Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 41: Chương 41





Hai người ngoài ý muốn chạm môi, làm thời gian như rối loạn theo, quên đi sứ mệnh của nó mà trì trệ không trôi.

Không biết qua bao lâu, Hàm Nhất rốt cuộc mới lần nữa tìm lại được ý thức, đột ngột quay đầu đi chỗ khác.

Nụ hôn bất ngờ khiến tâm trạng Hàm Nhất không yên khó có thể bình tĩnh, ánh mắt Hàm Nhất tràn đầy lửa giận, “Không thể tha thứ.”
Bạch Dương cảm nhận được nguy cơ, “Cô nghe tôi giải thích đã.”
“Giải thích thì nói với Diêm La vương, bây giờ tôi sẽ đưa anh đi gặp hắn.” Nói xong Hàm Nhất xắn tay áo, đối với Bạch Dương tay đấm chân đá, tay chân thay nhau đánh tới, không cho Bạch Dương cơ hội chống trả.

Cabin chật chội, Bạch Dương không có chỗ để ẩn nấp, càng không có đường để trốn thoát.

( Đây là động tác nguy hiểm, các bạn nhỏ đáng yêu không cần học )
Vòng đu quay dần đi xuống, thẳng đến khi xuống mặt đất, Hàm Nhất mới thu tay, nhưng vẫn không vơi mối hận trong lòng.

Hai người lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thực rõ ràng khiến người khác cảm nhận được một bầu không khí khác, Hàm Nhất khuôn mặt giật giật, Bạch Dương đầu tóc rối tung, khơi dậy sự tò mò của mọi người.
Ngụy Nghiêm quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì” Hàm Nhất trong lòng đang rối bời căn bản không nghĩ tới phản ứng của người khác,
Vương đạo phát lại đoạn phim đã quay, phát hiện được kho báu, “Bạch Dương làm tốt lắm.”
“Ông nói cái gì đạo diễn?” Hàm Nhất giận dữ, khó hiểu nhìn chằm chằm Vương đạo.
Vương đạo cảm giác được Hàm Nhất không vui nhanh chóng giải thích: “Hàm Nhất cô bình tĩnh một chút, nghe tôi giải thích, lý do tôi nói Bạch Dương làm tốt, là do cậu ấy nhận ra ma chú của vòng đu quay, cũng là tinh túy của cả MV.”
Hàm Nhất: “Có ý gì?”

Vương đạo: “Vòng đu quay là nơi chia tay của các cặp đôi, tương truyền nói những đôi đến đây rồi sẽ chia tay.”
“Vậy sao còn có nhiều người tới như vậy?” Hàm Nhất căn bản không tin những lời đồn đại vô căn cứ kiểu này.
Vương đạo nói, “Bởi vì có cách để phá giải nó, chỉ cần ở nơi cao nhất hôn môi, là các cặp đôi có thể cả đời không chia tay, cho nên tôi đoán là Bạch Dương biết câu chuyện này, nghĩ lại lúc đầu, khi cô cùng Ngụy Nghiêm tới đây không hôn môi nên mới chia tay, vì để không chia tay, nên mới làm như vậy, cái này thật sự rất phù hợp với câu chuyện MV của chúng ta .” Vương đạo càng nói càng hưng phấn.
Ngụy Nghiêm nhìn Bạch Dương và Hàm Nhất, khóe mắt xẹt qua một tia mất mát.
Lí Hưởng trong lòng bắt đầu chỉ trích Bạch Dương: Tiểu tử tốt chơi trò lưu manh.

Lí Hưởng nghĩ đi nghĩ lại thực tế vẫn là ủng hộ Bạch Dương, để xua tan lửa giận của Hàm Nhất, ở một bên giải thích thêm, “Bạch Dương là một diễn viên chuyên nghiệp, Hàm Nhất em phải tin tưởng vào phán đoán của Bạch Dương, em ấy diễn xuất sẽ cực kỳ nhập tâm, những người tùng hợp tác với em ấy đều đánh giá như vậy, Bạch Dương tuyệt đối không có ý gì khác.” E b o o k t r uyen.

vn
Hàm Nhất nghi ngờ nhìn Bạch Dương: “Anh thật sự cũng nghĩ như vậy sao?”
“Tôi lúc ấy thật sự là quá nhập tâm diễn, cho nên mới làm ra hành động khiến cô tức giận, tôi thực sự không phải là cố ý.” Bạch Dương thề.
Nhưng nỗi lòng của Hàm Nhất không dịu đi, ngược lại, lại ập xuống một tầng bóng ma, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, trong lòng có một loại buồn bực không nói nên lời, tại sao câu giải thích này lại khiến mình thêm khổ sở, Hàm Nhất không tìm được đáp án.
Quay MV xong, Hàm Nhất và Bạch Dương trở về nhà, nhưng cả hai đều không nói một lời, một người không muốn nói, một người không dám nói.

