Hải Đường Nhàn Thê

Quyển 3 - Chương 6




Tháng bảy, nóng! Thái dương không kiêng nể bất cứ ai, ánh nắng gay gắt phủ xuống bốn phía. Hải Đường vì tránh mặt trời mà cả ngày trốn trong nhà, thư phòng là nơi mát mẻ nhất, Trầm nhũ mẫu vẫn như trước tát nước lên vách tường. Tiểu Tình đã bắt đầu vì chính mình làm trang phục này nọ, vẻ mặt nàng chuyên chú, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhè nhẹ. Tiểu Cam miễn cưỡng tựa vào người Tiểu Tình, nàng cầm thước đo nhẹ nhàng gõ lên ghế, tâm trí không biết đang miên man đến nơi nào. Ngoài sân, dưới tán cây, Tiểu ngũ dẫn theo vài tiểu hài tử đang chơi trò gì đó, một đám líu ríu bát nháo không ngừng.

Hải Đường ngóng đầu nhìn ra ngoài, mặt trời giữa trưa thật chói chang, đám tiểu hài tử này không cảm thấy nóng sao? Đô Đô mặc quần đùi cùng áo thun ba lỗ mà Tiểu Tình đã may cho hắn, cánh tay bị phơi nắng đến đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi, vậy mà nhiệt tình của hắn vẫn không giảm, hắn vẫn say mê chơi trò nghịch bùn cùng Nữu Nữu và Tri Lan.

Hải Đường nhìn cánh tay của con trai mà nuốt nước miếng, thật mát mẻ a! Bản thân nàng đã mặc trang phục rất mỏng, rất ít, chỉ là tay áo dài bị mồ hôi dán vào cánh tay nàng, dính bết, hiện tại thời điểm ngủ nàng cũng không được mặc áo không tay, thật sự nhớ nhung a! Chỉ tại Sở Đình liên tục ba bốn ngày ở lại nơi này, chiếc áo không tay kia bao giờ mới có cơ hội mặc a!

Để “hợp pháp hóa” chiếc áo không tay của chính mình, Hải Đường phải tốn mất hai ngày vất vả. Nàng làm cho Sở Đình vài bộ quần áo, vẫn là quần đùi cùng áo thun ba lỗ, kiểu dáng mười phần hiện đại.

Phương Sở Đình cau mày, thần sắc ngưng trọng, “Hồ nháo! Quần áo này làm sao mặc ra ngoài?”

“Ai bảo ngươi mặc ra ngoài? Ngươi chỉ mặc trong phòng, mặc khi ngủ là tốt nhất”, để nam nhân của mình mặc thứ quần áo này xuất môn, còn không bị người ta mắng chết!

“Mặc khi ngủ? Ừm, cũng được!”

“Lưng tựa vào nhau, tâm liền tâm”, Hải Đường nhớ tới một lời ca rất nhiều năm về trước liền xướng lên.

Sở Đình nghe nàng hát như thế liền cảm thấy nao nao, sau đó hắn nở nụ cười, “Diệp Hải Đường, đây là lần đầu tiên ngươi tặng lễ vật cho ta. Ta cũng có vật này cho ngươi”, đổi lại quần áo, hắn đi xuống lầu.

Hải Đường tò mò ngồi đó, là vật gì vậy? Một lát sau, hắn lên đây, trên tay cầm một hộp gấm đưa cho nàng.

Mở ra liền thấy, trong hộp là một chiếc vòng tay bằng vàng. Hải Đường vừa mắng thầm trong lòng “tục khí” vừa cân nhắc trọng lượng chiếc vòng, không tồi, ít nhất cũng hai lượng, hắc hắc!

“Lần trước đi Nhạc An Châu đã mua cho ngươi”

“Nhạc An Châu? Đi khi nào?”, Hải Đường nghiên cứu hoa văn trên vòng tay.

“Chính là lần ngươi lén lút bỏ trốn”

Nhạc An Châu? Không phải đến đất phong của Chu Cao Hú sao? Hắn đến đó làm gì? Quên đi, đừng hỏi nhiều, Phương Sở Đình nói thế nào cũng là người cổ đại, tuy hắn có thể dễ dàng dung túng mình nhưng vẫn như trước là người cổ đại.

Trước khi lên giường ngủ, Sở Đình thay đổi trang phục, Hải Đường lập tức đem trang phục ngủ của mình ra thay, vừa quay đầu đã thấy ngay ánh mắt của Sở Đình.

“Ngươi mặc cái gì vậy?”

“Giống ngươi thôi, áo thun ba lỗ”, Hải Đường cẩn thận giải thích.

“Như vậy mà ngươi cũng dám mặc?”, giọng nói thật sự tức giận rõ ràng.

“Ta chỉ muốn mặc y phục giống ngươi thôi, như vậy mới lưng tựa vào nhau, tâm liền tâm a!”, Hải Đường ôm cánh tay hắn, “Ta biết, ta sẽ không mặc xuống lầu, không để người ta thấy, ta cam đoan mà!”

