mối liên lụy. Nguyên Phong đạo trưởng vác Thất tinh kiếm trên lưng, mang theo Tử Kim Hồ Lô, chỉ cần tài xế. Lần này, Tống Ngôn Mục bất luận như thế nào cũng phải đuổi theo.

“Ông nội, Nguyên Phong đạo trưởng, tiểu Tuyết vì con nên mới bị cuốn vào chuyện này.” Tống Ngôn Mục vắt cây súng trên người, vẻ mặt kiên định.

Mặc dù ông cụ Tống thật lòng tin tưởng Mộc Tuyết, nhưng không có nghĩa là ông sẽ coi Mộc Tuyết quan trọng hơn Tống Ngôn Mục, “Ngôn Mục, con ở lại.”

“Dựa theo lời của mọi người, nếu như không phát hiện mà sửa đổi mạng qũy, cùng lắm con chỉ có thể sống tới năm 20 mấy tuổi, sau đó bất ngờ mà chết.” Tống Ngôn Mục cúi đầu với ông nội mình, quyết tuyệt nói: “Ông nội, nếu như không phải gặp được Mộc Tuyết, con không thể nào trở lại nhà họ Tống. Có lẽ vẫn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trở lại, nhưng ác ý quanh quẩn ở thành phố B nhất định sẽ hại nhà họ Tống, mà con sẽ trở thành con dê thế tội, bị trục xuất lần nữa.”

“Là Mộc Tuyết thay đổi tất cả những chuyện này, là Mộc Tuyết thay đổi tất cả của con. Con không thể để một mình cô ấy, vì con mà chiến đấu với những thứ nguy hiểm kia. Ông nội, con là một người đàn ông, không có người đàn ông nào lại để vợ mình bảo vệ phía sau lưng.” Tống Ngôn Mục thẳng người, đi theo Nguyên Phong đạo trưởng, còn có Ngô Sâm Nhược.

Cuộc sống rất dài, Mộc Tuyết đang lớn lên, Tống Ngôn Mục cũng đang thay đổi. Nhất là sau khi trở về thành phố B, được Mộc Tuyết cứu mấy lần, anh chẵng những không thể biểu đạt sự biết ơn và tình yêu với Mộc Tuyết, ngược lại hai người còn phải tách ra một thời gian.

Cuộc sống bị chia rẽ này, người yêu mình muốn đấu lại những tàn niệm mà ngay cả lão đạo sĩ cũng không giải quyết được.

Nếu như còn tiếp tục như vậy nữa, Tống Ngôn Mục cảm thấy mình sẽ điên.

Ngô Sâm Nhược cũng đi theo Tống Ngôn Mục, hai người cứ như vậy đi theo Nguyên Phong đạo trưởng xuống lầu, đi khỏi.

Ông cụ Tống thở dài, tâm tính của Ngôn Mục quả nhiên giống y như cha nó, quá trọng tình cảm.

Nhưng thôi, nếu như Ngôn Mục thật sự xảy ra chuyện, ít nhất Tống Ngôn Giãn đã tỉnh lại. Nghĩ tới đây, ông cụ Tống quay đầu nhìn lại, Tống Ngôn Giản đâu rồi??

Sau khi xe chạy được một đường dài, Tống Ngôn Mục Ngô Sâm Nhược và Nguyên Phong đạo trưởng mới phát hiện, người lái xe là Tống Ngôn Giản!

Lần này, Tống Ngôn Mục nổi giận, “Tống Ngôn Giản anh là tên khốn kiếp, em vội vã đi chịu chết mà anh cũng gấp gáp đi chịu chết sao? Nếu hai người chúng ta đều xảy ra chuyện thì nhà họ Tống tính sao đây?”

Nhìn như tùy ý, thật ra tốc độ xe chạy còn trên cả tốc độ của 200 con ngựa hộp lại, Tống Ngôn Giản cao ngạo quay đầu, “Em trai, có thể kêu một tiếng anh cả nghe một chút không?”

Không nói hai lời, Ngô Sâm Nhược ngồi ở ghế phụ rút súng chỉa vào đầu Tống Ngôn Giản, “Dừng xe, tôi lái, anh cút về.”

Tống Ngôn Giản ngó lơ, ngược lại quẹo cua thật nhanh.

“Sâm Nhược, nhóc chỉa súng vào anh cũng vô dụng, nhóc căn bản không thể nổ súng, với tốc độ này thì dù anh chỉ trượt tay một cái mọi người cũng sẽ tiêu đời, còn nói gì tới đi cứu Mộc Tuyết.”