Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 23




Tiệc sinh nhật của hai chị em nhà họ Nghê khai mạc lúc 9h tối. Thảm cỏ rộng lớn bên cạnh biệt thự đã được sắp xếp thành một địa điểm tổ chức tiệc đẹp tinh xảo từ lâu. Bàn màu xanh lam đậm, bệ bày đồ ăn buffet xanh ngọc, bãi cỏ xanh biếc tạo thành một sàn nhảy tròn và rộng thoáng.

Trên lễ đài vuông vắn màu trắng, một phía là dàn nhạc đang chơi những giai điệu nhẹ nhàng vui vẻ, một phía thì đặt hộp quà đủ lớn bé, mỗi vị khách đến dự tiệc lại đặt quà của mình lên trên đó, dần dần đã thành một ngọn núi nhỏ.

Sau lễ đài là màn hình LED cỡ lớn, trên đó thỉnh thoảng hiện lên những tấm thiệp điện tử chúc mừng sinh nhật Nghê Già Nghê Lạc. Có lúc còn chiếu ảnh hồi bé của Nghê Lạc, hoặc có clip chúc mừng sinh nhật của một số người cả lạ cả quen.

Hầu hết là người quen của Nghê Lạc, nhưng họ đều nói Nghê Già Nghê Lạc sinh nhật vui vẻ.

Nghê Già nghe, cũng rất vui vẻ.

Cô thay bộ váy trắng, vấn một kiểu búi xinh xắn, giống một cô công chúa, đến mức, ai ai cũng bị cô hấp dẫn phải nhìn theo, thầm than đại tiểu thư nhà họ Nghê thực sự thiên sinh lệ chất.

Ngay từ khi buổi tiệc bắt đầu, Tống Nghiên Nhi đã đến rồi, lập tức thân mật kéo tay Nghê Già xin lỗi: “Già Già, thực sự xin lỗi cậu hôm nay không đi mua sắm với cậu được, nhưng mà cậu yên tâm, tớ đã chuẩn bị cho cậu hai phần quà sinh nhật rất đặc biệt, nhất định cậu sẽ thích!”

Vừa nói, vừa đưa hộp quà cho nhân viên phục vụ, còn thần thần bí đắc ý lắc lắc một hộp như rung chuông gì đó vậy.

Nghê Già không thấy rõ, cũng không có hứng thú.

Vừa ngước mắt, đã thấy Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh cũng đến, Nghê Già cố gắng thoát thân khỏi tiếng nói chuyện líu ríu của Tống Nghiên Nhi đi tới đón Tần Cảnh:

“Em tưởng chị bận không đến được!”

“Đây là tiệc của em mà, đương nhiên chị phải đến cổ vũ rồi!” Tần Cảnh nắm tay cô, vô cùng dùng sức ấn vào bàn tay, như thế đang truyền sự ủng hộ cho cô:

“Nghê Già, đêm nay, em là ngôi sao đó!”

Nghê Già gật đầu.

Doãn Thiên Dã cũng cười khen cô: “Nghê Già, hôm nay em rất đẹp!”

Nghê Già mím môi khẽ cười, trêu: “Ngay trước mặt vợ anh mà anh cũng dám nói vậy à?”

Doãn Thiên Dã nhún nhún vai chỉ chỉ Tần Cảnh: “Câu này là cô ấy bắt anh nói đấy!”

Tần Cảnh đá cho đồ ngốc nào đó một đạp, người kia vui vẻ chịu đòn.

Thật sự là một đôi hạnh phúc khiến ai nhìn cũng thấy vui vẻ!

Nghê Già cười, nói: “Đúng rồi, Việt Trạch cũng tới, ở bên đó đó!”

Cô thật lo lắng một người không hòa hợp xã hội như vậy không chịu nổi sẽ bỏ chạy giữa chừng đó! May là Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh đến!

Hai người này liền tìm Việt Trạch chơi!

Mấy lần trong lúc vội vã, Nghê Già cũng thấy Nghê Lạc, nhưng cậu phải chào hỏi nhiều bạn bè khách khứa hơn, còn bận hơn của Nghê Già, hoàn toàn không có lúc rảnh mà nói chuyện với cô. Nhưng rõ ràng là, thằng bé tsundere này không có gì không tự nhiên hết.

Nghê Già mỉm cười, kiếp trước cũng giống vậy, hai chị em cãi nhau rồi lại hòa hảo, giống như lần này, mọi oán giận hờn dỗi giữa hai người họ, chỉ cần họ nhìn nhau cười, sẽ tan thành mây khói. Ai có thể thân thiết hơn họ?

