Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 57: Thất vọng




--------- Ta nói hạnh phúc ko bao giờ được dài mà ---------

Thế Huân trước kia khi cùng Quan Lâm dạo phố, Quan Lâm chỉ thích đi những khu thương mại cao cấp, mặc kệ là cần hay không cần, chỉ cần hắn để ý thì nhất định phải mua cho được, mỗi lần không quét sạch thẻ của Thế Huân thì không về nhà. Thế Huân cũng mang Lộc Hàm đi khu thương mại cao cấp, để thưởng cho cậu đã hầu hạ mình rất thoải mái, Thế Huân tính toán nếu Lộc Hàm thích cái gì liền mua cho cậu cái đó.

Từ lúc ăn sáng sau khi nghe Thế Huân nói sẽ dẫn mình đi dạo, tâm trạng Lộc Hàm luôn ở trạng thái hưng phấn cực độ, cậu không quan tâm xung quanh đang bán thứ gì, chỉ không ngừng nhìn trộm người đang sánh vai cùng mình, Thế Huân.

Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm vẫn luôn thấp đầu không nói chuyện, cho rằng cậu chưa từng tới những nơi cao cấp như thế này nên không biết mua thứ gì, liền túm lấy cánh tay Lộc Hàm đem cậu kéo vào một cửa hàng chuyên kinh danh trang phục hàng hiệu.

Thế Huân cầm quần áo để lên người Lộc Hàm đo tới đo lui, Lộc Hàm nhìn bản giá lộ ra trên áo bị dọa đến líu lưỡi. Nhãn hiệu này cậu từng thấy trên TV, không ngờ một bộ quần áo như vậy mà phải tiêu thất nửa năm tiền lương mới có thể mua được. Mà đang ở trước mặt nhân viên bán hàng, cậu lại không dám nói lung tung cái gì, sợ làm Thế Huân mất mặt, chỉ đành đứng yên để anh cầm quần áo hướng người mình đo tới đo lui.

Thế Huân nhìn trúng một cái áo sơ mi màu trắng, Lộc Hàm dáng người thon gầy, màu da lại trắng nõn, mặc áo màu trắng lại càng thêm phần sạch sẽ chỉnh tề. Hơn nữa áo sơ mi này có vạt áo dài hơn những cái áo khác một chút, làm Thế Huân không khỏi tâm viên ý mã (tưởng tượng) nghĩ đến khi ở nhà, chỉ để Lộc Hàm mặc mỗi cái áo sơ mi này, hai bắp đùi thon dài lõa lồ, dương v*t cương cứng như ẩn như hiện ở vạt áo sơ mi… Thế Huân đột nhiên cảm giác một cỗ nhiệt huyết thiếu chút nữa từ trong mũi trào ra, anh nhanh chống ngẩn đầu, đem áo sơmi nhét vào trong tay Lộc Hàm, bảo cậu đi vào phòng thay đồ để thử một chút. (haiz

thằng móm này nó biến thái quá)

Lộc Hàm vừa thấy Thế Huân thật sự muốn mua quần áo ình thì lặp tức cuống cuồng. Vốn trên danh nghĩa Thế Huân là đang bao nuôi mình, nhưng Lộc Hàm càng không hy vọng cùng Thế Huân dính dáng gì đến tiền bạc, Thế Huân ình tiền không phải đã chân chính biến thành bao nuôi sao!? Chi phiếu lúc trước Thế Huân đưa cậu cũng chưa từng dùng qua, thậm chí tiền đi chợ cũng là tiền lương của chính mình.

Lộc Hàm vội vàng từ chối nói quần áo của mình đã đủ mặc rồi, mua nữa chỉ thêm lãng phí, Thế Huân lại một mực đòi mua, hai người đẩy đến đẩy lui làm cho toàn bộ khách trong cửa hàng đều hướng bọn họ mà nhìn.

