Hải Thượng Hoa Đình

Chương 13




Hề Tùng Chu ngẩn ra, ngay sau đó lộ vẻ tươi cười, kêu một tiếng “Khác Chi”, ra dấu ý bảo Mạnh Lan Đình chờ một lát, sau đó đi qua.

Phùng Khác Chi từ trong xe bước xuống, phịch một tiếng đóng cửa xe rồi đưa lưng về phía Mạnh Lan Đình đứng đầu xe mà cùng Hề Tùng Chu hàn huyên vài câu. Hề Tùng Chu nói: “Ngày hôm qua tôi nghe mẹ nói cậu có đi thăm bà hả? Lúc ấy tôi không có nhà nên không gặp cậu. Mẹ tôi rất là cao hứng, cứ nhắc mãi là cậu có tâm.”

Phùng Khác Chi nói: “Từ nhỏ bà trẻ đều đối với tôi rất tốt. Nếu thân thể bà không có trở ngại là tốt rồi.”

“Đúng, tôi cũng yên tâm. Mai tôi về Thượng Hải. Cậu thì khi nào định đi?”

“Còn không biết, phải xem tình huống đã.”

Hề Tùng Chu nhìn Mạnh Lan Đình còn đứng đằng sau Phùng Khác Chi: “Như vậy tôi đi trước. Cậu cũng khó có lúc về thăm Nam Kinh, cố gắng bồi cha cậu nhiều chút. Sáng mai tôi sẽ lại đến đón Mạnh tiểu thư đi nhà ga, thuận đường đưa cô ấy về Thượng Hải. Vợ chồng giáo sư Chu cũng sắp trở về, luôn ngóng trông nhìn thấy Lan Đình.”

Phùng Khác Chi nói: “Đi đường thuận buồm xuôi gió, tôi không tiễn anh nữa. Tôi vào nhà thay quần áo.”

Hắn hướng Hề Tùng Chu gật gật đầu, xoay người, hờ hững mà đi qua bên cạnh Mạnh Lan Đình, trong mắt phảng phất căn bản không có sự tồn tại của nàng. Hề Tùng Chu nhìn Phùng Khác Chi đi nhanh vào trong, lại nhìn Mạnh Lan Đình, tựa hồ có điểm nghi hoặc. Nhưng hắn cũng không tùy tiện mở miệng dò hỏi, chỉ cùng nàng ước định thời gian khởi hành ngày mai sau đó lên xe lái đi.

Phùng lão gia hôm nay không có khách, Phùng Lệnh Mỹ cũng đi ra ngoài, biệt thự phi thường an tĩnh. Mạnh Lan Đình ở đình viện bồi hồi một lát, phỏng chừng Phùng Khác Chi đã không còn ở phòng khách nữa mới đi vào.

Phòng nàng ở lầu hai, cách thư phòng của Phùng lão gia không xa. Thư phòng lúc này nửa mở. Mạnh Lan Đình biết Phùng lão gia vẫn còn ở bên trong. Lúc nàng đi qua đó để về phòng mình thì nghe được một tiếng gọi từ trong phòng truyền ra: “Má Phùng, gọi nó đến đây cho tôi!”

Má Phùng ai một tiếng, vội vàng đi đi tới phòng Phùng Khác Chi mà gõ cửa.

“Cửa không đóng! Tự mình vào đi!”

Má Phùng nghe tiếng thì đẩy cửa đi vào, thấy Phùng Khác Chi vừa mặc nốt áo sơ mi, vừa đi từ trong phòng tắm ra, giống như vừa mới tắm rửa, tóc còn ướt, ngọn tóc còn nhỏ nước xuống.

Má Phùng ai u một tiếng, vội vàng cầm khăn lông lên thay hắn lau tóc: “Sao cậu muốn tắm mà không nói một tiếng? Nước còn chưa kịp nóng, mùa đông này mà tắm nước lạnh……”

Phùng Khác Chi cầm lấy khăn lông từ trong tay nàng, tự mình lau, vừa làm vừa hỏi: “Chuyện gì vậy má Phùng?”

“Tiểu thiếu gia, mấy ngày hôm trước cậu đi nơi nào? các cô nãi nãi đều tìm khắp nơi. Bây giờ lão gia gọi cậu tới thư phòng.” Má Phùng nhìn hắn, thần sắc có điểm lo lắng.

Phùng Khác Chi ném khăn lông, ngón tay tùy ý cào cào mái tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Tiểu thiếu gia, cậu nói chuyện cẩn thận chút, lão gia đang không vui đó……” Má Phùng đuổi theo, thấp giọng nhắc nhở.

Phùng Khác Chi quay đầu lại, hướng về phía bà nhe ra hàm răng trắng: “Ông ấy vui mới lạ đó. Yên tâm đi má Phùng!”

“Cha tìm con à?” Phùng Khác Chi đẩy cửa ra, đi vào.

