Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 80: Đính hôn (1)




Mẹ Hà và Tống Truy Giác cùng đi tới những cửa hàng quần áo nổi tiếng nhất thành phố Hải Đường để chọn, kết quả chọn tới chọn lui, cuối cùng lại vào cửa hàng của Mộc Lê, mà nguồn gốc hàng hóa của Mộc Lê, là hàng lậu từ chỗ Việt Tiêu.

Mộc Lê không biết, nhưng Vưu Mạch Đông nhìn một cái đã hiểu. Nhưng chuyện này không cần phải nói, dù sao Mộc Lê bán được tương đương với Tống Ngôn Mục kiếm được tiền.

Tống Truy Giác phong độ đi vào cửa với Hà Hiểu Lệ ưu nhã xinh đẹp, lập tức có nhân viên bán hàng tiến lên đón tiếp, tư vấn.

“Xin hỏi là mặc trong trường hợp nào ạ?”

“Tiệc đính hôn.” Mắt Hà Hiểu Lệ tập trung lên một bộ lễ phục kiểu Châu Âu.

“Chỗ này đều là đồ nhập về từ Anh, chị có thể nhìn thử. Xin hỏi ở trong lễ đính hôn chị có vai trò gì?”

Ngón tay mơn trớn trên quần áo, xác nhận chất vải, Hà Hiểu Lệ kiêu ngạo cười, “Mẹ của cô dâu.”

Cô bán hàng hiểu ý, “Nếu là như vậy, chị nhìn thử bộ lễ phục màu đỏ rượu này? Cái này rất phù hợp.”

Hà Hiểu Lệ và cô bán hàng vừa đi, Mộc Lê vẫn đứng cách đó không xa, tay chân cứng ngắc.

Trời ạ…. Hà Hiểu Lệ, còn có người đàn ông nhiều tiền mà Hà Hiểu Lệ vừa mới câu được.

Vừa này cô ta đã nghe cái gì nhỉ, con gái đính hôn?

Mộc Lê ở lại thành phố này để buôn bán là muôn tìm người giàu có, nhưng cô ta lại có điệu bộ của nữ cường nhân, cửa hàng lại kiếm được nhiều tiền, đã sớm mở thêm mấy gian bán đồ xa xỉ. Điều này dẫn tới những người đàn ông vì tiền mà tìm đến cô ta, từ đầu đến cuối đều chưa từng có tình yêu chân thật.

Dĩ nhiên, Mộc Lê này luôn tìm cách thông dâm với những người đàn ông dẫn vợ hay con tới đây mua đồ.

Mắt thấy Tống Truy Giác đang ở ghế salon xem tạp chí ngồi đợi, trong lòng Mộc Lê nhảy như đánh trống. Hà Hiểu Lệ và người này vẫn không thấy truyền ra tin tức kết hôn, mặc dù không loại bỏ khả năng lặng lẽ đăng ký….. Nhưng mà, Mộc Lê mình là một người phụ nữ xinh đẹp lại có tài còn chưa lập gia đình, so với Hà Hiểu Lệ đã kết hôn còn có con rồi, chắc chắn là mạnh hơn nhiều!

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, trước mắt đang có một đại gia, không đi bắt thì thật có lỗi với bản thân.

Vì vậy Mộc Lê phong tình vạn chủng đi tới.

“Xin chào tiên sinh, hoan nghênh đến cửa hàng quần áo Paris cao cấp, em là tiểu Lê chủ cửa hàng, mời dùng nước sô đa.”

Tống Truy Giác lễ phép nhận lấy, nhân tiện nhìn Mộc Lê một cái, vừa nhìn một cái, Tống Truy Giác lập tức cạn lời.

Người này không phải Mộc Lê cô em chồng cũ của Hiểu Lệ sao, cũng đã hơn 30 chớ nhỏ nhiếc gì. Còn nữa, ánh mắt đầy ẩn tình này… Quả nhiên người nhà họ Mộc không có thứ gì tốt.

Mộc Lê không biết Tống Truy Giác đã sớm điều tra tổ tông ba đời của nhà họ Mộc, còn tự nhiên phô trương phong tình, “Tiên sinh đi cùng vợ tới sao? Nếu như ngồi chờ thấy nhàm chán, chúng ta có thể tán gẫu một chút.”

Tống Truy Giác nhếch môi, “Cám ơn. Nhưng mà giữa tôi và bà chủ đây không có đề tài gì để nói.”

