Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 122: Mưu kế an bày




Huyền Thanh lạy mừng Chưởng môn xong, đứng lên nghiêng mình thốt :

- Đệ tử đã dọn sẵn tiệc chay, xin Chưởng môn nhân và các vị hãy tạm dùng đỡ dạ.

Ngọc Hư Tử hỏi :

- Thạch Trung Long đại hiệp và Đái Lương đại hiệp còn ở đây chứ?

Huyền Thanh gật đầu :

- Còn

Ngọc Hư Tử bảo :

- Mời hai vị đó đến đây!

Không bao lâu, hai người đó đến nơi, tham kiến Trại Gia Cát xong, lại chào hỏi mọi người.

Trại Gia Cát an ủi mấy câu, rồi bảo cả hai cùng ngồi xuống.

Vì quán Bạch Kê thuộc phái Võ Đương, hiện tại Ngọc Hư Tử chẳng khác nào là chủ, lão cũng ân cần mời cả hai cùng ngồi.

Trại Gia Cát đưa mắt nhìn Thạch Trung Long, ý chừng muốn nghe họ Thạch báo cáo tình hình.

Thạch Trung Long hội ý, cất tiếng :

- Ty chức vâng lệnh Quân sư, y theo cẩm nang thi hành, điều thứ nhất, đã bắt sống được Đường chủ Thần Cơ đường là Đường Trấn Càn...

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :

- “Thì ra, lão này lưu lại Vu Sơn là để bắt Đường Trấn Càn!”

Trại Gia Cát cười nhẹ :

- Nhưng rồi để lão sổng mất?

Hạo Thiên Cẩu Thạch Trung Long thoáng đỏ mặt :

- Không có việc gì giấu được Quân sư cả! Thì lão bị vây khốn trong Kỳ môn trận, có rất nhiều hình nhân, mình tưởng đâu lão dùng hết ám khí mang theo người, không ngờ lão còn dành lại một phần. Sáng ra, trận pháp hiệu nghiệm về ngày, lão không cần dùng đến ám khí thuộc hạ cứ tưởng là lão phóng hết rồi, mới xua người vây hãm lão, đồng thời khuyến cáo lão qui hàng, bỗng lão vung tay, ám khí bay ra tới tấp, thủ hạ trúng phải chết hết, chỉ còn lại một mình thuộc hạ nhanh chân chạy thoát. Tuy nhiên lão cũng bị thuộc hạ đánh trúng một chưởng, gây trọng thương, lão mang thương thế vọt vào rừng.

Trại Gia Cát thở dài :

- Hỏng! Hỏng! Lão phu giao trách vụ đó cho Thạch huynh, đã nghĩ rằng Thạch huynh và lão vốn quen biết nhau, có thể nhân đó, thuyết phục lão, nếu không thuyết phục được thì cũng phải mua chuộc nhân tình thả lỏng cho lão đi, giành cho huynh một tất đất thoái hậu ngày sau. Ngờ đâu Thạch huynh lại động thủ với lão! Như vậy có khác nào khuyến khích lão hết lòng hết sức tiếp trợ Hoán Hoa phu nhân để báo cái hận vừa qua? Chẳng khi nào lão quên được một chưởng của Thạch huynh đâu!

Thạch Trung Long ngây người một lúc, ấp úng :

- Thuộc hạ kém sáng suốt quá, thành đã làm một việc đáng tiếc!

Trại Gia Cát mỉm cười :

- Việc đã lỡ rồi, thì thôi, bỏ qua đi, đừng thắc mắc làm chi nữa. Từ nay về sau, trong mỗi lần hành sự, Thạch huynh nên thận trọng hơn là được!

Thạch Trung Long cúi đầu nhận tội.

Trại Gia Cát lại hỏi :

- Còn điều thứ hai?

Thạch Trung Long đáp :

- Đúng như Quân sư chỉ thị, thuộc hạ đến đỉnh núi, chận được chim câu truyền tin.

Trại Gia Cát mỉm cười :

- Lướt gió, cỡi mây, đuổi theo chim, ngoài Thạch Trung Long ra, trên thế gian này còn ai làm nổi? Chiêu vân thủ pháp của Thạch huynh quả vô địch thiên hạ.

Quở việc trước, Trại Gia Cát phải khen việc sau, lấy lòng thuộc hạ, cái khéo trong việc chỉ huy là vậy, người bị quở quên đi thẹn thừng mà phồng mũi với sự tuyên dương sau cùng .

Thạch Trung Long nói tiếp :

- Rồi Đái huynh trộm được Ngọc phù của Chưởng môn nhân phái Vũ Đương, đến nơi hội hiệp với thuộc hạ.

