Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 165: Rời đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

" Iceburg, ngươi nghĩ rằng những tên hải quân đó tìm đến lão đầu để làm gì không ? " Franky lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa xưởng bị đóng chặt kia, hai tay khoanh lại trước ngực.

" Ta không biết..." Iceburg lắc đầu nói nhưng ánh mắt vẫn dán chặt dưới sàn với sự lo lắng và khó hiểu.

" Mà này, Phó Đô Đốc là sao ? Bọn hắn có chức vị rất cao sao ? "

" Thật sự, ngươi có biết bất cứ điều gì về hải quân không ? " Franky lầm bầm trong miệng nhưng cũng lắc đầu. Iceburg thở dài, tay xoa xoa thái dương.

" Hai người anh em sinh đôi kia chính là Phó Đô Đốc, chức vị chỉ ở sau Đô Đốc và Thủy Sư Đô Đốc. Bọn hắn cũng được xem là chiến lực cao nhất của hải quân hiện giờ và có tiềm lực có thể trở thành Đô Đốc tiếp theo." Franky quay đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên sự tò mò .

" Chiến lực cao nhất ? Có nghĩa là bọn hắn là những người mạnh nhất trong hải quân ? "

" Một trong những người mạnh nhất trong hải quân ."

" Sao cũng được. Còn hai người đằng sau bọn hắn thì sao ? "

" Đó chính là Đại Tá, được xem là mốc quyết định để ngươi có thể trở thành một Đề Đốc."

" Tại sao bọn hải quân đó lại phải chia ra nhiều cấp độ như vậy ? Thật rắc rối ." Franky bất mãn nói.

" ... " Iceburg chỉ có thể im lặng nhìn người đồng bạn của mình trong sự bất lực rồi lắc đầu.

" Ngươi cũng không cần phải biết quá nhiều làm gì. Ngươi chỉ cần biết rằng hai người Phó Đô Đốc kia không phải là những người ngươi có thể chọc đến, kể cả hai người đằng sau bọn hắn cũng vậy. Đại Tá có thể được coi là yếu thế hơn những Đề Đốc và Đô Đốc nhiều nhưng bọn hắn cũng không phải là tầng thứ ngươi có thể chạm đến."

" Ngươi có tâng bốc bọn hắn quá không ? Tất cả những gì bọn ta thấy chỉ là những con búp bê biết đi."

" Bọn hắn có thể là những con búp bê biết đi nhưng bọn hắn cũng có đủ thực lực để giết ngươi trong chớp mắt. Chưa nói đến việc bọn hắn có thể giết ngươi, chỉ với địa vị của bọn hắn hiện giờ thì có giết ngươi không lý do đi nữa cũng sẽ không có ai trách mắng bọn hắn."

" TẠI SAO !? "

" Đó chính là lý do tại sao ta luôn nói với ngươi rằng hãy đọc tin tức và cẩn thận với hành vi của ngươi. Phó Đô Đốc Saitp Kiyoshi và Phó Đô Đốc Saito Kurenai chính là những hải quân có danh vọng cao nhất trong hải quân hiện giờ và thậm chí là ở trên vùng biển này. Tất cả những người dân đều ngưỡng mộ bọn hắn, hải tặc sợ hãi bọn hắn, trong khoảng thời gian gần đây, số lượng người đầu nhập vào hải quân tăng cao ngất ngưỡng. Tất cả chỉ để có thể được gặp mặt hai người bọn hắn ." Iceburg nói.

" ..." Franky cắn răng trừng mắt nhìn hắn rồi đột nhiên cánh cửa mở ra, thu hút lấy sự chú ý của hai người.

Từ bên trong bước ra chính là nhóm người hải quân mới nãy. Hai người Phó Đô Đốc đi ở phía trước với gương mặt bất biến, đôi lam mâu nhìn qua bọn hắn trong một giây rồi rời đi. Trên môi của hai người đều có một nụ cười nhạt, giống như bọn hắn đã đạt được điều gì đó mà bọn hắn mong muốn.