Cây đinh này, đụng vào thật đau.

Có thể kinh doanh cửa hàng xa xỉ phẩm phát triển như vậy, Mộc Lê cũng không còn tự cao tự đại như dĩ vãng, tối thiếu cũng đã học được cách nịnh hót. Cô ta cười đưa danh thiếp của mình ra, “Tiên sinh nói đùa rồi, đây là cách liên lạc của cửa hàng, ngài có thể giữ. Sau này muốn gì, có thể lên mạng xem rồi gọi điện thoại, chúng tôi sẽ giao hàng đến.

Nói xong, Mộc Lê còn nháy mắt với Tống Truy Giác, mới lắc eo đi ra.

Danh thiếp bị ném lên bàn, ngay cả nhìn Tống Truy Giác cũng không thèm nhìn.

Không lâu sau, mình sẽ đưa Hiểu Lệ về thành phố B. Bây giờ nhà họ Tống bị tổn thất nhiều, tất nhiên sẽ triệu hồi lại những nhân viên đã đưa tới các chi. Khi đó, Hiểu Lệ muốn mua gì, còn phải đi tới chỗ này sao?!

Thật ra thì chỉ cần Tống Truy Giác muốn, sẽ lập tức có người đưa cả tiệm quần áo tới nhà cho Hà Hiểu Lệ chọn. Nhưng Hà Hiểu Lệ thích đi ra ngoài dạo phố, cho nên hắn mới chìu. Hành động của Mộc Lê đơn giản chính là dư thừa.

Cuối cùng Hà Hiểu Lệ cũng không chọn được bộ này vừa ý, Vưu Mạch Đông và Tống Truy Giác lập tức dẫn bà rời đi. Tống Truy Giác dứt khoát gợi ý cho Hà Hiểu Lệ, mua đồ của nước ngoài, không bằng đặt may theo ý mình.

Vì vậy Hà Hiểu Lệ đi may sườn xám, gấm được thêu thủ công, đường cong mềm mại, nút áo bằng ngọc, trân châu được kết thành hình hoa, áo màu xanh nhạt còn có bốn đám mây nhỏ, thật sự vô cùng tinh xảo ưu nhã xinh đẹp.

“Thật ra thì quần áo truyền thống của người Hán là Hán phục, nhưng mà, sườn xám cũng có sức quyến rũ của nó. Chờ khi tiểu Tuyết kết hôn, có thể cho người may Hán phục cho em. Giống như người Nhật Bản vậy, họ hay mặc ki – mô – nô vào những dịp trọng đại, đó mới là quần áo đắc tiền nhất, so với bất kỳ đồ xa xỉ nào cũng cao quý hơn.”

Đánh giá mình trong gương, tuy Hà Hiểu Lệ không hiểu cái gì là văn hoa dân tộc, nhưng bà có thể cảm nhận được đây là sự xinh đẹp thuộc về Trung Quốc.

“Được, nghe lời anh.”

Hà Hiểu Lệ rất hài lòng, Tống Truy Giác cũng rất hài lòng. Cặp đôi trung niên bắt đầu giao lại công việc cho trợ lý, sau đó mau vé máy bay bay đến thành phố B. Bởi vì Tống Nghĩa Đức bận rộn nhiều việc nên tới buổi lễ mới có thể trở về.

Nhưng mà, không chỉ riêng Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác tới thành phố B, mà còn có một đám người nhà họ Hà, trong đó bao gồm, ông lão Hà, bà lão Hà, Hà Ái Quốc, Hà Trân Châu, Hà Thành Canh.

Nguyên nhân? Đó tất nhiên là nhờ Mộc Lê..

Cùng hôm ba người bọn đi mua quần áo, hai vợ chồng Hà Ái Quốc cũng đi vào cửa hàng của Mộc Lê. Hai vợ chồng này mở của hàng ở huyện nên cũng kiếm được ít tiền, nghe nói đổ xa xỉ ở thành phố bán rất tốt, một cái túi bảy tám vạn, hai người định bụng tự đi xem thử là loại hàng gì mà mắc như thế, thuận tiện khảo sát toan tính xem có đem về huyện bán được không.

Mộc Lê cũng như Mộc Quế vậy, đối với người nhà họ Hà lúc nào cũng có cái nhìn của sự khinh thị, đối với Hà Ái Quốc chính là cực kỳ ghét. Cô ta tự thấy cửa hàng cửa mình là cửa hàng cao cấp, làm sao có thể để loại nghèo mạt rệp như Hà Ái Quốc đặt chân vào, nhất định chính là sỉ nhục!