Vì đã biết trước hai chi nhà họ Ninh đều sẽ có người tới, nên khi nhìn thấy Ninh Cẩm Niên Ninh Cẩm Nguyệt, còn cả Ninh Cẩm Hạo cùng xuất hiện, Nghê Già cũng không có kinh ngạc, chỉ chẳng qua tâm trạng không giống nhau lắm thôi.

Ninh Cẩm Nguyệt và Ninh Cẩm Niên hoàn toàn là đến lấy lệ, hai anh em này đều cực kì không ưa Nghê Già, cho nên chỉ đanh giọng nói “Chúc mừng sinh nhật”, đưa quà cho phục vụ, rồi vào tìm bạn bè cùng dự luôn.

Trước khi đi, Ninh Cẩm Nguyệt còn nhìn Nghê Già vô cùng kì dị, như là cười, mà như là lườm.

Nghê Già cơ bản chẳng thèm để ý cô ta, chỉ là có chút khó xử nhìn về phía Ninh Cẩm Hạo đang đi đến.

Đây là lần đầu tiên cô gặp anh trong kiếp này, cũng như trong ấn tượng, nét mặt anh băng lãnh tuyệt đối. Nhưng, có cuộc đối thoại của kiếp trước, cô biết, trái tim người này ấm áp.

Anh mặc một bộ vét ôm người, toàn thân tạo ra một cảm giác ưu tú và xuất sắc, nhìn Nghê Già, anh lê phép hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp có chút lạnh lẽo, không thể hiện cảm xúc nào, nói:

“Tiểu thư Nghê Già, xin có lời chúc sinh nhật sớm tới cô!”

Nghê Già đưa tay nhận lấy hộp quà trong tay anh, ngừng một chút, mới đưa lại cho nhân viên phục vụ, mỉm cười: “Cảm ơn anh! Cảm ơn anh có thể tới!”

Ninh Cẩm Hạo mắt vẫn không động, bình tĩnh nhìn cô một cái, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tiểu thư Nghê Già, hôm nay cô rất đẹp!”

Nghê Già thoáng sửng sốt, ngượng ngùng vuốt sợi tóc mai bị gió thổi phủ qua thái dương, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”

Ninh Cẩm Hạo khiêm nhường lễ độ lại gật đầu nhẹ, rồi mới bước vào bãi cỏ.

Nghê Già mặt hơi hơi đỏ, tim đập thình thịch một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, quay đầu lại nhìn qua, không ngoài ý nghĩ của cô, Ninh Cẩm Hạo đi tới cho Việt Trạch và Doãn Thiên Dã. Chỉ là, lúc nhìn thấy Tần Cảnh, đột nhiên cô hiểu ra chuyện gì đó.

Nghê Già hít một hơi thật sâu, hiểu ý cười, đêm nay, thực sự sẽ rất tuyệt vời!

Chỉ có điều, nụ cười trên mặt còn chưa kịp nở ra hết, cô đã nhìn thấy Mạc Doãn Nhi.

Váy dài màu hồng khoét ngực sâu, lưng lộ, đường cắt rất dựa theo dáng người, ép dáng người thướt tha của cô ta thành một nàng tiên qua đuôi hồng nhạt. Rất thích hợp để đi câu người!

Mà xung quanh cô ta mọi người đều cười vui vẻ chúc cô ta sinh nhật vui vẻ! Mạc Doãn Nhi cũng ra dáng mà nhận lời chúc, làm như đây là tiệc sinh nhật của cô ta vậy!

Vì Mạc Doãn Nhi mới chuyển về nhà họ Tống chưa được bao lâu, cũng không phải là con gái danh chính ngôn thuận, cho nên Tống Minh không định bày vẽ một tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô ta mời bạn bè, càng không nói đến mời những người trong các gia tộc khác.

Nghê Già lẳng lặng híp mặt lại, cô cũng không mời cô ta, cuối cùng là ai vậy?

Nhìn lại đám đông trong kia, Trương Lan đang chào hỏi khách khứa, Nghê Lạc đang cười nói rôm rả với đám bạn!

Nghê Già kéo Nghê Lạc sang một bên, hỏi: “Mạc Doãn Nhi có phải em mời đến không?”

“Chị ấy đến?” Nghê Lạc vô cùng kinh ngạc, nhìn lại vào trong.

Nghê Già biết ngay không phải là nó.

Nghê Lạc thấy Mạc Doãn Nhi, có chút lúng túng nói với Nghê Già: “Quên đi, chị ấy đến thì đến rồi, cũng không thể cản được! Hơn nữa, mấy tiếng nữa cũng là…”

Nghê Lạc nhìn ánh mắt từ từ u ám của Nghê Già, đoạn “sinh nhật chị ấy” ở sau không dám nói ra.