Trước khi đi, Lí Hưởng dặn Bạch Dương nhất định phải dỗ Hàm Nhất thật tốt, nếu không về sau sẽ có khoảng cách, quan hệ rất khó chữa lành.
Vừa vào cửa nhà, Hàm Nhất trực tiếp trở về phòng, dứt khoát không ra ngoài, nằm trên giường chôn mặt trong chăn, cuối cùng không cầm được nước mắt chảy ra, những giọt nước mắt không sao nói rõ được, dường như vẫn luôn được tích góp từng chút một từ lúc Bạch Dương nói ra lý do nhập diễn kia, bây giờ rốt cuộc cũng có thể phóng thích mà không cố kỵ điều gì.

Hàm Nhất cắn môi, cảm giác trên môi vẫn còn xúc cảm và độ ấm của môi Bạch Dương, lần đầu tiên trái tim của Hàm Nhất không kiềm chế được như vậy, vượt quá phạm vi chịu đựng của chính mình, chẳng lẽ là để ý điều trong tương truyền? Chẳng lẽ là bản thân không cam lòng sao? Tự hỏi nhưng không thể tự trả lời, loại cảm giác này thật tệ, Hàm Nhất đã khóc rất lâu, mệt đến mức mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bạch Dương không biết phải dỗ người như thế nào, lại làm một bữa tiệc hải sản lớn sợ không thích hợp.


Bạch Dương nằm trên giường nhớ lại chuyện hôm nay, lúc Ngụy Nghiêm và Hàm Nhất quay phim thì bản thân khẩn trương bất mãn, nhất là cái hôn lên mu bàn tay kia, Bạch Dương thậm chí còn có ý định giết Ngụy Nghiêm, suy nghĩ lúc đó khiến chính Bạch Dương sợ hãi, nhưng cũng nhận ra một số sự thật.

Nụ hôn trên vòng đu quay kia, Bạch Dương nhận rõ lúc đó bản thân chính xác là ai, một phút xúc động trong mắt người khác là nhập diễn quá sâu, chỉ có tự mình biết trong khoảnh khắc ấy, trong lòng thực sự sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại người trước mắt này, giống như nhân vật chính trong MV, là sợ hãi, là bất an, là một quyết định được ăn cả ngã về không.
Cho dù đoán được rằng Trần Hàm Nhất sẽ nổi giận, Bạch Dương vẫn không hối hận về lựa chọn của mình khi đó, không do dự mà hôn xuống.