Lão Phùng nhìn hắn: “Ngươi còn biết mà trở về hả?”

“Không phải cha nói không cho con về sao?” Phùng Khác Chi trả lời một câu, ngữ khí tùy tiện.

Lão Phùng cố nén tức giận, mắng hỏi: “Mấy ngày hôm trước, ngươi rốt cuộc đi nơi nào lêu lổng hả? Có biết các tỷ tỷ đều tìm ngươi khắp nơi không?”

Phùng Khác Chi nói: “Con ở khách sạn hoàn cầu đường Ái Huệ, như thế cha thanh tịnh và con cũng cũng thanh tịnh. Có việc gì không?”

Lão Phùng ngẩn ra. Nhi tử chạy, ông vốn nghĩ nó sẽ qua nhà tỷ tỷ nhưng không có, đêm giao thừa cũng không thấy bóng người. Lẽ ra, nếu nó đến khách sạn lớn nào ở Nam Kinh thì bọn họ sẽ báo ngay nhưng gọi cho mấy cái đều không thấy hắn tới đó.

Cho nên lão Phùng nhận định hắn chạy tới mấy nơi thanh sắc lêu lổng rồi. Trong cơn giận dữ ông cho người tìm khắp nơi, khiến giám đốc các khách sạn lớn ở Nam Kinh đều cảm thấy bất an, sợ kẻ nào không có mắt mà chứa chấp Phùng gia nhi tử thì mình sẽ gặp xui xẻo, mấy năm sợ cũng không được yên thân.

Không nghĩ tới mấy ngày nay Phùng gia công tử lại ở trong khách sạn ở đường Ái Huệ. Phòng ở đây còn kém xa các khách sạn lớn, chỉ chuyên dành cho tiểu thương, nhân viên công ty đi công tác ở tạm thời, hoặc các viên chức bình thường của chính phủ.

Nhi tử tuy rằng hỗn trướng đến không có dạng, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không nói dối. Điểm này, lão Phùng cũng biết. Sau khi xác định hắn cũng không có ở bên ngoài lêu lổng thì lửa giận tích tụ mấy ngày cũng thoáng được đè xuống một chút. Ông lạnh lùng mà nói: “Ngươi một người chạy tới cái chỗ đó để làm gì?”

“Đọc sách, ngủ, nghe bên ngoài đốt pháo, nghĩ về nhân sinh. Như vậy ngài vừa lòng không?” Ngữ khí của hắn mang theo chút tự giễu.

Lão Phùng chậm rãi phun ra một hơi trong lòng, chờ nỗi lòng dần dần ổn định mới trầm khuôn mặt nói: “Ta kêu ngươi tiến vào, là muốn cùng ngươi nói chuyện này. Năm nay ngươi không cần đi Thượng Hải, ở lại Nam Kinh làm việc cho ta!”

“Không có khả năng!” Phùng Khác Chi mí mắt cũng chưa động, há mồm liền quả quyết cự tuyệt.

Lão Phùng nhớ tới điệu bộ lần trước người ở Thượng Hải gọi điện đến, một bộ ấp úng muốn nói lại thôi thì giận dữ: “Ngươi làm ra chuyện đó rồi thì hiện tại toàn bộ người ở tòa thị chính Thượng Hải nhìn thấy ngươi giống nhìn thấy quỷ đâu.”

“Vậy bọn họ chỉ cần cách con xa một chút là được. Lúc trước

tuy rằng cha bắt con vào nhưng hiện tại con thấy nơi đó khá tốt, có cảm tình, không muốn đi chỗ khác! Huống chi, không công lao cũng có khổ lao. Nếu không phải con nổ súng thì đâu đánh ra sâu mọt. Tuy nói sâu mọt đánh không xuể nhưng ít một người thì đối với quốc gia dân tộc cũng tốt hơn một chút. Qua hai ngày nữa còn sẽ về, tòa thị chính không chừng là khua chiêng gõ trống thưởng huân chương cho con nữa kìa.” Lão Phùng chán nản, đầu ngón tay chọc cái mặt nghiêm trang của nhi tử: “Ngươi…… Ngươi là thật muốn đem ta tức chết có phải hay không?” Ông kéo ngăn kéo ra, đem một cuốn sổ bên trong ra mà ném về phía nhi tử.

“Đồ hỗn trướng nhà ngươi mở to mắt nhìn cho rõ xem một năm qua ngươi ở Thượng Hải đã làm được cái chuyện tốt gì!”

Quyển sổ kia đập vào mặt Phùng Khác Chi rồi rơi xuống trên mặt đất. Phùng Khác Chi sờ sờ mặt, cúi người nhặt lên, mở ra, phát hiện đó là một quyển ký lục ghi lại mỗi ngày mình đi những chỗ nào, làm cái gì. Chữ viết bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có không ít chỗ để trống nhưng mỗi mục đều liệt kê rõ ràng.

Hắn tùy tiện lật giở.

