Hạc Tân

Chương 27




“Không được!” Nghe thấy Diệp Tân nói muốn đi làm, Tôn Thanh hạ nhíu mày, phản đối không chút nghĩ ngợi.

Diệp Tân cắn chiếc đũa, vùi đầu ăn cơm không để tâm tới sự phản đối của Tôn Thanh Hạ.

Thấy cậu như vậy, chân mày Tôn Thanh Hạ càng nhíu chặt hơn, hắn có thể cảm nhận được thái độ của Diệp Tân lại quay về trạng thái ban đầu, coi hắn như vô hình.

Không để ý bàn cơm còn hai vị trưởng bối, hắn cau mày bày ra dáng vẻ thủ trưởng, nghiêm túc hỏi: “Công ty gọi em tới?”

“Không! Là tự em muốn đi”.

Diệp Tân lập tức trả lời, cậu sợ Tôn Thanh Hạ sẽ gọi điện tới công ty cậu, đến lúc đó thì thảm rồi, cậu có thể đi làm hay không xem ra còn phải chờ Tôn Thanh Hạ đồng ý.

Tôn Thanh Hạ dứt khoát không cho phép, hắn không thể để Diệp Tân ra ngoài va chạm khi thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, dù hiện tại vết thương đã không còn vấn đề gì to tát.

Biết Tôn Thanh Hạ không nhân nhượng, Diệp Tân cũng không định tranh cãi nhiều, hắn đồng ý hay không đồng ý chẳng quan trọng, cậu cứ muốn đi làm đấy!

Núi bất động thì cậu chủ động di chuyển là được rồi, không muốn mỗi ngày nhạt nhẽo ngồi nhà đối mặt với Tôn Thanh Hạ.

Mãi đến khi chuẩn bị đi ngủ, Diệp Tân vẫn không mở miệng nói lời nào. Thái độ cứng rắn khiến Tôn Thanh Hạ bó tay, hắn không muốn giữa hai người lại xảy ra chiến tranh lạnh, cuối cùng đành mở lời trước: “Muốn đi làm cũng được, anh đưa em đi, tan tầm lại đón em về”.

Diệp Tân nằm nghiêng người bên mép giường, cố né xa Tôn Thanh Hạ, thấy hắn nhượng bộ liền nghĩ thầm “Sao em phải nghe lời anh!”, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.

Tôn Thanh Hạ kiềm chế nỗi lòng, vòng tay ôm ngang Diệp Tân lên, để cậu cững vàng nằm giữa giường, tránh không bị rơi xuống.

Không giãy giụa nữa, chỉ là thân thể đã lâu không tiếp xúc thân mật như vậy, Diệp Tân mặt đỏ tới tận vành tai, xoay người đưa lưng về phía Tôn Thanh Hạ, tận lực dịch người về phía trước, tránh khỏi nhiệt độ ấm nóng từ phía sau, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng mơ mơ màng màng thiếp đi.

Ngày hôm sau, lúc đến cổng công ty, Diệp Tân suy nghĩ một chút, thân thể cứng ngắc không được tự nhiên, thấp giọng nói một câu “Hẹn gặp lại” xong liền vội vàng xuống xe.

Tôn Thanh Hạ nén cười, quả nhiên không cho hắn cơ hội dặn dò, hắn chỉ đành lấy điện thoại di động ra “tạch tạch” đánh chữ:

“Làm việc cẩn thận, đừng làm khó bản thân, phải chú ý vết thương”.

Người nhận tin nhắn: Mèo ngốc.

Diệp Tân ôm di động mãi không muốn buông, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, không biết nên làm thế nào cho phải. Cậu rất không tiền đồ vì lại muốn về nhà mất rồi.

Cậu ép bản thân thả điện thoại xuống, bắt đầu chỉnh lý tài liệu đã bỏ xó cả tháng nay. Đồng nghiệp đi qua đều nhiệt tình hỏi thăm, quan tâm hỏi cậu thân thể đã hồi phục tốt chưa, Diệp Tân cảm kích cảm ơn từng người, tỏ vẻ mình đã tốt hơn nhiều rồi.