Trại Gia Cát phe phẩy chiếc quạt lông cười nhẹ :

- Lão phu sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy phù hơn thời gian, cho nên, ai xong việc rồi, vẫn có thể tiếp trợ đồng bạn.

Bạch Thiếu Huy nghĩ thầm :

- “Làm sao lão biết đúng thời gian sự việc xảy ra mà phân công hành sự! Quả thật lão là con người phi thường”.

Trại Gia Cát lại hỏi :

- Các vị hành sự có được bí mật chăng?

Hạo Thiên Cẩu đáp :

- Đã có linh khuyển dẫn đường, chắc không thể nào bại lộ tung tích đâu!

Trại Gia Cát ra vẻ hài lòng :

- Vậy là hay lắm.

Phi Thử Đái Lương lấy chiếc Ngọc phù giấu trong mình ra, trình lên :

- Thuộc hạ đã đánh tráo vật giả, lấy vật thật, xin Quân sư xem.

Trại Gia Cát mỉm cười, vừa đưa tay tiếp nhận Ngọc phù, vừa thốt :

- Lão phu định trộm Ngọc phù, là để thủ tín với Bạch Kê quán, hiện tại thì khỏi dùng đến rồi.

Lão trao sang Ngọc Hư Tử :

- Xin đạo trưởng hãy giữ lấy!

Đái Lương lại lấy ra một vật khác thốt :

- Còn đây là chiếc ấn ban lịnh của Hoán Hoa cung.

Trại Gia Cát vừa đón lấy, vừa cười nhẹ :

- Cái tài giả tạo vật dụng của Đái huynh, gầm trên đời có một!

Thì ra, Đái Lương đã nhái theo vật thật, tạo vật giả? Chiếc ấn đó là ấn giả của Hoán Hoa cung?

Bạch Thiếu Huy bây giờ mới nhận ra, Trại Gia Cát chẳng những có tâm cơ quỷ thần chẳng hiểu thấu, mà còn có tài dụng người, đúng sở trường.

Trại Gia Cát day qua Ngọc Chân Tử :

- Phiền đạo huynh gọi Huyền Quán chủ đến đây.

Ngọc Chân Tử đi liền, khoảng khắc sau, đưa Huyền Thanh đại sĩ đến.

Trại Gia Cát hỏi mượn giấy bút.

Thay vì đợi Huyền Thanh mang ra, Trại Gia Cát đi theo lão vào thơ phòng, một lúc lâu huyền Thanh trở ra, vẩy tay gọi Đái Lương :

- Quân sư muốn nói gì đó với đại hiệp!

Đái Lương vào thơ phòng, lát sau trở ra, tay cầm một ống trúc, chẳng nói năng gì với ai, đi thẳng ra ngoài miếu.

Sau cùng, Trại Gia Cát và Huyền Thanh trở lại bàn tiệc.

Gương mặt Trại Gia Cát tươi rói, lão luôn luôn cười, lão nhìn mọi người thốt :

- Quán chủ Bạch Kê có ý thết đãi chúng ta, mình nhập tiệc là vừa!

Lão nâng chén rượu lên, cao giọng tiếp :

- Trước hết chúng ta hãy mừng cho phái Vũ Đương, từ nay đã được phục hồi danh vị!

Lão lại nhìn quanh mọi người một lượt nữa, rồi tiếp :

- Trước khi trời sáng, chúng ta tức tốc khởi hành, đưa nhị vị đạo trưởng Ngọc Hư và Ngọc Chân về Huyền Nhạc quán.

Lời nói của Trại Gia Cát buông ra, làm mọi người sửng sốt: Làm thế nào hai vị đạo trưởng trở về núi được?

Dù hiện tại, họ đã phục hồi dung mạo, dù Đái Lương đã đột nhập trộm Ngọc phù, song đã người trên Vũ Đương sơn, giả mạo Chưởng môn, giữ quyền điều khiển, nếu họ về thì làm sao trong nhất thời phân biệt được chân giả? Không khéo lại có cuộc tranh chấp, sanh ra lưu huyết, mà bọn đệ tử trên núi rất có thể bênh vực kẻ giả, đánh đuổi người thật!

Nhưng Trại Gia Cát đã long trọng tuyên bố như vậy, hẳn phải có chủ trương, tất cả đều đặt niềm tin nơi lão.

Ngọc Hư Tử và Ngọc Chân Tử cùng đứng lên, trịnh trọng nâng cao chén rượu, trịnh trọng thốt :

- Phục vị cho anh em bần đạo, là cái ân đức lớn của Quân sư, toàn thể phái Vũ Đương xin khắc ghi muôn đời!

