Hạc Tân

Chương 30




Diệp Tân do dự đứng trước cửa phòng làm việc của giám đốc công ty, muốn gõ cửa nhưng tay cứ tới lui khựng lại mấy lần, suy nghĩ không biết nên nói chuyện từ chức này như thế nào.

Đứng nửa ngày cuối cùng cũng quyết định gõ cửa, nhưng cậu còn chưa kịp mở lời, giám đốc đã cướp lời nói trước:

“Lại đây Diệp Tân, trong này là tiền lương tháng này của cậu cùng phần thưởng mấy năm qua cậu đã cống hiến cho công ty, tuy tôi biết cậu không để ý chút tiền lẻ này”.

Diệp Tân: “…..”

Sớm biết vậy cậu đã không do dự lâu đến thế, Diệp Tân thầm đỡ trán chán nản.

Cậu bước lại gần, ngập ngừng nói: “Ông chủ, tôi…..”, cậu muốn nói thật ra mình rất không nỡ rời xa công ty.

“Được rồi Diệp Tân, Tôn tổng đã gọi điện tới dặn dò rồi, đồ đạc cá nhân của cậu tôi cũng đã cho người thu dọn xong, mau đi đi”.

Diệp Tân: “….”

Tiếp đó là màn cậu ôm thùng đồ trong tay, cùng đồng nghiệp nghẹn ngào tạm biệt.

A Mi mắt ngấn lệ: “Chỉ vì một bản hợp đồng mà Tiểu Tân Tân của chúng ta bị đem bán”.

Những người khác cũng ra sức gật đầu: “Nghe nói Tôn đại thiếu dùng một hợp đồng lớn đổi người. Tiểu Tân Tân, cậu đồng ý hả?”

“Ông chủ cực dễ mua chuộc luôn”.



Diệp Tân nhớ tới màn tra tấn lặp đi lặp lại đêm hôm qua, Tôn Thanh Hạ lăn cậu đến quá nửa đêm mới buông tha, gương mặt lập tức nóng phừng phừng, thiếu tự nhiên gật đầu.

Thấy mọi người đều có vẻ không nỡ, Diệp Tân càng mất tự nhiên, vội vàng an ủi, nói sẽ mời mọi người bữa cơm, sau đó nhanh chóng kết thúc màn ly biệt xấu hổ này.

Bước ra khỏi cổng lớn công ty, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cậu đi về phía người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

Cuộc sống sau này của cậu sẽ rất đơn giản, đơn giản đếm mức mở mắt nhắm mắt tất cả đều là Tôn Thanh Hạ.

Cuộc sống như thế cậu cầu còn khó được, tâm như ý nguyện.

Sau khi Diệp Tân từ chức, ông chủ mới của cậu không lập tức để cậu vào vị trí mới ngay. Ở ngay trước mặt cậu, Tôn Thanh Hạ gọi điện cho trưởng phòng nhân sự, để cậu nghỉ nửa tháng sau mới nhậm chức.

Nhìn người trước mắt tự biên tự diễn, Diệp Tân nhào tới ôm lấy hắn, rất phối hợp cổ vũ: “Anh thật lợi hại, tự nhiên em lại có thêm kì nghỉ dài ơi là dài rồi”.

Tôn Thanh Hạ nhướn mày: “Đương nhiên”.

Sau đó là một nụ hôn sâu khó dứt, một kẻ cười trộm, một người mừng thầm.

Chậc chậc, hai kẻ ấu trĩ vì yêu như thế thật hiếm có khó tìm đúng không?

Răng môi triền miên một hồi mới tách ra, hai người hô hấp có chút loạn, Diệp Tân chôn đầu trong lồng ngực Tôn Thanh Hạ, ấp úng hỏi: “Vì sao không cho em đi làm luôn?”

Tôn Thanh Hạ gác cằm lên đỉnh đầu cậu, không biết đang suy nghĩ điều gì, cặp mắt đào hoa thoáng đảo: “Vì có một chuyện rất quan trọng phải làm ngay”.

Vậy là ngay ngày hôm sau, Diệp Tân ngu ngơ theo Tôn Thanh Hạ đến một nơi vô cùng quen thuộc, chính là địa điểm hai người tới hưởng tuần trăng mật ngày trước.

