Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 63: Lòng bàn tay mu bàn tay là thịt




Edit: Zizi

Beta: Fin

Chạng vạng tối, Triệu Trinh và Thái sư hàn huyên một hồi, chuẩn bị đến tìm mọi người ăn cơm chiều.

Ngày mai là buổi bán đấu giá, Triệu Trinh thân là hoàng đế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được tham gia buổi đấu giá nên khí thế hừng hực, Thái sư là khách quen của các buổi đấu giá, mấy ngày nay vẫn luôn giảng giải một ít về quy củ đấu giá của dân gian cho Triệu Trinh nghe, Triệu Trinh nghe xong cách nói chuyện cũng có thêm vài phần khí thế “giang hồ”.

Đi tới trong viện, Triệu Trinh và Thái sư sửng sốt.

Chỉ thấy trong viện, một đám người đang vây quanh bàn, cứ như đang nghiên cứu cái gì đó.

Lâm Dạ Hỏa cùng Triểu Chiêu hợp sức cạy một thứ, Triệu Phổ ở một bên khuyên nhủ, “Hai ngươi nhẹ một chút! Không cẩn thận phá hủy là thành một đi không trở lại đấy!”

Công Tôn cầm cây thiết côn, “Tách ở chỗ khe hở rồi dùng côn mở thử xem!”

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nhấc chân lên nhìn bàn.

Chỉ có Bạch Ngọc Đường tựa hồ không quá muốn tham gia vào chuyện này, bình tĩnh ở một bên uống trà, không quên nhắc nhở, “Hai người muốn mở ra phải đảm bảo lúc đóng lại không được để lại dấu vết, nếu không sư phụ ta ‘cách sát vật luận’ ta cũng không cứu được hai ngươi.”

Triển Chiêu tức giận, buông tay ra, “Sao lại chặt như vậy!”

Triển Chiêu buông tay nhưng Lâm Dạ Hỏa vẫn còn đang túm lấy, Hỏa Phượng “Ai nha” một tiếng, do dùng quá sức giữ lấy nên bị ngã ra thật xa, chỏng vó lên trời.

Triển Chiêu hít một hơi khí.

Tiểu Tứ Tử vội vã chạy tới đỡ, Tiểu Lương Tử và Triệu Phổ cười đến giậm chân.

Hỏa Phượng đường chủ vừa bò dậy vừa chỉ ngón tay vào Triển Chiêu, “Ngươi nha con mèo gian xảo dám ám toán ta!”

Triểu Chiêu vội xua tay ý nói không phải cố ý.

Bạch Ngọc Đường ở một bên muốn nói móc vài câu, Triểu Chiêu không đợi hắn mở miệng đã đạp hắn một cước.

Ngũ gia vỗ vỗ giày trắng, nhìn mèo mình nuôi.

Triệu Trinh và Thái sư đã đi tới, nhìn mới hiểu, mấy vị cao thủ này đang liều mạng cậy khúc gỗ đi.

Thái sư vội ngăn lại, “Ôi chao! Không phải nói không được mở ra sao?”

“Bây giờ có muốn mở cũng không được.” Công Tôn để chỗ ngồi cho Triệu Trinh và Thái sư, đi qua nhìn Lâm Dạ Hỏa có ngã bị thương không.

Triệu Phổ ôm cánh tay rối rắm nhìn “Bách Hoa Đăng” trên bàn, thứ này rất tà môn, lấy nội lực của mấy người bọn họ, cho dù đây là khối sắt cũng có thể mở ra được! Nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có chút sứt mẻ gì. Hai cỗ nội lực của Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, mỗi người một bên vậy mà vẫn không mảy may hề hấn gì!

“Hay là ngươi dứt khoát thưởng cho nó một nhát Tân Đình Hầu thử xem?” Triển Chiêu đề nghị.

Triệu Phổ “Ha ha” lắc đầu, “Vạn nhất chém nát trái tim thật của sư phụ ta ở bên trong thì sao?”

“Ta thấy tám phần mười là không có.” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nói, “Ông ngoại là người đàng hoàng, sẽ không lừa chúng ta.”

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa gật đầu đồng ý – Đáng tin.

Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hầu của mình một chút, nghĩ đi nghĩ lại, liền hỏi Triển Chiêu, “Cự Khuyết của ngươi thử xem?”