Trại Gia Cát cười lớn :

- Việc đó dễ như trở bàn tay, có gì nhọc nhằn đâu mà hai vị đạo huynh nói đến ân nghĩa? Lão phu xin tất cả yên trí, kết quả sẽ như chúng ta mong muốn.

* * * * *

Đêm dần dần tàn, canh năm sắp đến.

Trăng non đã lặng, sao thưa dần, mờ dần, vầng trăng, mờ sao, cảnh vật chìm trong tối tâm.

Trước cánh rừng cạnh quán, có hai bóng đen xuất hiện, hai bóng đó mặc áo rộng, mặt bao trùng, từ từ tiến đến quán.

Chừng như họ là hai đạo nhân.

Lúc đó đèn trong Bạch Kê quán đã tắt hết. Nơi cửa quán có hai người vận y phục đen, đứng bên tả hữu, mỏi người đều có thanh trường kiếm bên hông.

Đạo nhân đi đầu thầm nghĩ :

- “Chỉ có thuộc hạ của Thống lĩnh mới vận y phục đen, và đêm nay đúng là phiên tuần sát của Nam Cung thống lĩnh!”

Y bước tới trước mặt hai người áo đen, vòng tay toan mở miệng chào, ngươi bên tả lạnh lùng quát khẽ :

- Người anh em nào đó, có biết quy củ chăng?

Đạo nhân đi đầu giật mình, đưa tay vào mình, lấy ra một mảnh giấy, cười cầu tình, thốt :

- Anh em bần đạo vâng lịnh gọi đến đây!

Người áo đen không buồn nhìn mảnh giấy, lạnh lùng hừ một tiếng :

- Vâng lịnh đến đây đêm nay, chẳng phải chỉ có một vài người, hai người phải vất bỏ khăn bao mặt, xưng tên đi, cho ta thông báo!

Đạo nhân lại giật mình lượt nữa, nghĩ thầm :

- “Còn ai vâng lịnh gọi, đến đây nữa?”

Y đưa tay gỡ vuông khăn bao mặt, rồi nghiêng mình, tên, hiệu :

- Anh em bần đạo, thuộc chữ Võ, số hiệu một và hai, cảm phiền đại ca vào trong thông báo.

Đạo nhân đứng phía sau cũng lột vuông khăn bao mặt.

Một người có đôi mày dài, mắt to, hàm râu cũng dài điểm trắng, trông giống Ngọc Hư Tử như tạo.

Còn người kia, vận áo màu lam, râu còn đen, thân vóc cao lớn, đúng là tướng mạo Ngọc Chân Tử.

Người áo đen buông gọn :

- Các ngươi theo ta!

Y quay mình đi trước.

Tên thuộc chữ Võ, số một và tên kia, số hai, theo sát người áo đen, chẳng xa có một người áo đen khác, đứng lặng.

Hai tên thuộc chữ Võ bước ngang qua mặt, người áo đen đó chừng như chẳng trông thấy, không hỏi han gì cả.

Đến hậu viện, chúng nhìn lên, thấy hai thiếu nữ bao mặt, mang kiếm đứng chắn trước mặt, hai nàng hét :

- Kẻ nào đến đó?

Người áo đen đáp :

- Nhân viên chữ Võ, hiệu số một và hai! Vâng lịnh gọi đến trình diện.

Thiếu nữ đứng bên hữu thốt :

- Bảo chúng đứng đấy, chờ một chút!

Nàng quay mình, vào hậu viện, một lúc sau, trở ra quát :

- Thống lĩnh bảo tên hiệu số một vào ngay!

Tên số một vâng một tiếng bước tới, không đợi người áo đen dẫn.

Thiếu nữ buông gọn :

- Theo ta!

Tên số một bước đi, tên số hai chưa có lệnh cho vào, không dám nhúc nhích.

Gian phòng khách lúc đó, đèn đốt sáng choang, trên chiếc ỷ giao, một lão già ốm đang ngồi, lão vận chiếc áo dài màu tro.

Nếu không là Thiết Diện Thần Phán Nam Cung Vô Kỵ, thì lão là ai nữa?

Tên chữ Võ, hiệu số một bước tới một bước, vòng tay nghiêng mình :

- Ti chức tham kiến Thống lĩnh!

Nam Cung Vô Kỵ cười nhẹ, gật đầu :

- Ngồi đi!

Người áo đen mang đến một chiếc ghế.

Đã được chọn giả mạo Ngọc Hư Tử, nắm quyền Chưởng môn phái Vũ Đương, dĩ nhiên tên chữ Võ hiệu số một phải có thân phận khá cao, hiện tại, hắn khiêm tốn trước vị Thống lĩnh, là vì lễ độ, chứ chưa hẳn thuộc quyền sai xử của Thống lĩnh, nên hắn không do dự ngồi liền.