Nghê Lạc yên lặng một hồi, bất đắc dĩ thở dài: “Nghê Già, tôi không hiểu vì sao chị lúc nào cũng phải khó chịu với chị ấy? Có điều, chị ấy đã là chị tôi 18 năm rồi, tình cảm trước kia, không phải nói không có là không có được. Chị làm như vậy, tôi thực sự rất khó xử!”

Nghê Già làm sao không biết điều đó?

Cô nhấc ly sâm panh trên tay phục vụ, một hơi cạn sạch. Không thể tiếp tục như vậy được nữa, chỉ cần bộ mặt thật của Mạc Doãn Nhi không được vạch trần, vị trí của cô vẫn là bị động.

Tình cảm người nhà 18 năm không phải dễ dàng mà rút lại như thế, nếu như cô và Mạc Doãn Nhi xảy ra xung đột chính diện, sẽ chỉ khiến cho Nghê Lạc và mẹ càng hướng về phía cô ta.

Nhưng, Mạc Doãn Nhi ngụy trang quá tốt, cô căn bản tìm không được sơ hở nào. Nếu không phải kiếp trước cô ta làm cô chịu khổ sở thế nào, rơi vào kết cục thế nào, cô còn tưởng Mạc Doãn Nhi cho dù hận cô, ít ra cũng có tình cảm với Nghê Lạc và mẹ, nhưng kết quả thì sao!

Cô ta chỉ là một mụ đàn bà vì đạt được mục đích có thể dẫm lên bất cứ người nào!

Loại phụ nữ như thế không đáng bất kì ai phải dốc tình cảm của mình cho cô ta, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại có được lòng tin của bao nhiêu người như thế! Mà căn cứ của Nghê Già, cũng chỉ có chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.

Nghê Già đặt ly rượu xuống, liếc nhìn Tống Nghiên Nhi đứng canh Mạc Doãn Nhi cười tươi như hoa, hơi híp mắt, Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi từ bé đã là “chị em họ” lại cũng là bạn thân, giờ cùng sống một nhà, chuyện nên biết, không nên biết, nhất định rất nhiều.

Nếu như, có thể để cho Tống Nghiên Nhi đứng ở phía đối lập với Mạc Doãn Nhi, thì tốt rồi!

Nghê Lạc thấy Nghê Già thất thần, có vẻ tâm thần không yên, nhẹ nhàng cầm tay cô.

Nghê Già giờ mới hoàn hồn.

Nghê Lạc thoải mái mà đổi chủ đề: “Đúng rồi, chị có mua quà cho tôi không đấy?”

Nghê Già lắc đầu: “Không!”

Nghê Lạc không thể tin nổi, còn kém một chút là nổi nóng: “Đâu ra loại người như chị thế? Bảo người ta mua quà cho chị, mà chị cũng không mua cho tôi? Đồ mặt dày!”

Nghê Già nhìn chăm chú cậu một lúc lâu, đột nhiên tiến lên, đưa hai tay ôm eo cậu thật chặt.

Nghê Lạc ngơ ngẩn, vẫn không nhúc nhích, mùi hương trên tóc cô rất dễ chịu, gió đêm hiu hiu, thổi bay tóc cô, làm chúng quẹt qua lại má cậu, hơi ngưa ngứa.

Trong lòng cậu đột nhiên có một cảm giác ấm áp rất xa lạ mà lại rất quen thuộc, hình như, khoảnh khắc này, cậu cũng cảm nhận được sự vui sướng trong lòng cô.

Ban đầu cậu có chút ngượng, vì xung quanh người đến người đi, rất nhiều bạn học nhìn sang đây, cậu xấu hổ chết đi được! Nhưng tay cậu cứng đờ, cuối cùng cũng không đẩy cô ra, cứ để cô nhẹ nhàng ôm như thế.

Nghê Già cảm thấy lòng mình mềm mại đến mức muốn khóc ra, đây là lần đầu tiên cô được ôm cậu lúc còn sống; kiếp trước, lần đầu tiên cô ôm cậu, là lúc cô ngã ra trên thi thể cứng ngắc lạnh lẽo của cậu mà khóc rống;

Kiếp này, rốt cuộc tìm được một cơ hội tốt, cơ thể của cậu còn ấm áp, tim cũng còn đập mạnh mẽ.

Em trai thân yêu của chị, em còn sống, tốt quá!

Mấy giây sau, Nghê Già mới buông cậu ra, cười khanh khách nhìn cậu, mắt cong cong như trăng khuyết.

