Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 21




Tống Nhĩ thanh âm, còn có những lời nàng nói, thần kỳ làm Bùi Tễ bình tĩnh trở lại. Nhưng cô vẫn rất buồn, vẫn không thở nổi, chỉ là đã không còn mê mang mất phương hướng.

Cô cũng nhớ ra, tại sao mình tới đây.

Cô không hay về nhà, cũng không thường liên lạc trừ khi thật sự cần thiết, vì cô biết trong nhà có Bùi Nghệ, Bùi Nghệ sẽ chăm sóc ba mẹ chu đáo. Bọn họ không cần cô.

Hôm nay cô đến bởi Bùi Nghệ không còn nữa, ba mẹ đều rất thương tâm. Thương tâm ảnh hưởng đến giấc ngủ, ảnh hưởng đến tinh thần, ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Cô không yên tâm, vậy nên tới đây nhìn xem.

Bùi Tễ nắm di động. Cô nhìn giao diện trò chuyện với Tống Nhĩ. Giao diện WeChat rất đơn giản, chính giữa trên cùng là tên Tống Nhĩ, nền mặc định là màu trắng, hình đại diện của Tống Nhĩ vẫn là chú mèo lần trước. Trước ba tin nhắn thoại hôm nay, là lịch sử trò chuyện chiều qua, một tin nhắn thoại dài tận 57 giây.

Bùi Tễ nhớ rõ mỗi chữ Tống Nhĩ nói.

Trong giọng nói 57 giây đó, nàng bày tỏ khát khao cùng sợ hãi khi đến nhà thầy Tôn làm khách, đồng thời nói cho Bùi Tễ nàng chuẩn bị lễ vật, nhờ giáo thụ chọn giúp nàng khi cô về nhà.

Bùi Tễ trả lời chỉ có một chữ, được.

Cô nhớ rõ hôm qua khi ở phòng thay đồ nhận được tin nhắn này, đã cực kỳ hoang mang, hoang mang không biết tại sao Tống Nhĩ có thể nói nhiều như vậy. Trước nàng, Bùi Tễ chưa từng nhận được tin nhắn thoại dài gần một phút.

Nhưng hiện tại, thứ khiến cô hoang mang, lại khiến cô an tâm, bởi Tống Nhĩ cần cô.

Phòng khách rộng rãi, trang hoàng tinh mĩ, nhưng Bùi Tễ thân ở trong đó, cảm thấy lạnh lẽo. Chỉ có giao diện trò chuyện bé nhỏ trên di động mới có thể cho cô một chút cảm giác an tâm.

Vì vậy, cô nắm điện thoại thật chặt, như thể đây là thứ duy nhất cô sở hữu.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Bùi Dụ An xuống lầu.

Bùi Tễ nhìn về phía ông, đứng lên.

Bùi Dụ An trông không có gì bất thường. Ông đến trước bàn ăn xem qua, nói: "Đã xong hết rồi sao." rồi nhìn về phía Bùi Tễ cười nói, "Thân thể mẹ con không thoải mái, không xuống được giường. Dì Lưu bưng thức ăn lên cho bà ấy, hai cha con chúng ta ăn là được."

Giọng ông ôn hòa, cũng cố ý diễn đạt thật gần gũi. Nhưng Bùi Tễ lại nhớ tới đoạn đối thoại vừa mới nghe được, cái cảm giác đầu váng mắt hoa, không thở nổi lại ập tới.

Cô thật sự thương tâm, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Con không ăn, con phải đi."

Cô ban nãy còn đáp ứng lưu lại, giờ lại nói phải đi. Bùi Dụ An ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trên mặt vẫn là khách khí giữ lại: "Có chuyện gì quan trọng như vậy? Thời gian ăn một bữa trưa cũng không có sao? Ba còn chưa uống rượu với con bao giờ, giờ ba đi mở chai rượu ngon, con bồi ba uống một chén rồi hẵng đi, được không?"

Bùi Tễ nhìn Bùi Dụ An, im lặng một lúc, cự tuyệt: "Con phải đi."

Bùi Dụ An bẽ mặt, rất không vui, liền nói: "Được rồi, vậy lần sau."

Bùi Tễ không gật đầu, bởi cô không tin tưởng sẽ có lần sau. Tuy rằng cô khiếm khuyết cảm xúc, không mẫn cảm, nhưng vẫn có thể bị tổn thương.