“Nhất định là Thừa Nghệ chiều ngươi đến hỏng rồi!”, Sở Đình bất đắc dĩ gạt cánh tay đang quấn quít lấy chính mình.

Liên can gì đến Diệp Thừa Nghệ?

**

Mấy ngày nay thật khó chịu, có lẽ là vì thời tiết quá nóng. Hải Đường vừa ăn chè đậu xanh vừa quạt phành phạch. Hiện tại đã là năm Vĩnh Lạc thứ hai mươi mốt, nàng đến cổ đại cũng được năm năm rồi. Sách sử nói Chu Lệ sang năm sẽ băng hà, sau đó là “Hán Vương chi loạn”, Diệp Thừa Mật nhất định trốn không khỏi. Chỉ mong không liên lụy đến Phương gia, bất quá sách sử nói Chu Chiêm Cơ là minh quân, hẳn là sẽ không “giận chó đánh mèo” lên người Phương gia.

Thời điểm đầu tháng, kinh thành truyền tin tức đến, thủ lĩnh A Lỗ Thai đem quân tập kích quấy rối biên cảnh Minh triều. Chu Lệ quyết định đích thân mang quân chinh phạt. Đầu tháng tám, Chu Lệ cử hành yến hội, mở tiệc chiêu đãi quân tướng lĩnh, đồng thời tuyên bố chuyến xuất chinh sắp tới.

Phương Sở Đình càng bận rộn, thường xuyên vài ngày liên tiếp không nhìn thấy bóng người. Hoàng Thượng xuất chinh, Thái Tử giám quốc, chỉ sợ trong tình hình này có biến, hiện tại Cẩm Hồng Lâu đã bại lộ trước mắt địch nhân, tất cả mọi người đều chuyển đến chỗ hắn, Hải Đường cũng không yêu cầu hắn dẫn mình đi cùng đến Cẩm Hồng Lâu.

Hải Đường nghĩ muốn kiếm việc gì đó để làm, nàng đi vào thư phòng, ánh mắt bị một vật gì đó trên mặt bàn hấp dẫn. Trên bàn có một phong thư, trên bìa thư có viết, “Gửi Phương Sở Đình”

“Tiểu Tình, ai đưa tới vậy?”, tại sao lại có thư đưa trực tiếp đến chỗ của nàng?

Tiểu Tình liếc mắt một cái rồi nói, “Không biết, nghe Trầm thúc nói phong thư đó là từ một người xa lạ. Hôm qua đã đưa tới nhưng cô gia không trở về nên ta để lại nơi này”

Hải Đường nhìn chằm chằm phong thư, trong đầu luôn quanh quẩn vài ý niệm, là ai đưa tới? Có chuyện gì? Mở ra đọc chẳng phải sẽ biết sao? Hải Đường vươn tay định mở nhưng lại rụt trở về, không được, Hải Đường a, ngươi phải tôn trọng riêng tư của người khác. Nhưng nghĩ lại, nếu đây là chuyện quan trọng thì phải làm sao? Mặc kệ, dù gì hắn cũng không trở về, có đọc cũng chẳng sao.

Mở thư ra, Hải Đường đọc một lượt, thần sắc trở nên ngưng trọng. Nàng suy nghĩ trong chốc lát liền quay đầu nhìn sắc trời, “Tiểu Tình, ta xuất môn một chuyến, chuyện trong nhà giao cho ngươi”

Tiểu Tình giữ chặt tay nàng, “Tiểu thư, người muốn đi đâu? Tại sao lại không cho ta đi theo?”

“Chuyện này rất quan trọng, ngươi ở lại trong nhà vẫn hơn”, Hải Đường không chú ý đến Tiểu Tình mà nhanh chóng chạy lên lầu thay đổi trang phục.

Một lát sau, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tình đều ngăn cản nàng, “Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì? Người muốn đi đâu? Hãy để Tiểu Ngũ đi cùng người!”

“Không được, ngươi phải ở nhà trông chừng Đô Đô!”. Hải Đường có chút bất an, các nàng vẫn nên ở trong nhà.

“Phu nhân, có phải liên quan đến công tử không? Tiểu Ngũ nhất định phải đi, công tử đã phân phó Tiểu Ngũ không thể để phu nhân một mình xuất môn, như vậy rất nguy hiểm”

Hải Đường nhìn ánh mắt kiên trì kia liền thở dài, “Tiểu Ngũ, ngươi đi với ta. Tiểu Tình, ta qua tìm Ngô Thiên Phàm, nhỡ kỹ, mặc kệ là ai cũng không cho phép bước vào nhà. Đúng rồi, nếu Sở Đình trở lại thì đem thứ này giao cho hắn”, nàng đem phong thư đưa cho Tiểu Tình.

Hải Đường mang theo Tiểu Ngũ đến Ngô gia, người gác cổng đón các nàng vào chính đường, “Phương phu nhân, có chuyện gì sao?”. Ngô Thiên Phàm đối với lần viếng thăm này của nàng có chút bất ngờ.