Nhưng mà, ở trước cửa hàng, Mộc Lê cũng không dám trở mặt gây gổ, không thể làm gì khác hơn là để cho nhân viên đi tiếp, còn mình thì trở về khu nghĩ ngơi.

Ai ngờ Lưu Thúy vừa nhìn thấy những thứ đắc tiền này, liền sinh ra lòng gian, cho dù mua không nổi cũng phải thử một lần. Lưu Thúy vênh váo hống hách ôm một đống quần áo vào phòng thử quần áo, lúc đi ra thì vừa vặn thấy được Mộc Lê.

Thiết kế của cửa hàng này là khách vào sẽ không thấy được khu nghĩ ngơi, nhưng ở phòng thay đồ thì thấy được, làm vậy là để cho người vợ thử đồ mà vẫn có thể nhìn thấy chồng, người đi dạo ở cửa hàng mà không ảnh hưởng tới người ở khu nghĩ ngơi.

Kết quả, Mộc Lê vẫn không tránh khỏi.

Nhìn thấy Lưu Thúy mặc quần áo đắc tiền của cửa hàng, y như gà vườn chen vào lông phượng hoàng vậy, Mộc Lê hận đến nghiếng răng. Hai người kia nhất định là không mua nổi, không mua nổi mà vẫn thử, bệnh thần kinh!

Lưu Thúy không biết suy nghĩ của Mộc Lê, bà ta vui vẻ đi tới trước mặt Mộc Lê, “Ai yêu đây không phải là Mộc Lê ư, đã lâu không gặp. Cô cũng tới mua quần áo à?”

Liếc Lưu Thúy một cái, Mộc Lê lười phản ứng, nghiêng đầu qua một bên.

Bị đối xử như vậy, Lưu Thúy khó chịu, chẳng quả là thấy người quen nên muốn chào hỏi mà thôi, đối phương có cần vênh lỗ mũi lên trời như vậy không? Không nhìn lại nhà họ Mộc mấy người bât giờ đã thành cái dạng gì, còn tự cho là mình cao quý!

“Cô không nghe hả? Ồ Mộc Lê lỗ tai cô điếc à?” Lưu Thúy cười hì hì lớn tiếng rêu rao, trong cửa hàng còn có mấy vị khách khác đều bị giọng của bà ta hấp dẫn.

Lần này Mộc Lê nổi giận, cô ta kéo Lưu Thúy qua thấp giọng quở trách, “Chỗ này lầ cửa hàng xa xỉ, bà cho là shop bán sỉ ở huyện Lận Hồng à? Muốn làm gì thì làm?”

“Mắc mớ gì cô, trời sanh giọng tôi đã lớn, trong trẻo, cô hâm mộ à?!” Lưu Thúy không chút yếu thế, không giảm chút âm lượng.

Lần này Mộc Lê đen mặt, “Vậy xin lỗi, cửa hàng này tôi mở. Khách có tư chất thấp như bà, tôi tiếp đãi không nổi, xin mời thay quần áo rời đi.”

Vỗn dĩ Hà Ái Quốc đi dạo quanh xem quần áo, kết quả vợ rêu rao làm cho người ta chú ý, hắn cũng cảm thấy mất mặt, nhanh chóng xông tới kêu Lưu Thúy nhỏ tiếng một chút, kết quả lại nghe được Mộc Lê hạ lệnh đuổi khách.

“Mộc Lê, cô có ý gì? Ngại nghèo yêu giàu cũng phải có chừng mực, cô cho là cửa hàng cô mở thì cô là nhân tài có tố chất à, ai không biết lai lịch của cô, khi chống nạnh chữi đổng đanh đá ai bằng cô? Cô em chồng cai cú của nhà họ Mộc ai không biết, chạy đến chỗ này giả bộ cao nhã, kết quả còn không phải là bán quần áo, cô cho mình là người nhà giàu chắc! Hà Ái Quốc âm dương quái khí, một tay đẩy Lưu Thúy, “Nhanh thay ra, đây là thái độ gì, ai cần đồ nhà cô.”

Vốn đã không muốn mua, hai người ăn ý phối hợp, Lưu Thúy nhanh chóng đi thay quần áo, thở phì phò đi ra ngoài, vừa đi vừa náo loạn, “Mắt chó coi thường người, thái độ phục vụ này, còn tự cho mình có tư chất cao!”