Rời nhà cha mẹ, Bùi Tễ lái xe, về nhà.

Cô không thể tập trung lực chú ý. Khi thi bằng lái, Bùi Tễ đã học thuộc luật giao thông, biết rằng khi lái xe cần tập trung 100%, tuân thủ quy tắc giao thông. Nhưng bây giờ, đầu óc cô lộn xộn, từ đầu đến cuối vô pháp đem lực chú ý tập trung vào tình hình giao thông phía trước.

Thế nên Bùi Tễ tấp xe vào lề, quyết định bình tĩnh trong chốc lát, chờ khi có thể điều khiển xe theo như quy định của pháp luật, mới khởi hành.

Cô luôn luôn giỏi trong việc trấn tĩnh tâm trí.

Nhưng hôm nay có điểm ngoài ý muốn. Cô ngồi trên xe năm phút, vẫn vô pháp tĩnh tâm. Bùi Nghệ thực khổ não. Cô thoáng nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện có công viên gần đó, nên xuống xe, đi bộ vào công viên.

Giữa trưa ngày nghỉ, người trong công viên không nhiều lắm, cái nắng mùa hè thật sự quá gay gắt.

Bùi Tễ không quan tâm. Cô gắt gao nắm chặt di động, đi bộ dưới ánh mặt trời. Nước da cô trắng nõn, dưới ánh nắng chiếu rọi, càng có vẻ tái nhợt.

Công viên rải rác vài người, tụ thành tốp năm tụm ba, tránh ở nơi râm mát.

Dưới một cây đại thụ cành lá sum xuê, Bùi Tễ tìm được chiếc ghế dài trống bằng gỗ, ngồi xuống.

Ngay cả khi không có ai quan sát, dáng ngồi cô vẫn rất đoan chính. Với mái tóc dài chấm vai, cùng với khuôn mặt diện than vô biểu tình, trông rất khó gần, rất khó ở chung.

Cô cầm điện thoại, trong đầu khi thì xẹt qua cảnh cô đứng một bên nhìn ba mẹ dắt Bùi Nghệ đi chơi; khi thì xẹt qua vẻ mặt hiền lành vừa nãy của ba; khi thì xẹt qua câu nói chắc như đinh đóng cột của mẹ mà cô đứng ngoài phòng nghe được "Chỉ còn một đứa, tôi cũng không cần!"; rồi lại lập tức biến thành giọng nói dài 57 giây của Tống Nhĩ, còn có trong giọng nói nàng như là tiểu miêu, bảo cô mau về nhà, bảo cô phải nhớ khen nàng.

Bùi Tễ siết chặt điện thoại hơn.

Không biết khi nào đằng xa xuất hiện một con mèo con, đi về phía Bùi Tễ.

Bùi Tễ thấy được. Mọi thứ trong đầu đều bị quét sạch, cô bị mèo con hấp dẫn lực chú ý.

Mèo là loài vật rất cảnh giác, sẽ không dễ dàng tiếp cận con người. Nhưng có lẽ bé mèo này còn chưa chứng kiến lòng người hiểm ác, hoàn toàn không có tinh thần cảnh giác. Bốn chân ngắn lông xù thoạt nhìn chưa đủ cứng cáp, mềm mụp, đi đường không vững, không để bụng phía trước có một con người đang ngồi, loạng choạng đi tới.

Cuối cùng, nó dừng lại trước người Bùi Tễ, tò mò ngẩng đầu nhìn cô.

Bùi Tễ lập tức đưa mắt nhìn xung quanh. Một con mèo nhỏ như vậy, hẳn sẽ có mèo mẹ gần đây, nhưng cô không nhìn thấy.

Mèo con ngã xuống, lăn một vòng, lộ ra đệm thịt màu hồng phấn. Nó nhìn Bùi Tễ, kêu meo một tiếng, tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, còn có chút run rẩy.

Bùi Tễ muốn sờ sờ mèo con, nhưng cô nhịn xuống. Bởi vì mèo sử dụng mùi để giao tiếp, nếu mèo con bị dính mùi con người, mèo mẹ nhát gan khả năng sẽ bỏ rơi con vì lo sợ.

Thế nhưng sờ nó có lẽ sẽ rất thoải mái. Lông nó mượt mà, mềm mại; khi nó lăn lộn, đầu vùi vào đệm thịt; tiếng kêu mỏng manh như cào vào lòng Bùi Tễ.