Triển Chiêu nhướng mi, “Thứ này còn cứng hơn cả sắt, vạn nhất một kiếm chém xuống mà gãy kiếm luôn thì làm sao bây giờ? Ai bồi thường Cự Khuyết cho ta? Nương ta sẽ làm thịt ta luôn.”

Mọi người lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bình tĩnh uống trà, dù sao ta cũng không cảm thấy quá hứng thú.

Triệu Trinh thuận tay ôm Tiểu Tứ Tử qua hỏi, “Tiểu Tứ Tử, bên trong khúc gỗ có phải trái tim không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Phải ạ!”

Triệu Phổ và Công Tôn đều hỏi bé, “Con xác định?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu lại gật đầu.

Triển Chiêu dán lỗ tai vào khúc gỗ lắng nghe, “Quả thật là tiếng tim đập không sai nha!”

“Chỗ đó tim xấu hay tim tốt?” Triệu Trinh tiếp lời Tiểu Tứ Tử.

“Tốt ạ!” Tiểu Tứ Tử lại gật đầu.

“Con xác định?” Triệu Phổ hỏi.

Tiểu Tứ Tử gật đầu lại gật đầu.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể nào không phải là tim của Yêu Trường Thiên? Là của người khác?”

“Nhưng ông ngoại nói vật này rất đáng giá!” Bạch Ngọc đường trả lời.

“Cũng đúng a…” Triển Chiêu suy nghĩ, “Ngoại trừ Yêu Trường Thiên ra, còn có trái tim của ai đáng giá nữa đây?”

“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Trinh tiếp tục hỏi Tiểu Tứ Tử, “Ở trong đây là trái tim của ai?”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, đưa tay che miệng, “Phụt.”

Tất cả mọi người híp mắt nhìn bé.

Công Tôn đưa tay chọt con trai nhà mình một chút, “Có phải con biết cái gì không? Mau nói, không được giấu!”

Triểu Chiêu và Triệu Phổ đều gật đầu.

Tiểu Tứ Tử lại che miệng, “Phụt.”

“Cận Nhi, này là ý gì?” Tiểu Lương Tử khó hiểu.

Tiểu Tứ Tử lại tái diễn động tác.

Mọi người đều mạc danh kỳ diệu.

Triệu Trinh cũng cầm lấy khúc Bách Hoa Đăng, “Chẳng lẽ ở đây giấu cái ‘Phụt’ sao?”

“‘Phụt’ là cái gì?” Bàng thái sư kinh ngạc.

“Tiếng đánh rắm đi?” Tiểu Lương Tử nghiêng đầu, “Nếu không phải của sư công ta, chẳng lẽ là tiếng đánh rắm của sư tổ ta?”

Triệu Phổ đang nghiên cứu Bách Hoa Đăng ghét bỏ mà buông đèn, giơ tay lên oánh cho đồ đệ nhà mình một phát.

Tiểu Lương Tử bất mãn ôm gáy nhìn sư phụ nhóc – Triệu Phổ rõ ràng thẹn quá hóa giận trút lên đầu đồ đệ mà!

“Thiếu gia!”

Lúc này, Bạch Phúc chạy vào.

Bạch Ngọc Đường hỏi ông, “Ông ngoại đâu?”

“Cùng Thư Sinh gia đi ra ngoài uống rượu rồi.” Bạch Phúc nói, “Ta báo tin cho phu nhân, nói Đảo chủ ở chỗ này, mọi chuyện vẫn bình an.”

Thật ra chính Bạch Ngọc Đường cũng đã quên luôn chuyện này, nương hắn vẫn còn lo lắng chuyện trái tim, may là Bạch Phúc nghĩ chu toàn.

Triển Chiêu chọt Bạch Ngọc Đường một chút.

Bạch Ngọc Đường nhìn y.

Triển Chiêu bĩu môi nhìn Bách Hoa Đăng… Bên trong thứ này khẳng định có cơ quan, mà ở đây người có nghiên cứu tìm hiểu cơ quan chỉ có Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu một chút, buông tay – Sư phụ không cho đụng hắn tuyệt đối không thể đụng vào, trừ phi Thiên Tôn trở lại nói có thể mở ra nhìn thì lúc đó hắn mới nghĩ cách.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, Chuột nhà y rất nguyên tắc, Thiên Tôn không cho đụng thì hắn sống chết gì cũng không chịu đụng nha, mà muốn hắn tìm cách phá giải cơ quan Bách Hoa Đăng, trừ phi chính Thiên Tôn mở miệng để hắn làm như vậy. Hai thầy trò này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đừng thấy Bạch Ngọc Đường ngày thường không để ai vào mắt, Thiên Tôn nói một câu hắn cũng không phản bác hay cãi lý lại.