Hắn hỏi :

- Thống lĩnh cho vời ti chức đến đây, có điều chi dạy bảo?

Nam Cung Vô Kỵ đưa tay vuốt nhẹ chòm râu, từ từ thốt :

- Bổn tọa vâng lịnh tuần thị khắp các địa phương, quan sát qua tình hình các môn phái. Ngươi phụ trách phái Vũ Đương vậy tình hình như thế nào, hãy tường thuật cho bổn tọa nghe.

Giả Ngọc Hư Tử đáp :

- Ti chức lãnh nhiệm vụ vừa được nửa năm, trong thời gian đó, vì tuân chỉ thị của Đường chủ mà cũng để đúng hành vi của Ngọc Hư Tử, ti chức chẳng dám can dự vào việc của phái, bởi trước kia Ngọc Hư Tử cũng thế sự vụ trong toàn phái đều do Ngọc Chân Tử điều hành cả.

Nam Cung Vô Kỵ trầm gương mặt cười lạnh :

- Như vậy ngươi chẳng hiểu chi cả?

Gia Ngọc Hư Tử giật mình, biến sắc cúi thấp đầu, ấp úng :

- Thống lĩnh lượng xét cho, ti chức âm thầm hoạch định mưu lược, vả lại Tổng hương đường chỉ cấm cho ti chức mười hai viên Duyệt Phục đơn, mà trong phái Vũ Đương hàng chữ Ngọc gồm chín người, hàng chữ Huyền hai mươi bốn người, hàng chữ Linh gồm tam mươi bốn người, với số thuốc tiếp nhận đó, ti chức làm sao phân phối cho đủ số người? Do đó ti chứ bàn bạc với số hiệu hai là giả Ngọc Chân Tử tạm thời hãy chọn những tay lợi hại trong phái, cho uống thuốc trước. Những kẻ đã uống thuốc có bốn tên thuộc hàng chữ Huyền.

Nam Cung Vô Kỵ, gật đầu :

- Rồi sao nữa?

Gia Ngọc Hư Tử tiếp :

- Nửa tháng trước đây, Phân cung Vu Sơn có cấp cho ti chức một loại thuốc khác tên là Tán Công đơn, độc tánh phát tác rất chậm, nhưng rất mạnh, phải phân ra cho uống làm ba kỳ. Hiện tại, thì toàn thể môn đệ Vũ Đương tại núi đã uống xong, chỉ còn năm phân quán rải rác khắp nơi, thì ti chức bảo Giả Ngọc Chân Tử tuần tra, tùy tiện cho uống.

Nam Cung Vô Kỵ lại hỏi :

- Ngươi có nghĩ đến bọn đệ tử tục gia chăng?

Giả Ngọc Hư Tử nói :

- Từ lúc Chưởng môn nhân nhóm đệ tử tục gia là Lưu Văn kiếm khách Quý Đình Phương thất tùng, ti chức có sai phái Thọ Nhất Phong thừa cơ hội, cho họ uống Tan Công đơn, song đệ tử tục gia tản mạn trên khắp giang hồ, muốn gặp đủ mặt cũng chẳng phải là việc dễ. Tuy nhiên ti chức vẫn cố gắng thi hành nhiệm vụ, cho đến khi nào chọn vẹn thì thôi!

Nam Cung Vô Kỵ ngẩng mặt lên không cười ròn, giọng cười nghe rợn vô cùng.

Giả Ngọc Hư Tử biến sắc mặt nghiêng mình, cung kính khẩn cầu :

- Ti chức có chỗ nào không phải, xin Thống lĩnh chỉ điểm cho...

Nam Cung Vô Kỵ ngưng bặt tràng cười, gật đầu :

- Ngươi hành sự như vậy đáng khen lắm!

Lão đứng lên, vòng tay thốt, như thốt với hư vô :

- Đại khái sự tình, hai vị đạo huynh đã nghe rõ rồi chứ? Giờ thì hai vị có thể ra mặt được rồi.

Giả Ngọc Hư Tử giật mình, xanh mặt không rõ Thống lĩnh đối thoại với ai và người đó ẩn nấp nơi nào!

Cánh cửa bên hông khách sảnh mở rộng, hai người thông thả bước tới.

Hai người đó dĩ nhiên là Ngọc Hư Tử và Ngọc Chân Tử thật sự.

Nếu đem hai Ngọc Hư Tử đặt cạnh nhau, tất chẳng thể nào phân biệt nổi ai là thật ai là giả!

Giả Ngọc Hư Tử càng biến sắc, nhìn trân trối Nam Cung Vô Kỵ, ấp úng :

- Thống lĩnh thế này là...