Một lần nữa tìm tòi nghiên cứu lại trái tim của mình, Bạch Dương đã phát hiện ra sự khác thường của chính mình gần đây, càng ý thức rõ ràng được sự khác biệt của Trần Hàm Nhất đối với mình, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt, Bạch Dương không thể xác định, là tình yêu sao? Hay chỉ là một loại thói quen sống chung? Đã quen người này vẫn luôn ở bên cạnh, đã quen có người cùng mình đối nghịch, đã quen có người bước vào cuộc sống của mình, hơn nữa là thói quen xem đối phương là của riêng mình? Vấn đề phức tạp vượt qua sức tưởng tượng của Bạch Dương, Bạch Dương nhất thời không tìm được cách giải quyết, có lẽ có một số chuyện vẫn cần thời gian để cho bản thân một câu trả lời.
Việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để dỗ Trần Hàm Nhất thật tốt, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin liên quan đến Trần Hàm Nhất —— thích túi xách.
Bạch Dương không để ý thời gian trực tiếp gọi điện thoại cho Lí Hưởng.
Lí Hưởng nửa đêm bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy tên người gọi đến là Bạch Dương, trong lòng oán giận, “Huynh đệ, nửa đêm rồi cậu không ngủ, cậu muốn làm gì?”
“Vợ anh ở bên cạnh không?” Bạch Dương đi thẳng vào vấn đề, bỏ qua Lý Hưởng.
Lí hưởng: “Nói thừa, vợ tôi đang ngủ.”
“Để cô ấy nghe điện thoại đi.” Thời điểm Bạch Dương có việc cần cầu cứu thái độ thấp kém, âm thanh nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng.
Lí Hưởng muốn tức giận cũng không được, bất đắc dĩ nói: “Bạch Dương, làm phiền phụ nữ có thai là trái đạo đức đấy.”
Bạch Dương cực kỳ ủy khuất, “Nhưng em có việc gấp cần giúp đỡ.”
Nam Nam bị điện thoại đánh thức, “Ai đấy, Bạch Dương sao?”
Lí Hưởng: “Đúng, cậu ấy tìm em có việc.”
Nam Nam nhận điện thoại: “Chuyện gì?”
Bạch Dương vừa nghe giọng nữ liền biết có hi vọng , “Hàm Nhất thích túi xách như thế nào?”
“Điều kiện?” Nam Nam sẽ không bao giờ mua bán lỗ vốn, đã quấy rầy Thanh Mộng còn muốn nhận được tin tức, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Bạch Dương đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, “Một chiếc xe đẩy cao cấp, ngoài ra em sẽ bao cả tiền sữa bột trước khi bé được một tuổi.”
“Thành giao! Hàm Nhất không phân biệt thương hiệu, nhưng thích phong cách đơn giản, chú yếu là màu đen và màu trắng, thỉnh thoảng sẽ có một số màu nhạt.” Nam Nam thấy Bạch Dương thành thật, liền nói chi tiết cho Bạch Dương.
Bạch Dương: “Cám ơn, làm phiền chị đưa điện thoại cho Lý Hưởng.”
“Lại làm sao vậy?” Lí Hưởng thiếu kiên nhẫn.
“9 giờ sáng mai tới đón em, chúng ta đi Cảng Hối.” Bạch Dương không cho Lí Hưởng cơ hội từ chối, trực tiếp cúp điện thoại.
Lí Hưởng: “Bạch Dương, cậu là đồ nhát gan!”
*
Sáng sớm hôm sau, theo yêu cầu của Bạch Dương, Lí Hưởng đón Bạch Dương đi Cảng Hối, Bạch Dương bắt đầu xuyên qua các thương hiệu túi xách khác nhau trong trung tâm thương mại, ánh mắt của các nhân viên trong cửa hàng sáng lên, đại minh tinh đến mua sắm, còn ra tay hào phóng như vậy, tiền thưởng tháng này nhất định không ít.

Theo lời khuyên của Nam Nam, Bạch Dương quét sạch cả trung tâm thương mại, mang tất cả những chiếc túi phù hợp yêu cầu về nhà, nhờ bạn làm một cái cây đặc chế, sau khi về nhà liền bắt đầu tiến hành trang trí, treo từng chiếc túi lên cành cây.

Thấy thành quả mỹ mãn, Bạch Dương không khỏi tán thưởng bản thân trí dũng song toàn.
Sau khi Hàm Nhất ra ngoài làm việc, về đến nhà liền nhìn thấy Bạch Dương đứng dưới cây túi trong phòng khách, tức giận nói: “Anh lại làm trò quỷ gì vậy?”
Bạch Dương: “Về rồi à, đây là món quà xin lỗi của tôi, sư phụ xem tôi có thành ý như vậy, tha thứ cho tôi đi.”
Hàm Nhất vừa thấy cái cây đầy túi này trong lòng có chút đau, “Phá gia chi tử, anh mua nhiều như vậy làm gì?”
“Tôi chưa mua túi cho con gái bao giờ, không có kinh nghiệm.” Lời Bạch Dương nói đều là thật, vừa thẳng thắn lại thành khẩn, khiến Hàm Nhất vô lực chống trả.
Hàm Nhất: “□□ đâu?”
Vẻ mặt Bạch Dương mơ hồ, “Cái gì?”
Hàm Nhất liếc mắt xem thường, “Hỏi anh hóa đơn mua sắm đâu?”
“Ở đây.” Bạch Dương lấy trong túi ra một xấp hóa đơn mua sắm.
Hàm Nhất lại chuẩn bị đóng gói những chiếc túi kiểu dáng mới này, tuy rằng có nhiều cái đều là phong cách mình thích.
“Tại sao phải đóng gói vào?” Bạch Dương không hiểu mục đích của Hàm Nhất.
“Trả hàng!”
Bạch Dương quay đầu định chạy trốn: “Tôi không?”