Hôm nay Mộc Lê thật sự là ăn một bụng hỏa, cô ta cố nén lời chữi thề xuống, cắn răng nói lại, “Chị cả Hà Hiểu Lệ của các người chính là người giàu có, mới vừa nãy chị ta còn tới đây chọn quần áo, người ta là phải đi dự lễ đính hôn của con gái, mấy người cũng muốn tham gia à? Bây giờ chị cả của mấy người bay lên đầu cành làm phượng hoàng, có nhân tiện đưa các người tới thành phố B hưởng lạt hay không hả? Ở đó quả thật rất cao cấp, hoàn thành được cái tâm tư thành rồng thành phượng của mấy người!”

Không biết tại sao, Mộc Lê lại chắc chắn là Hà Hiểu Lệ chưa nói gì với nhà họ Hà, cả nhà họ Hà chính là một đám thân thích sốt ruột, bại chuyện nhiều hơn thành, trước kia không ít lần gạt tiền của nhà họ Mộc và Hà Hiểu Lệ.

Lời này được nói ra, sắc mặt Hà Ái Quốc và Lưu Thúy đều thay đổi, tiểu Tuyết đính hôn?

Thành phố B?

Với cháu thị trưởng kia sao? Tại sao lại là thành phố B chứ?

Tóm lại, bây giờ Hà Hiểu Lệ đã ly hôn, vẫn chưa gã cho Tống Truy Giác, vậy Hà Hiểu Lệ chính là người nhà họ Hà. Dù nói thế nào, Mộc Tuyết đính hôn, sao nhà mẹ có thể không đến chứ, thân thích đều là xương và gân, Hà Hiểu Lệ không thể coi thường người nhà như vậy được.

Nếu có thể tới thành phố B bước vào nhà họ Tống, ôi trời, vậy nhà họ Hà có thể nhanh chóng biến thành phượng hoàng rồi!

Đầu óc Hà Ái Quốc nhanh chóng xoay chuyển, hắn nắm tay Lưu Thúy, vênh váo tự đắc trả lời, “Nói rồi, chúng tôi chính là muốn đi! Thành rồng thành phượng gì thì cũng là phúc phận của nhà họ Hà chúng tôi, nhà họ Mộc các người không cần tiểu Tuyết, nhà họ Hà chúng tôi cần, hừ hừ, dù sao nhà họ Mộc mấy người chính là mặt trời sắp lặm, không còn nhiều thời gian! Phong thủy luân chuyển, bây giờ là ngày tốt của nhà họ Hà chúng tôi, giữ chặt cửa hàng quần áo của cô đi.”

Nói xong, hai vợ chồng Hà Ái Quốc ngẩng đầu ưỡn ngực đi khỏi, bỏ lại Mộc Lê giận đến choáng váng.

Sau khi về nhà, Hà Ái Quốc nhanh chóng nói chuyện này với người nhà họ Hà, bọn họ thương lượng, về tình về ly thì bọn họ cần đến đông đủ. Nhìn xem, Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết là cô nhi quả mẫu, nếu bên kia là một gia tộc lớn, thì bên nhà gái không thể đơn bạc được. Còn nữa, dù nói thế nào Hà Hiểu Lệ vẫn là người nhà họ Hà, nên sao bọn họ có thể mặc kệ cháu ngoại chứ, người nhà cũng không cần, quá vô nhân đạo đi.

Nếu Hà Hiểu Lệ không nói, vậy bọn họ tự mình hỏi thăm, dù sao chỉ cần hỏi được một chút, tới thành phố B rồi nói sau. Bọn họ không tin, bọn họ tới thành phố B rồi mà Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ có thể không lương tâm đến mức không để ý tới bọn họ.

Trước đêm đính hôn, Mộc Tuyết nói chuyện với Thanh Linh Tử đang chiếm dụng cơ thể Kim Liên Liên.

Từ nhỏ Thanh Linh Tử đã là cô nhi, đi theo sư phụ lớn lên, đối với tình thương của cha mẹ chính là lúc nào cũng hâm mộ. Nếu linh hồn Kim Liên Liên đã không còn, hắn chiếm thân thể này, sống thay Kim Liên Liên cũng không phải là không thể.