Trên máy bay, nhìn qua ngoài cửa sổ ngắm tầng mây vừa dày vừa mềm xốp, Diệp Tân quay đầu hỏi: “Chuyện quan trọng mà anh nói chính là cùng em trở về chốn cũ hả?”

Tôn Thanh Hạ bật cười, vuốt ve mái tóc đen mềm mại như đám mây ngoài cửa sổ của Diệp Tân, đáp: “Đúng vậy, em không muốn sao?”

Diệp Tân vô thức cọ cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, trả lời: “Muốn!”

Hai người đi rất nhiều nơi, có chỗ đã từng ghé thăm, cũng có địa phương chưa kịp đặt chân đến. Tôn Thanh Hạ nhận ra Diệp Tân đang rất vui, không còn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí như ngày đầu nữa, mà hiện tại, cậu có thể thoải mái kéo hắn tới những chỗ cậu muốn, tự ý thích ăn gì thì ăn, rồi cùng nhau chụp ảnh. Tất cả những thay đổi này đều hiện hữu trong mắt Tôn Thanh Hạ.

Hắn dẫn Diệp Tân đi tắm suối nước nóng, nhìn đối phương vẻ mặt thỏa mãn, trái tim hắn cũng hóa mềm như nước.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Diệp Tân xấu hổ muốn xỉu, liền im lặng chìm xuống dòng nước ấm, mãi đến khi nước dâng qua bả vai, rồi qua trán, mặt nước sủi bọt trắng không bao lâu, cậu đã phải vọt người đứng dậy, thở dốc vì bị sặc nước.

Tôn Thanh Hạ cười to, áp lấy gáy cậu, ngậm chặt đôi môi đỏ hồng, say mê liếm cắn.

Chẳng biết do cách âm không tốt, hay tại âm thanh quá lớn, đúng lúc này, sát vách truyền tới những thanh âm mập mờ đứt quãng.

“Ừm….nhẹ chút….” Là giọng nữ, mềm mại ngọt ngào khiến lời cự tuyệt đẫm vẻ mời gọi.

“Bảo bối, cưng chặt quá….. A…..” Tiếp đến là giọng nam trầm khàn.

“Ư a…. sướng quá….a a….. dùng sức….. yêu anh…..” Giọng nữ bắt đầu v*t cao, càng lúc càng lớn.

Bên này Tôn Thanh Hạ đã buông Diệp Tân ra, hắn nghe rõ từng tiếng rên rỉ, chỉ cười không nói, nhìn chằm chằm gương mặt đang dần loang sắc đỏ của Diệp Tân.

Diệp Tân xấu hổ không chịu nổi, điều này đã vượt ra khỏi phạm vi tiêu chuẩn của cậu, nhưng trận kích tình phía bên kia vẫn đang tiếp tục, không có dấu hiệu ngừng lại.

Cậu nhìn Tôn Thanh Hạ vẫn yên lặng không nói tiếng nào, dường như đang cẩn thận lắng nghe tràng cảnh mê loạn cách vách. Giọng nữ vang lên đứt quãng vô hạn phong tình, nũng nịu mà quyến rũ…

Diệp Tân đột nhiên áp hai tay che tai Tôn Thanh Hạ, miệng mấp máy ấp úng nói: “Em không…..không ngâm nước nữa, mau….mau đi thôi…..”

Nhưng người trước mặt vẫn không nhúc nhích, cậu hốt hoảng ngẩng đầu____ nhận ra Tôn Thanh Hạ đang chăm chú mỉm cười nhìn cậu, lúc này cậu mới giật mình phát hiện mình đang làm chuyện cực kỳ ngốc, vội vàng bỏ tay ra, cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu.

Toàn bộ quá trình biến hóa cảm xúc của Diệp Tân đều lưu lại trong mắt Tôn Thanh Hạ, thật sự vô cùng dễ thương

Hắn để cậu dựa vào ngực mình, sau đó cầm khăn tắm bao lấy thân thể cậu, rồi bế ngang cậu lên, khiến cậu kinh hô một tiếng, theo phản xạ ôm lấy cổ hắn.

Tôn Thanh Hạ đi về phía phòng nghỉ, thản nhiên nói:

“Anh cũng cảm thấy ngâm nước ở đây đủ rồi, giờ chúng ta về phòng ngâm cái khác”.