Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 185: Nằm viện




Hai người đang hết sức triền miên, thì di động của Lộc Hàm đột nhiên vang lên.

Thế Huân dừng hôn môi, kéo cậu ngồi xuống, đem người bán ôm vào trong ngực để cho cậu nghe máy.

"Số điện thoại lạ!?" Lộc Hàm lấy di động ra, nhìn số người gọi, bụng đầy nghi hoặc ấn nút nghe.

"Xảy ra chuyện gì!?" Vốn là Thế Huân đang ôm Lộc Hàm bình thản nghe điện thoại, nhưng cậu vừa nói quá hai câu sắc mặt liền lặp tức thay đổi, Thế Huân lo lắng hỏi một câu.

"Là bệnh... bệnh viện gọi tới, nói... Mẹ của em bị đụng xe..." Lộc Hàm cúp điện thoại, thất kinh nhìn Thế Huân.

"Mẹ hiện tại ở bệnh viện nào!?" Thế Huân lập tức kéo Lộc Hàm đứng dậy, một bên hướng bên ngoài mà đi một bên hỏi bệnh viện nào, sau đó anh lái xe đưa Lộc Hàm thẳng đến bệnh viện.

Hai người ở bệnh viện nhìn thấy Lộc mẫu không có việc gì mới thở phào một hơi. Lúc nghe máy bởi vì Lộc Hàm quá kích động nên không có nghe kỹ nội dung, Lộc mẫu đúng là bị xe đụng, nhưng may mắn chính là không có bị vết thương nghiêm trọng nào. Lộc mẫu định sẽ về nhà, nhưng lão nhân gia dù sao tuổi cũng lớn, Thế Huân cùng Lộc Hàm lo lắng sẽ có hậu di chứng, liền khuyên bà ở lại bệnh viện quan sát vài ngày.

Làm xong thủ tục nhập viện, Lộc mẫu không có chuyện gì, hai người đều ở bệnh viện cũng vô dụng, Lộc Hàm liền bảo Thế Huân trở về công ty.

Mấy ngày kế tiếp, Lộc Hàm đều ở bệnh viện chăm sóc mẫu thân. Mẹ của Thế Huân liền phụ trách một ngày ba bữa, làm cơm để Thế Huân đưa đến bệnh viện.

"Thế Huân, con không cần cứ phải đến bệnh viện đưa cơm cho ta, rất chậm trễ công việc của con. Muốn ăn cái gì ta kêu Lộc Hàm ra ngoài mua là được." Thế Huân mãi đến đưa cơm, Lộc mẫu trong lòng liền có chút băn khoăn.

"Mẹ, mẹ còn khách khí với con làm gì. Đồ ăn bên ngoài vừa không dinh dưỡng lại không sạch sẽ, mẹ muốn ăn cái gì liền nói một tiếng, con nhờ mẹ con nấu rồi đem lại đây." Thế Huân cười nói vài câu, bảo Lộc mẫu đừng quá khách khí.

"Làm sao có thể làm phiền mẹ con như vậy!?" Lộc mẫu càng cảm thấy ngượng ngùng.

"Cũng đã là người một nhà, còn có cái gì phiền toái không phiền toái. Mẹ, mẹ an tâm dưỡng thân thể, con còn có việc phải quay về công ty." Thế Huân nói xong liền đứng dậy, mặc áo khoác chuẩn bị rời đi.

"Mẹ, con tiễn Thế Huân một lát." Lộc Hàm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh giường bệnh liền đi đến bên cạnh Thế Huân, báo với mẫu thân một tiếng chuẩn bị đưa Thế Huân đi.

"Ân. Mẹ không có việc gì, con không cần trở lại gấp." Lộc mẫu cười gật gật đầu, còn cố ý dặn dò một câu. Bà biết mấy bữa nay hai đứa nhỏ vì chăm sóc mình mà không có không gian riêng, muốn để bọn họ có thêm một chút thời gian ở chung.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Thế Huân liền dắt tay Lộc Hàm, kéo cậu đi đến một góc hẻo lánh không có người.

