Hạc Tân

Chương 18




Cuối cùng Dư Viễn Sơn vẫn không ở lại ăn tiệc, có lẽ ý đồ của y không chỉ là chào hỏi, đưa quà đơn giản như vậy.

Lúc còn trẻ Dư Viễn Sơn so sánh với Tôn Thanh Hạ bây giờ chỉ hơn chứ không kém, y nơi nơi lấy lòng Trình Viêm cũng có thể gọi là người người đều biết. Mọi người bên ngoài đều biết tiểu công tử nhà họ Dư luôn lạnh nhạt, xa cách thích một người đàn ông, còn là bạn bè cùng sống trong khu biệt thự, thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình, Trình Viêm muốn cái gì có cái đó, Dư Viễn Sơn gần như đem thâm tình cả đời này cho cậu ta.

Nhưng bọn họ không biết, đôi khi kẻ càng thâm tình lại càng rắn rết.

Từ nhỏ Trình Viêm đã có vẻ ngoài đẹp đẽ, không chỉ được bé gái yêu thích, ngay đến các bé trai cũng bị hấp dẫn, mà ví dụ điển hình nhất chính là hai người Tôn Thanh Hạ và Dư Viễn Sơn.

Nhưng Trình Viêm chỉ thích nữ.

Ở độ tuổi đôi mươi mới lớn, Trình Viêm gặp Lâm Lưu Ly, một người ồn ào bướng bỉnh, một người cam chịu cưng chiều không ngờ lại cực kỳ ăn nhập với nhau. Tôn Thanh Hạ hiểu trong mắt Trình Viêm, Lâm Lưu Ly đã là sự tồn tại đặc biệt, lòng ẩn ẩn đau đớn, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười như trước. Nhưng Dư Viễn Sơn lại khác…

Tôn Thanh Hạ thầm yêu khó giãi bày.

Dư Viễn Sơn ngược lại, yêu mãnh liệt cực hạn.

Dư Viễn Sơn thông minh, từ nhỏ đã biết tính kế, sắp xếp người bên cạnh Trình Viêm, dù sao đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, không khiến y quá mức lao tâm tận lực. Chính sự xuất hiện của Lâm Lưu Ly khiến y nảy sinh cảm giác mọi chuyện mất kiểm soát.

Y uy hiếp con đường kinh doanh của Lâm gia, giữ Trình Viêm bên người. Nói là giữ, sự thật chính là nhốt. Thời điểm đó Trình Viêm tiều tụy rất nhiều, cả người gầy rộc, dường như gió thổi cũng bay, gương mặt xinh đẹp không còn kiêu ngạo như dĩ vãng, trong mắt trong tâm toàn bộ đều là nhớ nhung cùng mệt mỏi rã rời.

Tôn Thanh Hạ hiểu Trình Viêm, lại càng hiểu kiểu người như Dư Viễn Sơn. Lúc này hắn đã tiếp cận Dư Viễn Sơn rất gần rồi.

Bề ngoài Tôn Thanh Hạ thần sắc như thường tới lui cùng Dư Viễn Sơn, thậm chí còn thân hơn trước mấy phần, bên trong lại lén điều tra, khống chế nhược điểm của y, toàn bộ quá trình mất tận 3 năm mới giải thoát được Trình Viêm về bên Lâm Lưu Ly, cũng nhất đao chặt đứt hậu hoạn, tống Dư Viễn Sơn ra nước ngoài.

Thời điểm đó, Trình Viêm đã bị giam bên cạnh Dư Viễn Sơn hơn 1 năm.

Lâm Lưu Ly gọi điện tới nói: “Cảm ơn anh”.

Tôn Thanh Hạ cười: “Cô cũng gửi cho tôi không ít chứng cứ, có gì phải cảm ơn?”

Bên kia ngập ngừng vài giây: “So với tôi tình yêu của anh càng vĩ đại”.



Ngày ấy sau khi cúp máy, Tôn Thanh Hạ đứng bên cửa sổ ngẩn người cả một buổi chiều.

Cơm nước xong, ngồi chơi trong chốc lát, Tôn Thanh Hạ cùng Diệp Tân liền cáo biệt về nhà.

Vừa bước ra đến cửa, Lâm Lưu Ly đã đuổi theo, nụ cười mềm mại như nước: “Dù chúng tôi không tới dự lễ thành hôn của hai người thì vẫn phải có quà bù”.

Tôn Thanh Hạ tiếp nhận, cười đáp: “Vốn do tôi không chu đáo, nói thế nào cũng không nên gạt hai người và bác gái”.

Lâm Lưu Ly lắc đầu, nhìn Diệp Tân nhưng lại là nói cho Tôn Thanh Hạ nghe: “Tính cách cậu ấy ôn hòa ấm áp, xem ra rất xứng với anh. Chúc anh hạnh phúc!”

Hai căn biệt thự cách nhau không quá xa, chỉ khoảng vài bước đi bộ. Cuối đông sang xuân, Tôn Thanh Hạ nhìn hàng cây ven đường mới nhú chồi non, trong lòng là sự yên ả hiếm có.

Diệp Tân đi bên cạnh, cũng chăm chú ngắm lộc non, hiếu kỳ hỏi: “Người tới cuối cùng là ai vậy?”

Thu hồi ánh mắt, Tôn Thanh Hạ nói nhỏ: “Một người bạn cũ”, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cũng là một người không tầm thường”.

Nhớ lại chuyện cũ, hắn bất giác mỉm cười, cảm giác dường như ngoảnh đầu lại, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, thị phi được mất vẫn mới mẻ như mới xảy ra hôm qua.

Diệp Tân không đáp, trong lòng lo lắng bất định.

Chuyện về Tôn Thanh Hạ cậu đã nghe kể không ít, nhưng chuyện riêng tư của hắn lại chẳng hề biết gì. Cậu đem hết trái tim mình cho đối phương, đáp lại cậu là vô hạn nhu tình.

Nhưng đó cũng chỉ là mật ngọt tình sơ.

Diệp Tân khó tránh khỏi có chút uể oải.

Cậu không có cơ hội tham gia vào mấy chục năm nhân sinh của Tôn Thanh Hạ, nơi nào đó trong tim như khuyết thiếu một lỗ hổng lớn, cậu muốn đắp đầy nó, dù phải trải qua những năm tháng gian khó, buồn vui vô thường.

Nghĩ lại nghĩ, mọi người đều quên vui mà ôm sầu, hà tất phải tạo thêm bi ai, chỉ nguyện có thể thời thời khắc khắc hiểu được tâm tình phức tạp của đối phương. Diệp Tân tiến lại gần, ngại ngùng nhưng quyết tâm lớn gan một lần, nắm tay Tôn Thanh Hạ. Cuối cùng vẫn phải có một người dũng cảm tiến lên trước một bước.

Tôn Thanh Hạ nhẹ siết tay cậu, cảm nhận lòng bàn tay nhẵn nhụi ấm áp, cặp mắt đào hoa xuân phong mười dặm, đáy mắt rực sáng lấp lánh.

Hắn lại muốn yêu thêm lần nữa.