“Ngô đại hiệp, ta có việc gấp phải xuất môn, ta lo lắng người trong nhà nên muốn thỉnh ngươi giúp ta chiếu cố bên đó một chút”

Ngô Thiên Phàm nghi ngờ nhìn nàng, “Phương phu nhân, chuyện gì gấp mà phải xuất môn? Không thể chờ Sở Đình huynh trở về sao?”

“Chuyện này…có người hẹn gặp mặt chúng ta, nhưng Sở Đình đã vài ngày không về nhà, ta cũng không biết khi nào hắn mới trở về, ta muốn một mình đi ứng phó trước”, Hải Đừong chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn nói cho hắn biết.

“Nếu như vậy…để ta đi cùng phu nhân!”

“Yên tâm, có Tiểu Ngũ theo giúp ta rồi, trong nhà còn phải nhờ Ngô đại hiệp chiếu cố”

Ngô Thiên Phàm liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ, sau một thoáng trầm tư, hắn nói, “Vậy cũng được, phu nhân cứ dùng xe ngựa của nhà ta, ta sẽ phân phó người đi theo phu nhân, như thế cũng yên tâm một chút”

Hải Đường cảm kích gật đầu.

“Bây giờ ta sẽ qua Phương gia, phu nhân có thể yên tâm”, thời điểm Ngô Thiên Phàm giúp Hải Đường lên xe liền cho nàng một “liều thuốc định tâm”

Xe ngựa chạy về hướng ngoại thành, Hải Đường cố gắng đè nén cuồng loạn trong lòng. Những chữ trong thư xuất hiện trong đầu nàng, những lời này có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn có tin tức muốn nói với Sở Đình sao? Chỉ mong hôm nay không trở về tay không.

Hải Đường đẩy rèm xe nhìn ra bên ngoài, con đường này nàng chưa đi qua bao giờ…cách ngoại thành mười dặm…đó là nơi nào? Tiểu Ngũ lo lắng nhìn nàng, “Phu nhân, rốt cuộc là ai hẹn gặp người? Tại sao lại hẹn ở nơi xa xôi như vậy, ngày thường người qua lại không nhiều, phu nhân, chi bằng chúng ta đợi công tử trở về đi”

Trên đường không một người qua lại, tâm Hải Đường cũng luống cuống hẳn lên, nàng có chút sợ hãi nhưng lại nhắm mắt suy nghĩ, “Không được, người ta đã hẹn, ta không muốn bỏ qua, hẳn không có vấn đề gì đâu. Tiểu Ngũ, nếu thật sự phát sinh vấn đề thì ngươi phải lập tức rời đi, ta sẽ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian”

Chỉ chớp mắt đã đến điểm hẹn. Hải Đường xuống xe, tiểu đình đã ở trước mắt, trong đình có một người ngồi xoay lưng về phía bọn họ. Bên cạnh hắn còn có một người, Hải Đường hít thật sâu, nàng động viên chính mình một chút rồi tiến vào đình.

***

Tiểu Tình vừa lau mồ hôi cho Đô Đô vừa lo lắng nhìn ra bên ngoài. Trời đã trưa rồi, tại sao tiểu thư còn chưa trở về? Chỉ mong tiểu thư không gặp chuyện a!

Phương Sở Đình vừa bước vào sân liền nghe Trầm thúc bẩm báo, nói là tiểu thư xuất môn, Ngô đại hiệp đến đây. Hải Đường xuất môn đi đâu? Trong sân, con trai cùng Nữu Nữu đang vây quanh Ngô Thiên Phàm, bọn trẻ quấn quít vòi hắn biểu diễn kiếm cho bọn chúng xem, “Thiên Phàm huynh!”

“Sở Đình huynh, trước khi lệnh phu nhân xuất môn đã nhờ Ngô mỗ qua đây trông nom đám trẻ một chút”

“Xuất môn? Nàng đi đâu?”

Tiểu Tình vội vàng chạy từ trong phòng ra, “Cô gia, tiểu thư phân phó ta giao cho ngài vật này, tiểu thư đọc xong phong thư này liền xuất môn, Tiểu Ngũ đi cùng người”

Sở Đình vẻ mặt nghi ngờ mở phong thư, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến. Diệp Hải Đường, ngươi điên rồi! Một mình đi gặp hắn! Sở Đình đem thư đưa cho Thành Thụy, “Lập tức gọi bọn Đại Nhất, chúng ta phải đuổi theo”

“Cô gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư đã đi đâu?”, Tiểu Tình rơi lệ lên tiếng hỏi.

“Không có việc gì. Tiểu Tình, Thiên Phàm huynh, việc trong nhà liền giao cho các ngươi, ta đi đón nàng trở về”. Ngô Thiên Phàm vỗ vai hắn để hắn yên tâm. Sở Đình cảm kích hành lễ, hắn lập tức cùng Thành Thụy ra khỏi cửa.

Ngồi trong xe, Sở Đình kiệt lực khống chế cảm xúc của mình, đôi bàn tay gắt gao bóp chặt, song mã bên ngoài phóng nước đại, tiếng vó ngựa nện lên mặt đường tựa như nện vào tâm của mọi người. Diệp Hải Đường, mong là ngươi không xảy ra chuyện!