"Bà xã..." Thế Huân đem Lộc Hàm đặt lên vách tường, miệng lập tức thiếp đi lên.

Lộc Hàm hé miệng, đầu lưỡi chủ động dây dưa Thế Huân. Bệnh viện im lặng, hành lang vọng lại thanh âm hai người miệng lưỡi giao nhau.

"Mấy ngày nay vất vả cho anh, chạy qua lại giữa công ty và bệnh viện, mệt đến hai mắt đều thâm rồi." Hai người hôn nhau đến thở hổn hển mới lưu luyến tách ra. Lộc Hàm giơ tay lên điểm nhẹ vào vết thâm trên mí mắt Thế Huân, đau lòng vô cùng.

"Mắt thâm cũng không phải vì mệt, là bởi vì mấy hôm rồi không được ôm em ngủ, luôn ngủ không ngon, nghỉ ngơi không đủ mới bị như vậy." Thế Huân kéo bàn tay Lộc Hàm xuống, để ở trên môi không ngừng khẽ hôn. Bình thường Thế Huân quen ôm Lộc Hàm ngủ rồi, mấy ngày nay buổi tối cậu đều ở trong bệnh viện, Thế Huân một người ở nhà ngủ cảm thấy lạnh tanh, lăn qua lộn lại làm thế nào cũng ngủ không được.

"Ông xã..." Lộc Hàm trong lòng đau xót, hốc mắt đều bắt đầu hơi hơi phiếm hồng.

"Không sao. Chờ mẹ ra viện, em về nhà để anh hảo hảo 'Ôm một cái' là được." Thế Huân nhìn Lộc Hàm khổ sở, nhanh thay đổi thành khẩu khí thoải mái, trên mặt còn cố ý phối hợp lộ ra nụ cười không có hảo ý.

"Ân." Lộc Hàm giơ lên khóe môi bật cười, đặc biệt gật gật đầu.

"Mẹ còn một mình ở trong phòng, em mau quay lại đi, anh cũng nên đến công ty, chờ tối anh lại qua." Thế Huân lại hôn lên môi Lộc Hàm, mới buông tay để cho cậu trở về.

"Lái xe cẩn thận một chút." Lộc Hàm dặn dò một tiếng, vẫy tay cùng Thế Huân nói lời từ biệt, sau đó xoay người trở về phòng bệnh.

"Bà Lộc, mệnh bà thật là tốt! Con rể cùng con trai ngày nào cũng túc trực bên cạnh. Thằng bất hiếu nhà tôi thì khỏi nói, một tuần cũng không đến bệnh viện nhìn một lần." Lúc Lộc Hàm còn chưa trở lại phòng bệnh, lão thái thái nằm cùng phòng với Lộc mẫu câu có câu không tán gẫu.

"Cái gì con rể!?" Lộc mẫu nhất thời không kịp phản ứng.

"Cái người trẻ tuổi ngày nào cũng đến đưa cơm không phải con rể bà sao!? Chẳng lẽ cũng là con của bà!? Nhưng mà cậu ta và người canh giữ bên cạnh bà một chút cũng không giống a!?" Lão thái thái thần tình nghi hoặc nhìn Lộc mẫu.

"Người ở bên cạnh tôi đúng là con tôi, mà người mỗi ngày đưa cơm đến chính là người yêu của nó." Lộc mẫu cười đáp, cũng không cảm thấy việc này có cái gì cần giấu diếm.

"Người yêu!? Con của bà là đồng tính luyến ái! Thích đàn ông!" Lão thái thái giật mình hô lên, toàn bộ người trong phòng cũng đều nghe được.

"Đúng vậy. Xảy ra chuyện gì!?" Lộc mẫu hỏi lại một câu, đối với sự ngạc nhiên của lão thái thái có chút bất mãn.

"Không... Không có việc gì." Lão thái thái ngượng ngùng ngậm miệng, nghiêng đầu sang chỗ khác không bao giờ cùng Lộc mẫu nói chuyện nữa.