Nghê Lạc ửng đỏ cả mặt, lầm bầm: “Lớn tướng rồi còn ôm người ta tùy tiện vậy, chị không biết xấu hổ à?”

Nghê Già hé miệng cười, có chút giống hồ ly: “Nghê Lạc, đây là quà sinh nhật của chị đó!”

Nghê Lạc cứng họng, cằm há ra như sắp rơi: “Nghê mị!!! Tôi chọn quà cho chị rõ nghiêm túc mà chị dám làm trò này xù quà tôi à!!!”

Nghê Già cười ha ha: “Em không nên nói là nghê mị, em phải nói là nghê đễ!”

(dip: joke quá đíp. Nghê Lạc nói nghê mị, nghe giống em gái chị, là câu chửi. vì Nghê Già chỉ có em trai thôi, nên chị bảo là nghê đễ mới đúng – nghe giống em trai chị. Mà chữ nghê là họ hai người. Mị có nghĩa là xu nịnh, đễ là em dâu đằng chồng. Tóm lại là chơi chữ gây hài đó, cười đi các cậu)

Nghê Lạc lập tức mặt xám ngoét trừng cô.

Lúc này, cách đó không xa, Tần Cảnh gọi cô: “Già Già!”

Nghê Già quay đầu lại, thấy ở bàn đó ngồi toàn người cô quen, Tần Cảnh vẫy tay với cô: “Có muốn chơi trò chơi không?”

Nghê Già phất tay một cái với Nghê Lạc, rồi đi đến đó.

Mới đi được mấy bước, lại nghe thấy Nghê Lạc gọi mình: “Nghê Già!”

Nghê Già quay đầu lại: “Hả?”

Cậu hơi ngượng ngùng nở nụ cười, mắt tỏa ra tia sáng long lanh: “Hôm nay chị rất đẹp!”

Nghê Già thấy lòng mình ấm lại, khẽ cười, xoay người đi.

Tần Cảnh kéo ghế từ bên cạnh vào, kết quả là Nghê Già ngồi ở giữa Tần Cảnh và Việt Trạch. Tính từ bên trái trở đi, lần lượt là Tần Cảnh, Doãn Thiên Dã, Ninh Cẩm Hạo, Mạc Doãn Nhi, Ninh Cẩm Niên, Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Nguyệt, Việt Trạch, Nghê Già.

Nghê Già vừa ngồi xuống đã bị Tần Cảnh trêu: “Hai chị em sinh đôi nhà em thân thiết thật đấy, vừa nãy còn nhìn thấy hai người ôm nhau cơ, thiết nghĩ có một đôi con trai con gái đẹp như thế, nhà họ Nghê đúng là có phúc!”

Nghê Già nở nụ cười, vừa nhấc mắt đã thấy Mạc Doãn Nhi hình như không mấy vui vẻ, đương nhiên, chuyện khi nãy, cô ta cũng đã thấy!

Tần Cảnh cũng mới sinh đôi một trai một gái, cho nên cô vừa nói, Nghê Già và Việt Trạch gần như là đồng thanh, hỏi: “Chị nói chính chị đó hả?”

Hai người nhìn nhau, đều hơi sững sờ.

Tần Cảnh cười: “Oa! Thần giao cách cảm thế cơ à?”

______________________________________

hôm qua vừa đọc một truyện thanh mai trúc mã. Couple nhân vật chính rất được, nam chính rất ok, nữ chính hơi ngốc ngốc nhưng vẫn rất được, rất hay, nhưng mẹ nó nữ phụ hành xử như củ tỏi, đã thế đến khúc ngược, tác giả còn cố nhét cái phần H của con mẹ nữ phụ khác với 2 thằng anh em sinh đôi người yêu nó mà mẹ này kinh tởm lên được, khóc với chả lóc, mình yêu thằng nào cũng không biết xong để cho cả hai anh em nhà kia nó cường bts vì cái nhân vật phụ mà phải bỏ truyện có nhân vật chính hay.

chốt lại là phục mẹ nào đọc được NP, nhất là truyện nào có khúc nữ chính ghen xong bỏ rơi một thằng trong hậu cung rồi để cho thằng đấy nó cầu xin tha thứ này nọ. TỞM! Mày không cần nó thì ối con khác cần, làm trò! Còn thằng kia thì rõ là thằng ngu, bỏ rơi một con bé yêu nó thật lòng để đến với một đứa thỉnh thoảng bố thí cho nó tí lòng thương hại. Mà đọc NP thấy kiểu, sung sướng gì làm nữ chính NP? Cũng không khác kĩ nữ là mấy.

Khác cha gì MDN trong này đâu?