Hai Ta Kết Hôn Sao

Chương 142




Suốt một tuần lễ, thái độ Triệu Noãn Noãn ôn hoà như cũ, chậm lụt như Xán Xán rốt cục cũng phát hiện có cái gì đó không đúng. Mặc dù Triệu Noãn Noãn thỉnh thoảng có kỳ sinh lý, nhưng cho tới bây giờ cũng là nàng làm nũng, gây náo loạn, nhưng lúc này, thật giống như hắn có chuyện gì.

Ai nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, tâm Triệu Noãn Noãn mới thật là đoán không ra, nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, Xán Xán quyết định hỏi cho ra lẽ.

Sau bữa cơm chiều.

Xán Xán đưa tay gõ cửa thư phòng.

Rất nhanh thanh âm Triệu Noãn Noãn sau cách cửa truyền đến, “Mời vào.”

Nàng chậm rãi đẩy cửa ra, chỉ thấy Triệu Noãn Noãn đang đứng tựa tại cửa sổ, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, mang theo thái dương hắn tỏa sáng.

“Noãn Noãn ca…” Nàng tiểu tâm dực dực từ phía sau gọi một tiếng.

Bóng lưng Triệu Noãn Noãn thẳng thẳng, không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, trong nháy mắt khí ở bốn phía bị ép xuống thấp.

Trong lòng Xán Xán bỗng nhiên có chút nín thở, mấy ngày qua, không biết là tại sao gọi Triệu Noãn Noãn thì hắn luôn là rất ít đáp lại, cho dù đáp, ánh mắt cũng thật là lãnh đạm. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng có xa lạ cảm giác, cảm giác này vô cùng hỏng bét.

“Noãn Noãn ca, ngươi giận ta có phải hay không?” Nàng luôn không học được thói quanh co lòng vòng, trong lòng nghĩ sao nói vậy.

Mặt Triệu Noãn Noãn đang nhìn bên ngoài bỗng nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc, rồi sau đó khóe miệng nổi lên vẻ cười khổ.

Thì ra, tâm tình của hắn rõ ràng đến vậy, ngay cả nha đầu này cũng nhìn ra. Không nghĩ tới mình sống hai mươi tám năm, cũng một hồi ấu trĩ.

Hắn không xoay người, cuối cùng trả lời một câu, “Không có chuyện gì, ngươi đừng đoán mò.”

Nói nhảm! Xán Xán nổi giận, đến nhìn cũng không nguyện liếc nhìn nàng một cái, còn nói không giận nàng đâu. Nam nhân này nói cũng không được tự nhiên !”Vậy tại sao gần đây ngươi không để ý tới ta?”

Triệu Noãn Noãn cũng không trả lời…ngay, lặng yên trong chốc lát mới chậm rãi nói, “Bởi vì gần đây… Tương đối bận.” Đúng vậy, kiên trì lâu như vậy, tim của hắn rốt cục đã hơi mệt.

“Ngươi nói láo!” Xán Xán rốt cục không nhịn được hô lên.

Thân ảnh dựa cửa sổ cứng lại, một lúc lâu sau, chậm rãi xoay người, “Làm sao ngươi biết ta lừa ngươi?” Ngoài cửa sổ một chút ánh sáng còn lóe lên, thư phòng không mở đèn, mặt của hắn bị vùi vào trong bóng tối, hoa mai di động, nhìn không rõ lắm.

“Bởi vì…” Xán Xán cắn cắn đôi môi, trong lòng có chút chột dạ, “Ngươi trước kia không phải như thế…”

“Trước kia như thế nào?”

“Chính là…” Sẽ không lờ đi nàng, sẽ không giận nàng, sẽ tha thứ cho nàng bất kể chuyện gì, cho dù mọi người đều chán ghét nhưng hắn luôn ở bên cạnh nàng. Nhưng bây giờ thì sao? Lần đầu tiên nàng có cảm giác bị vứt bỏ.

Dĩ nhiên những lời này, nàng nói không nên lời, “Chính là ngươi biết nấu cơm cho ta ăn.”

Trên trán Triệu Noãn Noãn đeo một mảnh hắc tuyến dài hẹp, “Cũng chỉ có như vậy?”

“Ách…” Xán Xán oai cái đầu vừa nghĩ một lát, “Ngươi còn … Mang ta đi chạy bộ sáng sớm!”

Mặt Triệu Noãn Noãn càng ngày càng đen, mắt đần ra, chưa từng thấy đần như vậy !

Xán Xán giật mình, nàng nói sai cái gì sao? Tại sao hắn lại muốn sinh khí? Không được! Tiện thể vuốt mông ngựa, vội vàng bổ sung một câu, “Dù sao chính là ngươi đối với ta rất tốt, tốt đến mức ta kể không hết!”

Hô! Một câu nói xong, len lén liếc về phía Triệu Noãn Noãn một cái, quả nhiên sắc mặt đã hòa hoãn.

Tô Xán Xán, coi như ngươi có chút lương tâm!

“Vậy ngươi cho ta biết tại sao ta đối xử tốt với ngươi như vậy?”

Vấn đề này Xán Xán không hề nghĩ ngợi lâu bật thốt lên, “Sao ngươi lại hỏi vậy, bởi vì ngươi là Noãn Noãn ca của ta nha!” Nói xong, tự tin nhìn Triệu Noãn Noãn, lúc này đáp đúng sao?

Lặng yên…

Vì sao trông hắn có vẻ như đang tức giận vậy?

“Tô Xán Xán, ngươi quả thật là kẻ ngu ngốc nhất.”

Choáng!

Nói nàng đần còn chưa tính, lại còn muốn cộng thêm từ ngốc này nữa, cũng quá không nể mặt mũi nàng nữa? Xán Xán buồn bực.

“Sặx sao nói ta đần?” Chẳng qua là hơi chậm chạp một chút xíu thôi mà!

Triệu Noãn Noãn không chút khách khí liếc nàng một cái, “Bởi vì ngươi vốn là đần mà!”

O (╯□╰ )o