Kỳ thật, cuộc chiến sinh tồn của mèo hoang rất khắc nghiệt, mèo con mới sinh tỷ lệ sống sót lại càng thấp hơn. Do vậy mới có lời kêu gọi nhận nuôi thay vì đi mua ngoài cửa hàng, hy vọng mọi người có thể mang mèo hoang về nhà.

Bùi Tễ không muốn nuôi mèo, vì mèo lớn lên sẽ rụng lông, cô tuyệt đối không thể tiếp thu việc lông mèo bay loạn trong nhà.

Cô ý chí sắt đá nhìn mèo con, thờ ơ.

Mèo con đi tới gần. Hình như nó phá lệ hứng thú với con người này, tiến lại gần, ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, lại meo một tiếng, trong đôi mắt tròn vo tràn đầy tò mò.

Bùi Tễ giãy giụa một lúc, cầm lấy di động, gửi WeChat cho Tống Nhĩ: "Em thích mèo không?"

Nhà muốn thêm một thành viên, cần thiết có sự đồng ý của thành viên còn lại.

Tống Nhĩ đang canh giữ ngay cạnh điện thoại, trả lời ngay lập tức: "Thích!!! Siêu cấp thích!!!"

Bùi Tễ coi câu trả lời này như đồng ý. Cô đang muốn khom lưng xuống sờ sờ mèo con, Tống Nhĩ lại nói: "Tiếc là em dị ứng lông mèo."

Bùi Tễ tức khắc tiếc nuối. Cô nhìn nó, mặt đối mặt, cố dùng ánh mắt truyền đạt, cô đã tận lực. Tiểu miêu trong nhà dị ứng lông mèo, vậy không thể mang tiểu miêu bên ngoài về.

"Meo." Mèo con không hiểu ý cô, lại kêu một tiếng, cúi đầu xuống liếm chân.

Bùi Tễ nhìn nó, phát sầu, sau đó chuông điện thoại reo lên. Là Tống Nhĩ gọi.

Cô tiếp điện thoại, không nói gì. Bên kia Tống Nhĩ cũng không nói gì, chỉ có tiếng thở hết sức mỏng manh, cần phải thật chú ý mới có thể nghe được. Bùi Tễ không thấy xấu hổ khi không ai nói chuyện, ngược lại, dù chỉ lắng nghe nhịp thở của nàng, cô vẫn cảm thấy an tâm.

"Giáo thụ." Tống Nhĩ mở miệng.

Nàng rất ít gọi điện thoại cho Bùi Tễ, bình thường đều dùng WeChat. Vì nàng muốn nói chuyện với Bùi Tễ, nhưng lại biết chị rất bận. Nàng nhớ Bùi Tễ, tưởng Bùi Tễ, nhưng không hy vọng nàng làm phiền đến Bùi Tễ.

Cho nên nàng mới dùng WeChat, để Bùi Tễ có thể tự do lựa chọn khi nào để ý nàng, khi nào không để ý nàng.

Bùi Tễ trả lời như ngày thường: "Ừ." Không biết tại sao, nghe được Tống Nhĩ gọi cô, tất cả khó chịu cùng ủy khuất phải chịu đựng ở nhà cha mẹ lập tức hiện lên.

Nhưng cô rất bình tĩnh, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Tống Nhĩ đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Chừng nào chị về nhà? Em rất nhớ chị, chị không ở đây, em ăn trưa cũng không ngon."

Mèo con vẫn còn đó, nó vẫn tò mò nhìn Bùi Tễ. Đuôi nhỏ ngoe nguẩy, nó trở mình, phơi ra bụng nhỏ mềm mại, như đang mời Bùi Tễ tới thị tẩm.

Chính là lực chú ý của Bùi Tễ đã 100% bị tiểu miêu trong nhà hấp dẫn, dù chỉ là 1% cũng không thể phân cho bất kỳ thứ nào khác.

"Về ngay đây." Cô nói.

Cúp điện thoại, cô cần phải đi. Nhưng mèo con vẫn ở trước mặt cô, lăn lộn trên mặt đất, giống quả bóng lông xù. Bùi Tễ trầm mặc chốc lát, hỏi: "Ba mẹ em đâu?"

Mèo con dừng lại, nhìn cô, lại yếu ớt meo một tiếng.