Bạch Ngọc Đường tuy rằng cẩn tôn sư mệnh, nhưng nói không hiếu kỳ cũng là giả… Trên đời này đích thật có không ít cơ quan lợi hại khiến cao thủ dù nội lực mạnh thế nào cũng không phá ra được, lấy thần cơ Yêu Vương, đây không phải việc khó.

Lúc mọi người ở đây đang thúc thủ vô sách(110) với Bách Hoa Đăng, Tiểu Tứ Tử kéo Bách Hoa Đăng đến trước mắt, vươn tay ôm cọ cọ.

(110) Bó tay không có biện pháp

Tất cả mọi người không hiểu nhìn bé.

Công Tôn hiếu kỳ hỏi, “Tiểu Tứ Tử, con thích cái này sao?”

“Dạ!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Mọi người càng nghi ngờ hơn, lẽ nào thật sự không phải tim Yêu Trường Thiên, mà là cái gì Cổ thánh tiên hiền(111)? Theo lý mà nói thì cũng là vật tà ác, vì sao Tiểu Tứ Tử lại thích?

(111) Chỉ những thánh nhân hay người có tài năng đã qua đời

Bạch Ngọc Đường để chén xuống, kéo Triển Chiêu rầu rĩ không vui, “Đi, ra ngoài đi dạo.”

Triển Chiêu đứng dậy theo hắn xuất môn, vừa hỏi, “Đi dạo chỗ nào?”

“Tìm ông ngoại ta, hỏi ông ấy một chút xem trong đèn là cái gì, ngươi cũng biết ông ngoại là người thành thật.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu nhướng mày, “Ý kiến hay!”

Lâm Dạ Hỏa cũng chạy ra bên ngoài “Ta cũng đi… Ai nha!”

Hỏa phượng chạy không được hai bước, vạt áo phía sau bị Tiểu Lương Tử giẫm lên, lảo đảo rồi “xoẹt” một tiếng.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại vung chân lên… Nửa đoạn y phục đã bay xuống.

Hỏa phượng nắm vạt áo híp mắt nhìn Tiểu Lương Tử, “Nhãi con ngươi ngứa da à?”

Tiểu Lương Tử lắc nửa đoạn vạt áo chỉ ra cửa, “Vợ chồng son người ta đi ăn ngươi xem náo nhiệt gì, ngươi không có mắt sao!”

Công Tôn và Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

Hỏa Phượng nhìn trái phải một chút, bưng cái chén qua một bên ngồi chồm hổm, xoa đầu Tiểu Ngũ nói thầm – Sớm biết vậy cũng đem tên Câm đến, rất giỏi đối đáp nha? Hừ!

Tất cả mọi người nhìn hắn, nghĩ xem hắn nói “tên Câm” là chỉ ai.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đường rời biệt việt, đến phố xá sầm uất.

“Lại nói tiếp, đó cũng xem như tin tức tốt, đúng không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn y, “Ngươi nói bên trong Bách Hoa Đăng có khả năng không phải là trái tim Yêu Trường Thiên?”

Triển Chiêu gật đầu, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Vừa rồi thấy tình trạng ông ngoại, nói thật là cũng không lo lắng như vậy.” Bach Ngọc Đường nói, “Đồng thời ta còn nghĩ thông suốt một chuyện khác.”

“Chuyện gì?” Triển Chiêu hiếu kỷ hỏi.

“Có lẽ… Ông ngoại không muốn để ý đến.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mặt khác, người Bạch Quỷ Tộc, cũng không khẳng định có thể hiểu Bạch Quỷ Vương.”

“Hiểu ư?” Triển Chiêu cảm thấy từ này có chút ý nghĩa, “Vậy làm sao để hiểu?”

“Nếu ngươi là Yêu Trường Thiên, ngươi sẽ muốn sống lại sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm…” Triển Chiêu ôm cánh tay gật đầu, “Cách nghĩ này đúng là rất mới mẻ.”