Lúc này A Mi từ phòng giám đốc đi ra, còn cố ý dùng lực vỗ tay, ho khan vài tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Giọng nói nhấn mạnh to rõ ràng: “Lão bản nói, xét thấy đồng chí Diệp Tân đại thương mới khỏi, chúng ta cần hết sức hết sức cẩn thận, không thể đẩy cậu ấy, không thể đập vào đầu cậu ấy, không để cậu ấy làm việc nặng, khụ khụ, nói tóm lại là không thể để cậu ấy mệt nhọc quá độ, mọi người nhớ chú ý!”

Tiếp đó A Mi bất chợt hạ âm điệu đến bảy tám phần, nhưng vẫn đủ để mọi người ở đây nghe rõ, ra vẻ thần bí, nháy mắt với Diệp Tân: “Nghe nói là Tôn đại thiếu tự mình liên hệ với boss, nói cái gì mà muốn hợp tác với công ty một hạng mục lớn, nhưng thật ra mục đích chính là dặn mọi người đặc biệt quan tâm, chăm sóc Diệp Tân nhà anh ấy mà thôi, mau mau, các đồng chí mau sục sôi lên đi!”

Toàn bộ văn phòng vì tiết lộ của A Mi rất phối hợp bùng nổ, ùng ục như nước sôi.

“Con bà nó! Đẹp trai quá đi!”

“Cuối cùng cũng lộ rõ quan hệ, tốt lắm tốt lắm……”

“Đi cửa sau cũng có cái lợi của đi cửa sau đó mấy người!”

“Khi nào tôi mới có ông xã tốt đến vậy đây!!” Một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi cảm thán.

“Diệp Tân! Tôi ai cũng không phục, chỉ phục mỗi Tôn tổng nhà anh thôi!” Một nữ đồng nghiệp khác trêu chọc.

Mọi người bị lời này của cô nàng chọc cười: “Haha, cô tỏ rõ ý đồ đào tường trước mặt vợ cả đấy hả?!”

Mọi người ríu ra ríu rít pha trò trêu đùa Diệp Tân, hoàn toàn không có ác ý.

Chỉ là Diệp Tân nghe xung quanh reo hò mà tâm vẫn run rẩy, thậm chí còn chẳng thấy xấu hổ vì những câu bông đùa của đồng nghiệp như trước. Vì cậu đã bị cái tin nhắn ngắn ngủn kia hóa thành vũng nước rồi, sao có thể không cảm động trước sự che chở đến chẳng hề kiêng nể ai của Tôn Thanh Hạ chứ.

Nếu lúc này công kích thêm một đòn đơn giản nữa, cậu nhất định sẽ mất hết kiên định nhào vào lòng người nọ, hít thật sâu hưởng thụ hương vị nhớ nhung từ lâu.

“Được rồi.” A Mi gõ vài phát lên mặt bàn trước mặt Diệp Tân nhắc cậu hồi thần, “Tối nay công ty tổ chức liên hoan, cậu có muốn đi không?”

“Mở tiệc nhân dịp gì?” Diệp Tân ngơ ngẩn hỏi cô.

“Ây gu ây gu~ Tiểu Diệp Tân kinh hỉ quá nên hỏng não rồi!!” A Mi cười xấu xa, “Cuối quý nào công ty cũng tổ chức cho nhân viên liên hoan một bữa mà”.

Diệp Tân chợt nghĩ đến điều gì đó, liền không yên lòng lắc đầu, lần đầu tiên vắng mặt không tham gia tụ họp.

“Em muốn về nhà sớm”.

Sau khi đưa Diệp Tân đến chỗ làm, Tôn Thanh Hạ lái xe về công ty của mình.

Ngồi trong phòng làm việc xem qua một lần bản hợp đồng sắp tới, hắn bắt đầu rảnh rỗi suy nghĩ vẩn vơ, đầu nảy ra ý tưởng “Nếu Diệp Tân làm ở công ty mình thì thật là tốt”.

Vất vả chịu đựng qua một ngày, Tôn Thanh Hạ vội lái xe đến trước cửa công ty Diệp Tân chờ. Hết giờ làm, Diệp Tân bước ra, hướng về vị trí hắn đỗ xe, hệt như lần đầu tiên hắn tới đón cậu ngày trước.

Vừa mở cửa phần bên ghế phụ lái để Diệp Tân ngồi vào, hắn vừa hỏi: “Tan sớm vậy?”