Bùi Tễ nhìn quanh một lần nữa, xác định bốn phía không còn con mèo nào khác. Cô thở dài, mèo con thật đúng là không nơi nương tựa.

Cuối cùng, Bùi Tễ chụp ảnh nó, gửi cho nhóm chat viện nghiên cứu.

Nhóm chat viện nghiên cứu gồm tất cả các nhân viên trong viện, ngày thường không ai nói chuyện, thỉnh thoảng mới có vài giáo sư cao tuổi đăng mấy link kiến thức về cuộc sống và bảo vệ sức khỏe như "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe", "Tầm quan trọng của làm việc và nghỉ ngơi quy luật" vvv....

Ảnh chụp đăng lên, nhóm chat như zombie sống dậy. Mọi người đều ca ngợi mèo đáng yêu, khen nó đầu to, nhìn là biết rất thông minh. Có một nghiên cứu sinh tiến sĩ thận trọng phản bác lại, kích thước của đầu không có mối quan hệ trực tiếp với chỉ số IQ, nhưng bị làm lơ.

Bùi Tễ tỉ mỉ tổng kết, tổng cộng có 27 người sẵn sàng nhận nuôi, hơn nữa vì thế mà nổi lên cuộc tranh luận kịch liệt.

Mọi người đều cực lực trình bày lợi thế của bản thân, từ tinh thông động vật học cho tới trong nhà có chó để làm bạn cùng mèo con.

Cuối cùng, do quá nhiều thí sinh, cộng thêm thể chế thi đấu còn lỏng lẻo, nhất thời bất phân thắng bại. Viện trưởng phán quyết, mèo con để viện nghiên cứu nuôi, cũng quyết định từ ngân sách công đoàn lấy ra kinh phí nuôi nấng.

Mặc dù thí sinh dự thi rất không cam lòng, nhưng thật sự không có cách nào tốt hơn.

Nửa giờ sau, một nghiên cứu sinh ở gần công viên nhất chạy tới, lãnh đi mèo con, đưa đến viện nghiên cứu.

Bùi Tễ cũng rời công viên. Lần này, khi cô lái xe, đã có thể tập trung tinh thần, đem lực chú ý đều đặt vào tình hình giao thông.

Về đến nhà, còn chưa tới 2 giờ, đúng thời điểm nóng nhất trong ngày.

Nhiệt độ phòng ổn định ở 28 độ C, Bùi Tễ vào nhà, hơi nóng bên ngoài ngay lập tức biến mất.

Tống Nhĩ nghe thấy động tĩnh, lại gần, trên tay cầm cốc của Bùi Tễ, bên trong là nửa cốc trà lạnh.

Nàng đưa cốc cho Bùi Tễ. Vì nhìn không thấy, cốc suýt nữa đập vào tay cô. Bùi Tễ nghiêng người tránh ra, nhận lấy, uống một ngụm. Ấm áp, không ngọt, là hương vị cùng nhiệt độ cô thích nhất. Cô uống cạn cốc trà.

"Chị có thích không?" Tống Nhĩ cười tủm tỉm hỏi.

Bùi Tễ nói: "Thích." Trong lòng bắt đầu hơi cao hứng, vì Tống Nhĩ thật sự đang đợi cô về nhà, nhiệt độ trà lạnh được nàng cố ý bảo trì.

Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn rất thoải mái.

Bùi Tễ nhớ tới Tống Nhĩ nói muốn cô nhớ khen nàng, liền nói: "Dọn dẹp thật sự sạch sẽ, rất tuyệt."

Khích lệ có nề nếp, không có lực thuyết phục, nhưng từ trong miệng Bùi Tễ nói ra, đã đủ khiến Tống Nhĩ cao hứng.

Nàng mang Bùi Tễ ngồi xuống, ý cười dần tan, thần sắc ngưng trọng. Bùi Tễ nhìn nàng. Mỗi người ngồi một chỗ riêng, cách nhau khoảng nửa cánh tay.

"Giáo thụ......" Tống Nhĩ chần chờ mở miệng, nàng như đang châm chước lời nói, nói rất chậm, "Chị ăn cơm trưa chưa?"

Bùi Tễ nói thật: "Chưa."