“Bạch Quỷ Vương một đời kiêu hùng, cũng không phải cái loại đạo tặc không rõ ràng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu năm đó thua trận cũng đồng nghĩa với việc Bạch Quỷ Vương đã chết! Trên đời này nào có đạo lý người chết rồi còn sống lại?”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy. Ông ta thèm muốn hẳn cũng không phải là tính mạng.”

“Bà ngoại ta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái yếu đuối.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta không cảm thấy bà ấy có thể dùng cách này ràng buộc Bạch Quỷ Vương.”

“Nói cách khác, ngươi cảm thấy Yêu Trường Thiên cũng không muốn mình sống lại?” Triển Chiêu hỏi.

“Là Phong Thiên Trường không thể sống lại, bởi vì ông ta đã chết! Còn kẻ đang sống kia là Yêu Trường Thiên.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ông ta bại bởi Yêu Vương! Yêu Vương đã qua đời, cho dù ông ta có sống lại thêm một lần nữa thì ông ta vẫn sẽ thua, Yêu Vương không sống lại mà ông ta lại sống lại, đây coi là cái gì? Cũng không khỏi quá xem thường Bạch Quỷ Vương.”

Triển Chiêu cười gật đầu, “Đúng là đạo lý như vậy. Ta cũng hiểu được lấy tôn nghiêm Bạch Quỷ Vương mà nói, ông ta khinh thường việc được sống lại, anh hùng chỉ đánh cuộc một lần, thua chính là thua, trở lại một lần nữa làm cái gì? Bị người ta chê cười.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cho nên vấn đề bây giờ là….”

Triển Chiêu đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Bạch Ngọc Đường, “Vấn đề là, nếu Yêu Trường Thiên không phải vì chuyện muốn sống lại thì tại sao lại quay về Thục Trung! Hơn nữa lại có biểu hiện kỳ quái như vậy!”

Bạch Ngọc Đường nói, “Hiển nhiên là ông ngoại cũng không rõ tại sao ông ta lại tới nơi này, mà sư phụ và ông ngoại ngươi.. Hình như hướng suy nghĩ của họ cũng không chính xác.”

“Có vẻ là bị người lừa gạt.” Triển Chiêu cũng hiểu được Ân Hậu và Thiên Tôn trước đó đều xác định trong Bách Hoa Đăng là tim của Bạch Quỷ Vương, nếu đây không phải là sự thật, thì chắc chắn đã bị lừa rồi.

“Người có khả năng lừa bịp hai người bọn họ cũng không nhiều lắm.” Bạch Ngọc Đường nhướng mày với Triển Chiêu.

Triển Chiêu híp mắt, “Lại là Yêu Vương làm?”

“Vô luận Yêu Vương làm ‘chuyện xấu’ gì thì kết quả luôn luôn là chuyện tốt, ngài ấy cũng vì sư phụ ta và ông ngoại ngươi mà tâm tư rối loạn.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Cho nên đó là lý do mà Yêu Vương cố ý để ông ngoại và Thiên Tôn chống đỡ?” Triển Chiêu hỏi, “Trừ người bên trong và bản thân Yêu Trường Thiên ra, không ai khác có thể ngăn cản ông ta nha!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, Yêu Vương đây là đang muốn tin tưởng Yêu Trường Thiên?”

“Chúng ta cũng có thể tin tưởng Yêu Trường Thiên sao?” Triển Chiêu hỏi, “Cho dù bà ngoại ngươi không có cách nào ngăn cản ông ta?”

“Dù sao đi nữa ông ta cũng là anh vợ ông ngoại ta.” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, “Người trong nhà sẽ không tổn thương nhau đâu.”

“Nhưng ông ta là thân thích với các ngươi, cũng là người cùng tộc với Bạch Quỷ Tộc đó.” Triển Chiêu lật tay, ý là – Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt nha!

Bạch Ngọc Đường dừng bước, nhìn Triển Chiêu, “Không chỉ có Yêu Trường Thiên.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, cũng dừng lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Có ý gì?”

