Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 70: Cùng hứa




Bạn trai!? Lộc Hàm nghiêng đầu há hốc mồm nhìn Thế Huân. Cho dù biết Thế Huân giới thiệu như thế là để giảm bớt không khí xấu hổ, nhưng là giới thiệu thân phận thì có cả trăm ngàn loại, anh lại nói là bạn trai của mình, Lộc Hàm vô pháp khống chế nội tâm mừng rỡ như điên, thậm chí còn có chút suy nghĩ kỳ quái đối với lời này của Thế Huân.

“Hắc hắc… Đúng rồi Lộc Hàm, số điện thoại của cậu là số mấy? Hai người chúng ta thật vất vả mới gặp lại, sau này nhất định phải thường xuyên liên hệ.” Nghe được Thế Huân tự giới thiệu, Khánh Thù quay đầu sang hướng Chung Nhân nhìn nhau cùng cười, biểu tình trên mặt hai người chính là “Thì ra hai người đó cùng chúng ta giống nhau”. Sau khi Khánh Thù quay đầu trở lại thì lấy điện thoại từ trong túi ra định lưu lại số điện thoại của Lộc Hàm

“13xxx.” Lộc Hàm còn chưa kịp mở miệng, Thế Huân liền đi trước một bước đọc ra số điện thoại, sau khi nói xong còn cuối đầu nhìn Lộc Hàm, làm giống như vừa rồi Khánh Thù cùng Chung Nhân, nhìn cậu mỉm cười. Nhưng Lộc Hàm không dự đoán được Thế Huân sẽ xài chiêu này, đại não nhất thời không kịp phản ứng. Biểu tình ngốc lăng nhìn vẻ mặt ôn nhu tươi cười của Thế Huân.

”Bộ dạng ngốc thế!” Đối với phản ứng chậm nửa nhịp của Lộc Hàm, Thế Huân chẳng những không có sinh khí, mà ngược lại còn thâm mật oán trách một tiếng, nâng cánh tay đang choàng vai Lộc Hàm nhéo nhéo vào má cậu.

“Khụ khụ! Ban ngày ban mặt hai người kìm chế chút được không!?” Khánh Thù trêu đùa thật mạnh ho khan một tiếng.

Lộc Hàm đỏ mặt, vội vàng quay đầu ngượng ngùng cùng Thế Huân đối diện. Thế Huân ngược lại còn đem người đang ngượng ngùng Lộc Hàm ôm chặt thêm chút nữa.

Khánh Thù dựa theo số điện thoại Thế Huân vừa đọc gọi đi, di động Lộc Hàm lặp tức vang lên hiện ra số của Khánh Thù. Sau đó hai người lại nói chuyện một lúc, tới gần giữa trưa Khánh Thù đói bụng, nôn nóng về nhà làm cá cho Chung Nhân ăn, liền hướng Lộc Hàm tạm biệt, nói chờ có thời gian hai người sẽ tụ hội một phen.

“Em chuẩn bị cảm tạ việc tôi vừa hỗ trợ như thế nào đây!?” Chung Nhân và Khánh Thù đã đi xa, Thế Huân vẫn chưa chịu buông cánh tay đang ôm lấy bả vai Lộc Hàm, ngược lại còn kề sát đầu vào cười nhẹ trêu đùa cậu.

“Em… Em em… Em buổi trưa sẽ nấu mấy món ngon cho anh ăn.” Thế Huân tới gần, tâm tình Lộc Hàm còn chưa từ vui sướng khôi phục, lại bắt đầu kích động, đỏ mặt lắp bắp hơn nữa ngày mới giơ giơ giỏ rau trong tay hướng Thế Huân nói.

“Cái này hồi sáng đã nói rồi nên không tính. Ân… Bằng không lấy thân báo đáp đi!?” Thế Huân sờ sờ cằm, ánh mắt không có ý tốt nhìn một lược từ đầu tới chân Lộc Hàm. (thằng mất nết TvT)

“… Ân.” Lộc Hàm đỏ mặt gật đầu. (Nai nhỏ ơi Nai nhỏ, anh đúng là ko có tiền đồ mà, dễ bị thằng Móm này dụ dỗ quá)

“Kia là hứa hẹn bằng trái tim!?” Thế Huân vừa lòng câu môi cười, giơ tay lên điểm vào vị trí ngực trái của Lộc Hàm.

Hứa bằng trái tim!? Thế Huân tại sao lại hỏi như thế!? Còn có việc “Tự xưng bạn trai” lúc nãy… Ngón tay Thế Huân điểm vừa đúng vào chỗ trái tim của Lộc Hàm, cậu thấy trái tim mình đập mạnh với tần suất sắp chịu không nỗi, như thể tất cả đều rất gọi mời, vội vàng gập đầu đáp ứng.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng về nhà đi.” Thế Huân không đợi Lộc Hàm mở miệng, liền buông lỏng cánh tay đang ôm lấy bả vai, bất quá lại sửa thành cầm lấy bàn tay Lộc Hàm, dắt cậu hướng về nhà.

Vừa rồi Khánh Thù cùng Chung Nhân lúc rời đi, cũng không có dắt tay nhau cùng về nhà.

“Ân, về nhà.” Lộc Hàm sóng mũi cay cay, ướt hốc mắt.

Về đến nhà, bởi vì thấy Thế Huân hôm nay thái độ thân mật so với ngày thường bất đồng, Lộc Hàm trong lòng rất vui mừng nhưng không biết biểu hiện như thế nào, chỉ có thể vì anh tốn hết tâm tư chuẩn bị cơm trưa, thật sự là xuất tất cả các thế võ trên người, một bữa cơm ăn đến Thế Huân khen không dứt miệng.

Cơm nước xong, Lộc Hàm thu thập bàn ăn, Thế Huân đi vào thư phòng xử lý công sự. Chờ Thế Huân xử lý xong công sự ra khỏi thư phòng, đã là hai giờ sau, Lộc Hàm đang vội vội vàng vàng dọn dẹp lại phòng.

“Đáp ứng tôi lấy thân báo đáp có phải hay không nên thực hiện một chút!?” Thế Huân đi đến phía sau Lộc Hàm, đem cậu đang ngồi xổm bên cái bàn chặn ngang ôm vào trong ngực.

“Chờ… Chờ một chút, lập tức liền dọn dẹp xong.” Lộc Hàm xoay xoay thân thể, muốn tránh ra cái ôm của Thế Huân.

“Đừng làm, cũng đã không còn một hạt bụi. Hôm qua không phải có mua một cái áo sơ mi sao, hiện tại mặc vào cho tôi xem, nhớ kỹ nhất định ‘Chỉ’ mặc áo sơmi. Được rồi, đi thay quần áo đi, thay xong trực tiếp đến phòng tôi.” Thế Huân lấy cái khăn lau trong tay Lộc Hàm ném qua một bên, kéo cậu đối diện với mặt mình, bỡn cợt cười cười nói hai câu liền buông Lộc Hàm ra, đi vào phòng ngủ.