“Ngoan, thử đi, em mặc vào nhất định đẹp lắm.” Trong lòng Thế Huân cảm thấy kỳ quái, bình thường MB này rất nghe lời, tại sao mua đồ cho cậu thì cậu lại không chịu, tính tình quật cường mặc ình nói gì đều không được. Thế là anh thay đổi sang khẩu khí ôn nhu sủng nịch, cười tủm tỉm nhìn Lộc Hàm, Thế Huân thầm nghĩ chiêu này chắc chắn hữu dụng, ngày thường chỉ cần mình đối đãi MB này dịu dàng một chút, cậu lập tức liền ngoan ngoãn nghe theo.

Đây là lần đầu tiên Thế Huân ở ngoài tình cảnh kia mà dùng ngữ khí này nói chuyện, hơn nữa còn là nơi công cộng đông người, một câu thôi cũng làm người xung quanh sáng tỏ hai người không phải quan hệ bình thường, điều này khó tránh khỏi làm Lộc Hàm kích động vui sướng, nhanh chống tiếp nhận quần áo trên tay Thế Huân.

“Hai nam nhân cùng đi mua quần áo, còn làm bộ dáng cười cười nói nói, có phải đồng tính luyến ái hay không vậy!? Ghê tởm muốn chết!” Lộc Hàm còn chưa đi vào phòng thử, bên cạnh bọn họ đã vang lên một giọng chanh chua của phụ nữ.

“Đúng vậy, ghê tởm nhất chính là đồng tính luyến ái.” Thế Huân đang chuẩn bị quay đầu giáo huấn người phụ nữ kia vài câu, nhưng thanh âm quen thuộc phía sau làm y lặp tức ngây người.

Thế Huân đờ đẫn quay đầu, chỉ thấy Quan Lâm đưa tay quàng lấy bả vai một người con gái xinh đẹp bên cạnh, xoay người không chút chần chừ tiêu soái rời đi.

Lộc Hàm cầm cái áo sơ mi thất kinh đứng tại chỗ, không biết nên làm gì mới tốt.

“Đi thử quần áo đi.” Thế Huân quay đầu lại, biểu tình hờ hững, hoàn toàn không giống lúc nãy giả vờ ôn nhu sủng nịch.

“Được rồi, lấy cái này.” Sau khi Lộc Hàm từ phòng thử đồ đi ra, Thế Huân nhìn cũng chưa nhìn liếc mắt một cái.

Lộc Hàm lại trở lại phòng thay đồ thay quần áo, sau đó đợi người bán hàng gói lại, Thế Huân thanh toán tiền hai người liền một trước một sau rời khỏi cửa hàng.

Trên đường lái xe về nhà, mặt Thế Huân thật lãnh đạm, âm trầm không nói một tiếng. Lộc Hàm từ đầu đã có tính toán, bình thường chỉ có thể giúp Thế Huân làm cơm tối, sợ anh ăn nhiều thức ăn dầu mỡ sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa, khó có cơ hội hôm nay cả hai đều cùng một chỗ, Lộc Hàm ban đầu nghĩ sau khi hai người đi dạo phố xong sẽ ghé chợ mua đồ nấu cơm trưa, sau khi về sẽ làm cho Thế Huân một bữa trưa phong phú. Nhưng mà hiện tại… Đi ngang qua chợ, nhìn biểu tình của Thế Huân cậu cái gì cũng không dám nói, tùy ý để Thế Huân một đường chạy xe về nhà.

Về đến nhà, Lộc Hàm lập tức chạy vào phòng bếp nấu cơm, cũng may bình thường khi mua thức ăn cậu đều có thói quen mua nhiều thêm một ít, dự trữ trong tủ lạnh cũng khá phong phú. Cùng Thế Huân sống chung gần một tháng, đối với khẩu vị của anh cậu cũng coi như rành mạch, biết tâm tình Thế Huân hiện tại không tốt, nên tận lực làm một bàn mỹ vị thức ăn thầm mong tâm trạng của anh hứng khởi một chút.

“Tôi ăn no rồi, buổi chiều có hẹn với khách hàng, tôi đi trước.” Giờ cơm đến, Thế Huân mới ăn hai miếng liền buông đũa, mặc vào áo khoác cầm lấy chìa khóa xe liền ra cửa