“Bà ngoại ta cũng vậy!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Yêu Trường Thiên và Bạch Quỷ Tộc vốn cùng tộc, bà ngoại ta cũng thế! Lúc trước Tiểu Họa thúc nói, Bạch Quỷ Tộc hoàn toàn trung thành với bộ tộc mình, sẽ không bao giờ làm thương tổn đồng loại.”

Triển Chiêu vỗ tay một cái, “A! Vì thế nên khi Yêu Trường Thiên muốn tiêu hủy đầu mối tìm ra Bạch Quỷ Tộc, bà ngoại ngươi cũng không hề ngăn cản!”

“Việc Yêu Trường Thiên bị đổi tim cũng được xem là nguyên nhân dẫn tới việc Bạch Quỷ Tộc bị diệt.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vì thế xét trên phương diện khác mà nói, bà ngoại phản bội lại tộc của mình.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Cho nên bà ấy mới có cảm giác áy náy đối với Bạch Quỷ Tộc.”

“Bà ấy có, như vậy Yêu Trường Thiên cũng có.” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Xem ra lần này yếu tố quyết định không phải Yêu Trường Thiên, hoặc nên nói… chính là bà ngoại ta.”

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đang chuyên chú nghĩ đến gút mắc trong đó, có chút không hiểu nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi?”

“Ngươi có ngửi thấy mùi gì không…” Triển Chiêu mũi thính, cau mày nhìn khắp xung quanh.

Bạch Ngọc Đường cũng hồi phục lại tinh thần, ngửi ngửi, hỏi, “Mùi khói?”

“Trên người vị cao thủ Bạch Quỷ Tộc lúc trước tập kích ta cũng có mùi lân tiêu, giống loại mùi này.”

Triển Chiêu nói, “Bọn họ ở gần đây!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ông ngoại cũng đang ở gần nơi này.”

Triển Chiêu sửng sốt, “Ngươi chắc chắn?”

Bạch Ngọc Đường ra hiệu y chú ý một tòa tửu lâu xa xa, “Nơi này không lớn, đoán chừng chỉ có tửu lâu kia là được ông ngoại ta để mắt tới.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm tửu lâu một lát, đột nhiên vỗ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn y.

“Nếu như ta là người của Bạch Quỷ Tộc, người ta hận nhất là ai?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, trả lời, “Yêu Vương?”

Triển Chiêu nhướng mày, “Nói thành thật, chớ tự mình gạt mình.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Ông ngoại ta.”

“Có cách gì có thể khiến trái tim bà ngoại ngươi chết đi?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Bạch Ngọc Đường âm thầm hít một hơi khí lạnh, “Nếu như ông ngoại ta chết đi thì bà ngoại ta cũng không còn lý do gì mà ở lại trên đời này nữa.”

“Vì thế…” Triển Chiêu còn chưa dứt lời, bóng trắng trước mắt đã lóe lên, Bạch Ngọc Đường không thấy đâu nữa.

“Ai!” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường gấp gáp, vội đuổi theo, “Ngươi đừng vội, Tiểu Họa thúc cũng ở đấy nữa, không dễ gì gặp chuyện không may đâu!”



Trong tửu lâu.

Ngô Nhất Họa cầm ly rượu nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi Lục Thiên Hàn, “Ngươi bao lâu rồi chưa giết người?”

Lục Thiên Hàn nhìn hắn một cái, nói, “Ngươi cũng biết ta không thể giết người của Bạch Quỷ Tộc.”

Ngô Nhất Họa cười xấu xa, “Đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao?”

Lục Thiên Hàn để ly xuống, nói, “Ở đây nhiều người, đến chỗ khác đi.”

Ngô Nhất Họa nâng cằm “Chậc chậc” hai tiếng, “Ai nha, thật si tình.”

Lục Thiên Hàn nhìn hắn một cái, hỏi lại, “Ngươi sẽ giết hậu nhân Lâm gia sao?”

Ngô Nhất Họa híp mắt, “Miệng thật là độc.”

Lục Thiên Hàn nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ngô Nhất Họa cũng đứng lên đuổi kịp, thuận tiện lưu lại cho tiểu nhị đang trợn mắt há mồm một câu, “Lát nữa sẽ có hai tiểu tử đẹp trai đến, để bọn họ trả tiền.”

Tiểu nhị trừng mắt nhìn, quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy vào, vỗ tay một cái – Tới rồi, đây không phải là tiểu tử đẹp trai sao!.