Nhưng mà, phải thích ứng, nữ mặc đồ năm thì cũng bình thường, nam mặc đồ nữ…. Thói quen và hành động sẽ khác nhau.

Hơn nữa, đối với một người tu đạo trùng sinh như Thanh Linh Tử, Mộc Tuyết cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ý kiến.

“Tôi cũng không biết, ngay sau khi chết, tôi lập tức chìm vào bóng tối, chờ tới lúc tĩnh lại đã ở trong thân thể nào.” Thanh Linh Tử tức giận nói, “Còn là phụ nữ.”

Mộc Tuyết hiểu, gật đầu, “Biết mà, nếu như lúc trước tôi chết mà sau khi tỉnh lại phát hiện mình là đàn ông, cũng sẽ buồn bực thật lâu.”

Nghe Mộc Tuyết nói vậy, Thanh Linh Tử vỗ vỗ bả vai Mộc Tuyết, “Cho nên cô rất may mắn…. Chờ một chút, lúc trước chết?”

“Tôi với anh không quá giống nhau, tôi là trở về trong cơ thể của mình.”

Đúng lúc lão đạo sĩ đẩy cửa bước vào, nghe lời này, se râu cười một tiếng.

“Cho nên, tiểu Tuyết mới có thể thay đổi và quyết định số mạng.”

Kiếp trước khi mình bế quan dùng linh thức trao đổi với các sư tôn, nhận được một câu tất cả đều có định số. Thì ra kiếp này tất cả sẽ thay đổi, mà người sửa đổi tất cả quỹ tích, là tiểu Tuyết.

Thấy bộ dạng lão đạo sĩ một chút cũng không kinh ngạc, Mộc Tuyết còn ươởng rằng lão đạo sĩ đã biết từ sớm, giờ phút này vội vàng ra sức nũng nịu, “Sư phụ, lúc trước là con không có thời gian rảnh để nói với người…”

“Nói hay không cũng không sao, tiểu Tuyết, mỗi người có vận khí riêng của mình, đó là kỳ duyên của riêng con.” Lão đạo sĩ tâm tính thuần khiết đạo tâm kiên định, cho tới bây giờ cũng không tham không xa.

Mộc Tuyết suy nghĩ rất lâu, lão đạo sĩ là người đáng tin, bây giờ Thanh Linh Tử cũng đã biết không gian của mình, vậy không bằng công khai với sư phụ luôn. Vì vậy cô đưa sư phụ vào không gian của mình, giới thiệu Mộc Sương, còn có những thứ trong không gian, nói ra một số quy tắc.

Người thật lòng đối đãi với Mộc Tuyết sẽ có cụ hiện hóa trong không gian, lão đạo sĩ không thể không vạn vật thần kỳ, cái này thật đúng là giống với Tùy Hầu Châu. Là linh khí mà đại xà hồi báo cho vương chủ, người có duyên có thể sống lại, trăm cách biến hóa, muôn vàn cảnh tượng, lấy được mọi thứ cơ duyên.

“Tiểu Tuyết, còn suy nghĩ một chút, ở thời điểm con sống lại, có thấy hạt châu nào hay không?” Lão đạo sĩ vẫn muốn biết rõ, rốt cuộc có phải Tùy Hầu Châu hay không.

Mộc Tuyết nhớ tới,sau khi mình tỉnh lại, trên ngực có khảm một viên ngọc màu xanh, sau đó, viên ngọc đã khảm sâu vào người mình, ngực xuất hiện một vòng trong màu xanh lá cây.

Một bên Mộc Sương dứt khoát gật đầu, “Bản thể của không gian là viên ngọc. Nhưng mà, tôi cũng không biết có phải Tùy Hầu Châu mà ông nói hay không, tôi có ý thức đi đôi với chuyện tiểu Tuyết sống lại, đây là tim của tiểu Tuyết, có thể cụ hiện hóa sự chân thành – trái tim.”

Trong lòng lão đạo sĩ đã có phán xét, ông không nói thêm nữa, chỉ nói cho tiểu Tuyết, linh châu sẽ không nhận chủ, chẳng qua là chọn người có duyên, có lẽ chờ sau khi tiểu Tuyết già rồi chết, nó sẽ biến mất khỏi thế gian.

Mộc Tuyết gật đầu, có kiếp này, cô có thể thay đổi tất cả, vứt hết tất cả âm u của kiếp trước, nghênh đói ánh sáng chân chính, là đủ rồi.