……

“Ngày mùng ba tháng mười, đua chó, thắng hai ngàn, ngay tại chỗ quyên cho Hội ái quốc đồng tử quân.”

“Ngày mùng bốn tháng mười, chơi bóng đá.

“Ngày mùng sáu tháng mười, cùng đám người Trương công tử, Diêu công tử đến Đại thế giới chơi. Hai giờ sáng mới về.”

……

“Ngày 13 tháng 11, bao hết nhà hàng Richard, ủng hộ ngôi sao ca nhạc, Chung tiểu thư mới được tuyển năm nay.”

Phùng Khác Chi ầm ầm lật vài tờ đến trang cuối cùng.

“Hai mươi ba tháng chạp cùng đám Hoàng công tử, Lâm công tử đến nhà hàng Đại Hoa đánh bài suốt đêm. Ngày kế sau giờ ngọ mới đi ra, tới nhà ga đón Bát tiểu thư……” Phía dưới còn có mấy cái ký lục nhưng không biết vì cái gì mà lại giống như bị thấm ướt đến nhòe nhoẹt không nhận ra.

“Nhìn xem ngươi đã làm những cái gì!” Lão Phùng rít gào. “Ngày 23 năm ngoài ngươi rốt cuộc đã làm cái việc tốt gì mà lão Diêm cũng không dám để ta xem?”

Phùng Khác Chi nhìn chằm chằm nét mực ở phía trên, mày hơi nhíu không nói.

“Đem lão Diêm gọi tới đây cho ta!” Lão Phùng bỗng nhiên xả giọng, rống lên một tiếng.

Lúc lão Diêm từ Thượng Hải tới Nam Kinh, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Mạnh Lan Đình ở xa xa, vừa nhận ra thì sợ tới mức thiếu chút nữa rớt cằm, xoay người liền yên lặng đem cuốn ký lục kia xóa mấy dòng cuối rồi mới nộp lên lão gia. Lúc này ông bị Phùng lão gia gầm lên gọi đến thì đành căng da đầu đi vào, thấy tiểu thiếu gia đứng ở đằng trước cái bàn của lão gia, đang thâm trầm mà liếc mắt một cái thì cười như không cười nói: “Lão Diêm thúc, nhìn không ra tới hóa ra thúc là tai mắt của cha tôi ha? Thúc còn nhớ rất rõ nữa chứ. Có cái tôi đã quên mà thúc còn nhớ hơn tôi.”

Hắn cũng không có chất vấn oán trách như trong tưởng tượng nhưng chính mình cũng đủ áy náy. Lão Diêm không dám nhìn hắn mà chỉ cúi đầu lẩm bẩm mà giải thích: “Cửu công tử…… Tôi cũng là được lão gia phân phó…… Cậu đừng giận tôi……”

“Ngươi không phải nói gì với nó hết!” Lão Phùng hung hăng mà vỗ bàn. “Lão Diêm, ngươi nói cho ta, ngày 23 đó rốt cuộc nó đã làm cái gì mà ngươi không dám ghi vào?”

Trán lão Diêm đầy mồ hôi, liều mạng cúi đầu mà nói: “Lão gia…… Ngày đó…… Cửu công tử đi đón Bát tiểu thư, cái gì cũng không làm…… Bên dưới là tôi nhớ nhầm nên sau đó mới xóa đi……”

“Toàn coi ta hồ đồ rồi, đến ngươi cũng không coi ta ra gì. Hảo, hảo……”

Lão Diêm nhìn Phùng lão gia sắc mặt biến xanh, hiển nhiên là tức điên thì thịch một tiếng vội quỳ xuống, dập đầu: “Lão gia, Cửu công tử hắn…… Thật sự không làm……”

“Được rồi! Cũng không phải việc gì to tát lắm!” Phùng Khác Chi bỗng nhiên không kiên nhẫn mà nói một câu, quay đầu nói với phụ thân đang phẫn nộ: “Cha muốn biết thì con liền nói. Ngày đó con còn làm một việc nữa, đó là ở trên phố cắt tóc của người ta!”

“Cửu công tử, cậu đừng nói bậy ——” Lão Diêm hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu, liều mạng nháy mắt với Phùng Khác Chi.

“Người nọ không phải người khác, chính là Mạnh gia nữ nhi!” Phùng Khác Chi mặt không biểu tình mà nói.

Thư phòng tức khắc lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị. Lão Diêm kinh hồn táng đảm mà xoay mặt, nhìn về phía Phùng lão gia hai mắt phảng phất bốc hỏa, khuôn mặt tức đến run rẩy.

“Người đâu, mang roi ngựa đến đây, ta phải thực hiện gia pháp ——”

Mạnh Lan Đình vốn trong lòng thấp thỏm, vẫn luôn ở trong phòng mình mà lặng lẽ nghe ngóng bên ngoài. Đúng lúc này đột nhiên nàng nghe được một tiếng hét kinh thiên động địa, truyền ra từ thư phòng kia.