Còn hai người Đại Tá đằng sau bọn hắn thì vẫn giống như khi bọn hắn nhìn thấy mới nãy. Gương mặt của bọn hắn không hề thay đổi , giống hệt như đó chính là gương mặt duy nhất của bọn hắn. Điều này khiến cho hai người Iceburg nghi hoặc rằng hai người này có phải là bị tra tấn đến mức không thể thể hiện được cảm xúc hay không .

" Các ngươi thật sự là ai !? Tại sao lại tìm đến lão đầu làm gì !? " Iceburg bị kéo khỏi dòng suy nghĩ của mình bởi tiếng hét giận dữ cùng chất vấn của Franky. Mồ hôi chảy xuống gò má của hắn trong sự sợ hãi tột độ khi thấy Phó Đô Đốc Saito Kurenai liếc mắt sang nhìn Franky và hơi nhướng mày.

" Người đồng bạn kia của ngươi biết bọn ta là ai, tại sao ngươi không đi tìm hắn mà hỏi đi. Việc bọn ta tìm đến Người cá Tom không phải là nghĩa vụ của ngươi." Câu trả lời của cô khiến cho Franky tức điên lên và dự định tấn công cô . Nhưng ngay lập tức, Franky thấy mình bị đập mạnh xuống nền đất, mặt của cậu ta đập mạnh khiến cho Franky kêu rên trong đau đớn. Hai cánh tay của cậu ta có cảm giác như bị vô số những thanh gỗ đè lên.

" Ngươi nghĩ ngươi là ai mà tấn công ngài Kurenai ? " Michie lạnh lùng nhìn chằm chằm Franky. Bàn tay thon nhỏ nhìn như dễ vỡ khi siết chặt cánh tay vạm vỡ của Franky khiến cho cậu ta hét toáng lên.

" Dừng lại ! " Một tiếng hét quen thuộc vang lên và Franky có thể nhận ra đó chính là giọng nói của Tom.

" Franky chỉ hơi bốc đồng một chút. Hãy tha cho thằng nhóc." Tom chạy đến chỗ của nhóm người hải quân và nhẹ giọng nói. Michie chỉ im lặng rồi thả hai cánh tay của Franky ra rồi đứng dậy.

" Như vậy thì tạm biệt, Tom. Rất vui khi được nói chuyện với ngươi." Phó Đô Đốc Kiyoshi hơi gật đầu với Tom rồi cùng với ba người Kurenai rời khỏi khu vực.

Sau khi nhóm bốn người đã hoàn toàn rời đi thì Franky mới đứng dậy , hai tay của cậu ta gần như bị tê liệt. Nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị Tom tức giận đánh nhẹ vào đầu.

" Đó là cái gì !? "

" Nếu như không phải ta ra kịp thời thì ngươi không còn đứng đây để lên mặt nữa đâu ! " Tom thở dốc nhìn Franky.

" Cái gì ? " Franky trợn tròn mắt nhìn Tom.

" Đây sẽ lần cuối cùng ta nhắc nhở các ngươi về điều này, Franky..." Tom hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Franky và Iceburg trầm mặt nhìn ông , mồ hôi chảy khắp gương mặt cùng người của bọn hắn.

" Hãy coi chừng hành vi của ngươi... Ngươi sẽ không biết được những người mà ngươi xúc phạm đến là ai... Có thể bọn hắn nhìn như một người vô hại nhưng điều đó không có nghĩa là bọn hắn thật sự vô hại ." Sau đó không để cho Franky nói gì thì Tom đã quay người vào bên trong xưởng làm việc.

' Đây sẽ là lần cuối ta nhắc nhở ngươi điều này, Franky...'

' Bởi vì rất nhanh, ta sẽ không còn có thể ở bên cạnh các ngươi nữa...'