Cuối cùng ba người bọn họ cùng nhau thương nghị quyết định, Thanh Linh Tử thay thế Kim Liên Liên sống, nhưng phải giả bộ mất trí nhớ, hơn nữa phải đối xử tốt hơn với cha mẹ Kim Liên Liên. Mộc Tuyết phải lấy thân phận sư muội giúp sư ca, giúp hắn học nụ cười và động tác của phụ nữ, đặc biệt là biểu tình của Kim Liên Liên.

Mặc dù Thanh Linh Tử không có chướng ngại khi tiếp nhận thân phận phụ nữ, nhưng Mộc Tuyết vẫn đang suy tư một vấn đề, sau này rốt cuộc Thanh Linh Tử sẽ thích phụ nữ hay đàn ông……

Hà Hiểu Lệ và Tống Truy Giác cùng đi đến thành phố B, Tống Truy Giác đưa bà tới cũng tổ tông của chi ‘Truy’ trước, mới trở lại nhà chính.

Ông cụ Tống đích thân gặp Hà Hiểu Lệ, trong lòng đều là vui mừng đối với mối hôn sự này. Hà Hiểu Lệ vẫn luôn có chút khẩn trương, từ từ bình tĩnh lại dưới sự dưới thích các bố trí trong buổi đính hôn qua lời Tống Ngôn Giản, Tống Tử Khâm.

Ở thủ đô của quốc gia, mới có thể có nhà lớn như vậy, có nhiều vệ sĩ và người hầu như vậy, dù Hà Hiểu Lệ không hiểu, cũng biết đây là nhà quyền quý cao sang, mà cha mẹ chồng tương lai còn có người của nhà chính có thể đích thân đến xem chi tiết của buổi lễ, đã đủ nói rõ bọn họ có bao nhiêu coi trọng buổi lễ đính hôn này. Nhớ hồi đó khi mình và Mộc Tiền Trình kết hôn, ông bà lão Mộc căn bản không quan tâm, Mộc Tiền Trình cũng vội vàng, thậm chỉ bà phải đích thân chạy vạy lo cho hôn lễ của mình.

Không nói những lời thừa, Hà Hiểu Lệ cũng nghiêm túc nhìn bài trí của buổi lễ. Công ty hoa của bà nhận rất nhiều đơn hàng bài trí cho công ty và hôn lễ, những thứ này cơ bản đều có sự sắp xếp giống nhau, bà nhìn nhiều, tự nhiên có thể nhìn ra trong đó thiếu thứ gì.

Khi thảo luận sôi nỗi với người nhà họ Tống, Hà Hiểu Lệ cũng không biết, thời khác này cả người bà đều là tình mẹ chói lọi.

Tống Truy Giác ở một bên nhìn Hà Hiểu Lệ, tim trở nên càng mềm mại.

Từ đầu tới đuôi cũng chỉ nghe Mộc Tuyết khen, mẹ càng ngày càng tài giỏi. Tống Ngôn Mục nắm tay Mộc Tuyết thật chặc, giống như muốn ghì chặc Mộc Tuyết vào lòng mình vậy.

Khi Tống Ngôn Mục biểu đạt tình yêu của mình, không ồn ào náo động cũng không kiêu ngạo, anh vui vẻ dùng hành động để cho đối phương hạnh phúc, cho đối phương không gian và tự do tốt nhất, nhưng mà, phải ở bên cạnh mình.

Mộc Tuyết cũng không biết mình đã thu hoạch tình yêu từ lúc nào, thậm chí còn tính luôn tới hôn nhân. Từ đính hôn đến khi kết hôn vẫn còn một thời gian, cô nhất định phải thừa dịp này, phải yêu đương oanh oanh liệt liệt với Tống Ngôn Mục.

Những thứ trước kia… Đều không thể gọi là yêu đương… Mặc dù cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện, nhưng có rất nhiều cảnh lãng mạn chưa thử! Nhất định phải bù lại!

Trong nháy mắt, đã đến ngày đính hôn. Mà người nhà họ Hà sau khi đến sân bay, lập tức gọi điện thoại cho Hà Hiểu Lệ.

Điện thoại là ông lão Hà gọi, ông ta run lẩy bẩy nói, “Hiểu Lệ à, là cha đây, con đang ở đâu?”

Chân mày Hà Hiểu Lệ nhíu lại. bà biết đám người kia không biết xấu hổ, cố ý không báo. Chẵng lẽ…

Còn chưa kịp trả lời, Hà Hiểu Lệ biết ác mộng của mình thành sự thật.