Nếu là ngày thường, cô đại khái chỉ biết trả lời như vậy. Nhưng hôm nay, sau khi nói xong, cảm giác ủy khuất lại tràn ra. Đó là nỗi ủy khuất mà trong hơn 20 năm qua, không cách nào giãi bày, cũng không chỗ giải tỏa.

Cô cố gắng mở miệng, cố gắng giãi bày với Tống Nhĩ, nhưng thực quá khó khăn. Cô như bị một thế lực vô hình kiềm chế, ngăn cản cô mở miệng, làm cô vô pháp nói ra. Cô chưa bao giờ giỏi, cũng chưa bao giờ muốn thổ lộ tâm sự với người khác.

Tống Nhĩ hình như thở dài một tiếng, nhưng cũng có thể là cô ảo giác. Nàng nói: "Không sao, em để cơm lại cho chị nha. Đều là món chị thích."

Nói xong, nàng đứng lên, muốn đi thu xếp bữa trưa cho Bùi Tễ. Là cơm hộp cô bảo Cầu Cầu đóng gói từ khách sạn mang lại đây, gọi đều là những món giáo thụ thích.

Rõ ràng nhìn không thấy, rõ ràng chính nàng cần người ở bên chiếu cố, lại vẫn nỗ lực muốn chiếu cố Bùi Tễ.

Bùi Tễ nhìn nàng, thế lực vô hình kia không biết sao bất tri bất giác biến mất, cô nói được ra tiếng. Cô thử mở miệng: "Ba tôi nói, chúng tôi chưa bao giờ uống rượu cùng nhau, muốn uống với tôi một ly."

Ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, phảng phất chỉ đang trần thuật một sự thật, nhưng nói đến chữ cuối cùng, giọng cô hơi thấp xuống.

Sắc mặt Tống Nhĩ tức thì thay đổi, giọng nói cũng mang theo tức giận: "Chị uống sao? Ông ta không biết chị dị ứng rượu sao?"

Bùi Tễ sửng sốt.

Tống Nhĩ không được đáp lại, môi mím chặt, sờ soạng tới gần Bùi Tễ, muốn ngửi xem trên người cô có mùi rượu không.

Bùi Tễ không cử động.

Tống Nhĩ đụng phải thân thể cô. Nàng chỉ nhận ra khi đụng phải bả vai giáo thụ. Nàng đột nhiên khẩn trương, tiến không được lui không xong.

Nhưng quan tâm dành cho Bùi Tễ cuối cùng chiếm thế thượng phong. Nàng lấy hết dũng khí, cúi người xuống, tiến lại gần Bùi Tễ. Nàng cúi ngày càng gần, chóp mũi chạm vào làn da lành lạnh của cô, cảm nhận được hơi thở giáo thụ ngay sát tai nàng.

Bùi Tễ run lên, thân thể cứng đờ, nghiêng đầu đi, tránh né.

Trái tim Tống Nhĩ thắt lại. Nàng nghĩ, giáo thụ không thích nàng đến gần sao? Chị nhất định không thích, chị lãnh đạm vậy mà. Nàng hụt hẫng, nhưng vẫn kiên trì, ngửi mùi trên người Bùi Tễ.

Xác định không có mùi rượu, xác định chị không uống rượu, mới nhẹ nhõm một ít. Nhưng ngay sau đó, nỗi xót xa tuôn ra mãnh liệt như dời non lấp bể.

Nàng nghĩ, sao mình có thể thích một người nhiều đến vậy?

Thích đến không buồn ăn uống.

Thích đến chỉ cần nghe tiếng chị, ngửi được hơi thở của chị, đều có thể khiến nàng vui vẻ thật lâu, thật lâu.

Thích đến chỉ cần chị nhẹ nhàng tránh né, sẽ sợ hãi chua xót, sợ chị phản cảm.

Thích đến nằm mơ cũng muốn có được chị, nhưng vừa mới trong khoảnh khắc kia, lại dễ dàng hạ quyết tâm. Nếu giáo thụ phản cảm, vậy nàng sẽ tự giác im lặng không nói, từ đây về sau không bao giờ bày tỏ tâm ý.

Tống Nhĩ thối lui. Nàng làm như không có việc gì, cười nói: "Ngoan quá, không uống rượu. Em đi lấy cơm cho chị."

Nàng xoay người, chưa đi được vài bước đã nghe Bùi Tễ nghi hoặc hỏi: "Làm sao em biết tôi dị ứng rượu?"