“Chạy đi đâu, quay về cho tôi!” Hàm Nhất kéo Bạch Dương lại như xách một con chuột.
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Dương tội nghiệp, “Tôi từ bé tới giờ chưa bao giờ trả hàng, nếu truyền ra ngoài tôi phải làm thế nào a?”
Hàm Nhất: “Mọi việc đều có lần đầu tiên, hôm nay anh không trả cũng phải trả.”
Bạch Dương: “Mua cũng mua rồi, sao phải trả hàng?”
“Tôi căn bản không dùng được nhiều đến vậy, mua nhiều như này thật lãng phí.” Hàm Nhất có chút buồn rầu nhìn một đống túi trước mặt.
Bạch Dương nhìn nhìn, “Nhưng nếu trả lại, nhân viên bán hàng sẽ rất buồn, bọn họ vốn có thể có phần trăm hoa hồng rất cao, bây giờ cũng không còn nữa.”
Bạch Dương nói như vậy làm Hàm Nhất có chút do dự, lý do này quả thật vô lực phản bác, vốn vui vui vẻ vẻ nghĩ đến tháng này sẽ có tiền thưởng cao, kết quả vì mình lại hóa thành hư ảo, thực sự cực kỳ tổn thương.” “Vậy anh nói xem làm thế nào bây giờ? Một lần mua nhiều túi như vậy, thế này không phải là dạy hư trẻ nhỏ sao?”
Bạch Dương: “Nếu không tặng người khác đi? Cô để lại vài cái cô thích, còn lại chúng ta tặng cho mẹ tôi và mẹ cô, cả Nam Nam nữa, tặng cả cho mấy nhân viên công tác coi như quà sau khi làm việc chung, được không?”
Hàm Nhất thấy đề nghị này cũng không tồi, gật gật đầu, vốn còn có chút phân vân có muốn nhận hay không, nhưng nhìn ánh mắt khẩn cầu của Bạch Dương, chỉ chọn mấy kiểu dáng mình thích rồi cất đi, những cái khác được đóng gói cẩn thận đặt ở một góc trong phòng khách, rồi kéo Bạch Dương đến trước camera bắt đầu công khai xin lỗi.
Hàm Nhất chính khí nói: “Mọi thứ đã xảy ra hôm nay, các bạn nam đừng học theo, tiêu tiền lung tung là không đúng, đồ đệ, xin lỗi.”
Bạch Dương không tình nguyện nhưng không còn cách nào chỉ có thể cúi đầu nhận sai, “Các bạn khán giả thực xin lỗi, tôi đã làm mẫu sai cho công chúng, mọi người đừng học tôi.”
Tâm trạng buồn bã của Hàm Nhất được Bạch Dương giải tỏa không ít, hài lòng xoa xoa đầu Bạch Dương, “Ngoan!”
“Vậy cô không giận nữa đúng không?” Bạch Dương hưng phấn hỏi.
“Giận? Giận ai?” Hàm Nhất không muốn cho Bạch Dương nhìn ra tâm sự của mình, giả vờ như không có việc gì.
Bạch Dương: “Tôi lấy đi nụ hôn đầu của cô, cho nên cô tức giận, không phải sao?”
“Ai nói đó là nụ hôn đầu của tôi?” Hàm Nhất không biết Bạch Dương nghe được mấy thứ lung tung đấy từ ai.
Tối qua Bạch Dương đã đặc biệt tra trên Baidu, Hàm Nhất không có tình sử, cũng chưa từng quay phim, cho nên theo lẽ thường suy đoán, hôm qua hẳn là là nụ hôn đầu tiên Hàm Nhất, nên mới có thể phản ứng kịch liệt như vậy, tâm tình vốn đang phấn khích, giờ đột nhiên biết được không phải mà trở nên thất vọng lạ thường, “Vậy nụ hôn đầu của cô là khi nào?”
“Lúc tôi năm tuổi đã mất nụ hôn đầu rồi, bị một anh đẹp trai lấy đi.” Hàm Nhất nghĩ lại quá khứ lúc nhỏ liền cảm thấy khó chịu, thật ra năm đó là một tên mập mạp bắt nạt con gái nhà lành, không cẩn thận lại kích thích tiềm năng của con gái không lành, kết quả không ngoài ý muốn bị Hàm Nhất mập đập một trận, từ đó về sau cái danh tiểu bá vương của nhà trẻ được truyền khắp trường, không còn đứa con trai nào dám đến trêu chọc nữa, thế cho nên ảnh hưởng đến cả kiếp sống của toàn bộ học sinh, đương nhiên vì tôn nghiêm, Hàm Nhất sẽ không nói ra sự thật năm đó.
“Năm tuổi?” Đêm qua Bạch Dương trong lòng còn tràn đầy vui mừng khi lấy được nụ hôn đầu, hôm nay liền biết có người đã sớm lấy nó, hoàn toàn buồn bực.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Các bạn nghĩ CP độc thân có thể ngoan ngoãn ở bên nhau sao? Các bạn không thể quên bản chất FA của họ, không thể suy nghĩ theo lẽ thường, báo trước chuyện về sau như thế nào, xem chi tiết ở phần sau.