“Boss cho em về trước.” Diệp Tân thắt dây an toàn, cúi thấp đầu không nhìn hắn.

Tôn Thanh Hạ không hề cảm thấy mừng vì boss của Diệp Tân thức thời, hắn chỉ thấy hình như Diệp Tân lại buồn bực rồi.

Cả buổi tối Diệp Tân không hề mở miệng nói chuyện, ba mẹ Diệp đều cảm thấy kì quái, đưa mắt nhìn Tôn Thanh Hạ ý dò hỏi. Tôn Thanh Hạ lắc đầu, trong lòng trầm xuống.

Nhiều lần không đoán được suy nghĩ của Diệp Tân khiến hắn không thể nào cười coi như không có chuyện gì xảy ra được. Tay đưa lên xoa mi tâm, dáng vẻ hắn mệt mỏi rã rời, phơi bày hết mọi chân tâm thâm tình mấy ngày nay nhìn thẳng vào mắt Diệp Tân đang ngồi trên giường, thanh âm nhẹ như gió thoảng nói: “Trước đây chỉ bằng một nụ cười em cũng có thể hiểu anh đang nghĩ gì, vậy vì sao hiện tại em lại coi như không biết?”



“Diệp Tân, chúng ta cần nói chuyện.” Tôn Thanh Hạ đề nghị.



Người ngồi trên giường vẫn trầm mặc khiến hắn như rơi vào hầm băng, trái tim đau đớn tựa như bị mảnh kính cào nát. Tôn Thanh Hạ cố giả bộ bình tĩnh: “Vậy để sau đi, chờ em nghĩ xuôi thì tới tìm anh”.

Hắn muốn ra khỏi phòng yên tĩnh một lúc, hiện tại tất cả những nơi mang dấu vết của Diệp Tân đều khiến hắn khó thở, ra rời, khó có thể khống chế bản thân. Từ tâm đến tay đều run rẩy, tự như lần rời đi này chẳng thể quay đầu được nữa.

“Tôn Thanh Hạ……”

Một giọng nói nghe có chút vội vàng, hốt hoảng đột ngột truyền đến.

Là giọng của Diệp Tân.

Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Diệp Tân gọi thẳng 3 chữ trong tên của hắn.

Trái tim càng thêm run rẩy dữ dội.

Tôn Thanh Hạ dừng bước, áp chế tâm tình xao động, xoay người lại, trong mắt như có nỗi niềm nào đó lướt thoáng qua, thanh âm cất lên có chút khàn đặc bởi sự căng thẳng tột độ khó có một lần trong đời: “Ừ?”

Nhẹ nhàng đáp lời, mang theo nghi vấn và chút tình cảm không thể phân biệt nổi.

Diệp Tân đẩy chăn ra ngồi dậy, dưới ánh đèn vàng đầu giường có thể thấy viền mắt cậu hồng hồng ướt nước.

Cậu quỳ gối trên giường, nhoài người về phía trước, vòng tay ôm chặt hông Tôn Thanh Hạ, đầu chôn trong ngực hắn, sụt sịt mũi.

“Em biết Trình Viêm rất tốt, anh cũng rất thích anh ấy… Nhưng em cũng có thể tốt được như vậy mà, anh có thể thích em nhiều hơn chút nữa được không?”

Cậu mất cả ngày suy nghĩ xem nên bắt đầu đề tài này như thế nào, cố gắng vì 3 năm thầm mến của mình mà tranh giành, tìm ra đáp án cuối cùng. Rồi càng hy vọng đáp án Tôn Thanh Hạ cho cậu sẽ làm tất cả mọi người đều hạnh phúc.

Nhưng ngay khoảnh khắc thấy Tôn Thanh Hạ xoay người định rời đi, cậu bắt đầu hốt hoảng, luống cuống. Mỗi ngày cân nhắc tính toán, phải làm gì, làm thế nào, đến cuối cùng vẫn đánh mất, cậu không muốn như thế. Thì ra tất cả dự liệu đều chỉ là dự liệu, đôi khi cần thẳng thắn với nhau hai trái tim mới có thể chung nhịp đập.

Dường như cậu đã đụng phải đôi đường sinh tử, vượt qua chính là sinh…

Không thể qua vậy có lẽ sẽ khó có thể sống nổi.