“Hiểu Lệ à, cha và mẹ con, còn có em trai em gái, cháu trai con cũng tới thành phố B rồi, ngồi máy bay rất choáng váng, con cho người tới đón chúng ta ngay đi.”

Mộc Tuyết và Hà Hiểu Lệ đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, loa điện thoại của Hà Hiểu Lệ lớn, Mộc Tuyết lỗ tai nhạy bén đương nhiên là nghe được.”

Thật đúng là âm hồn bất tan, làm quái gì không biết. Mộc Tuyết đưa tay muốn Hà Hiểu Kệ đưa điện thoại, Hà Hiểu Lệ lắc đầu.

“Cha, các người tới thành phố B du lịch à?”

Đầu bên kia điện thoại, ông lão Hà không vui lẵm, “Chúng ta tới thăm con và tiểu Tuyết, con đó, tiểu Tuyết đính hôn chuyện lớn như vậy cũng không nói, nếu bỏ lỡ hôn sự của cháu ngoại, bộ xương già của ta có xuống mồ cũng không yên lòng…”

Hít sâu một hơi, không phải mẹ Hà chê người nhà họ Hà thấp kém, bọn họ bây giờ rõ ràng là cố ý, trước kia không màng tới hai mẹ con bà sống chết ra sao, bây giờ lại như kẹo mạch nha dán thật chặt.

“Cha, đây chỉ là đính hôn, hơn nữa tiểu Tuyết đã sớm là người nhà họ Tống, chuyện của nó đều là nhà họ Tống định đoạt, con chỉ là được họ mời.” Lấy phương pháp đối phó với khách dây dưa ra để đối phó, mẹ Hà ôn hòa nhưng không cho phép cự tuyệt trả lời, “Xin lỗi, hay là chờ tới khi tiểu Tuyết chính thức kết hôn, con xin nhà họ Tống cho mọi người thiệp mời, con cũng sẽ cho người mua vé mấy bay cho mọi người.”

Lời này vừa nói, ông lão Hà phản xạ có điều kiện muốn mắn người, nhưng bây giờ thân phận Hà Hiểu Lệ đã khác trước, tùy tiện đã có thể tìm người mua vé máy bay cho bọn họ… Ông ta cố gắng đè nén, “Hiểu Lệ à, con cũng thấy đó, chúng ta đều đã tới cả rồi… Ta muốn gặp cháu ngoại của mình….”

Mộc Tuyết bật cười, đang muốn cướp điện thoại, bên kia đã đổi thành tiếng của Hà Thành Canh. (tìm chết)

“Cô đừng nóng giận, mọi người chỉ lo lắng cho tiểu Tuyết và cô, thế lực đơn bạc, chỉ muốn giúp một tay.” Hà Thành Canh dè dặt hòa hoãn bầu không khí, “Cô, con đảm bảo mọi người sẽ không gây phiền phức cho cô, càng không làm chị Tuyết mất mặt.”

Mộc Tuyết giành lấy điện thoại, cười hì hì mở miệng, “Em họ à, gần đây tốt không?”

“Chị họ! Tốt, tốt, gần đây rất tốt!”

“Tốt thì đừng có đi quậy loạn với người nhà họ Hà, các người có thể giúp gì? Giúp thêm phiền hả?” Mộc Tuyết cũng không khách khí, “Ngoan, khuyên bọn họ về đi, cậu ở lại. Không phải các người muốn nhân cơ hội làm quen với người có quyền à? Chắc cậu cũng rõ ràng, cha mẹ cậu, là người không có tự trọng.”

Lời này nói ra, trên trán Hà Thành Canh đầy mồ hôi lạnh. Hắn chỉ biết nôn nóng, đi theo người nhà để xem quý tộc chân chính, nào có nghĩ tới cha mẹ có làm trò với đối phương hay không, làm không xong thì thật đúng là tiền mất tật mang, trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Nếu Mộc Tuyết đã nói vậy, tất nhiên hắn sẽ không cố chấp. Quả quyết cúp điện thoại, Hà Thành Canh nghiêm túc nói với cha mẹ mình, “Cha mẹ, cô nhỏ, ông bà nội, mọi người về đi. Chị họ nói loại chuyện này, mọi người ứng phó không nổi, làm không xong sẽ mất hết mặt mũi.”