Hân Hoan

Chương 108: Tỏ thái độ




“Nhưng người này ra mặt tỏ thái độ thì phiền phức lớn rồi.”

“Ba à, nhà giáo sư Lâm đang nấu món gì mà thơm thế không biết.” Trần Lan Lan bám vào cửa ra vào, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng nàn từ cửa nhà đối diện bay vào, nuốt nước miếng cái ực.

“Con bao tuổi đầu rồi mà còn đi thèm cơm canh nhà người ta.” Bà Trần chỉ xuống sàn nhà: “Tranh thủ thời gian đi lau nhà đi.”

Trần Lan Lan: “………..”

Mấy ngày đầu mới về nghỉ đông, mẹ cũng nhớ mong cô lắm, ngay cả bát đĩa cũng không nỡ để cô bưng bê. Nhưng mới được có mấy ngày, đã bắt đầu sai khiến cô như giúp việc

Lau nhà xong, cô nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy giọng nói này rất giống giọng cục cưng nhà mình, cô không kiềm chế được mở cửa ra, xem người có giọng giống cục cưng là ai.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai chàng trai vừa lên tầng cùng nhau quay đầu nhìn về phía cô. Chàng trai đi trước đội mũ xô, mặc chiếc áo choàng dài, khẩu trang che kín nửa gương mặt, quàng cùng kiểu khăn giữ ấm với người đàn ông theo sau.

Họ tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, nhiều đồ cứ như muốn dọn nhà.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Lan Lan trố mắt ra nhìn, đây.. đây chẳng phải cục cưng nhà họ hay sao?

Aaaaaaaaaaaa!

Cục cưng!!!

Sao cục cưng lại ở đây!!!!

Trong lòng Trần Lan Lan đang hò reo ầm ĩ, tại sao cục cưng Chiêu Chiêu lại ở đây??

Bình tĩnh lại nào bạn học Trần Lan Lan, mày phải tỉnh táo lại, phải duy trì phong thái nữ thần trước mặt cục cưng.

Lê Chiêu gật đầu chào với cô bạn hàng xóm ra mở cửa này: “Chào chị.”

“Chào cậu.” Gương mặt Trần Lan Lan đỏ như ráng chiều, dường như ngại ngùng đối mặt với ánh mắt của Lê Chiêu.

Cửa nhà chú Lâm để mở, Trần Lan Lan thấy chú Lâm và cô Đỗ chạy ra đón, hai người có vẻ hết sức nhiệt tình với Chiêu Chiêu, có lẽ gặp lại con trai sau mấy năm xa cách cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Cô Đỗ là nhân vật nổi tiếng trong giới hí khúc, có rất nhiều người nổi tiếng là fan hâm mộ của bà, cũng có rất nhiều bữa tiệc quốc tế và hoạt động gala cuối năm mời bà tham gia.

Mặc dù bà không được những người trẻ tuổi theo đuổi như những ngôi sao thần tượng khác, nhưng có địa vị bất phàm trong giới văn nghệ, rất có tiếng nói.

Cục cưng đi tới thăm cô Đỗ, chẳng lẽ có hợp tác với nhau?

“Lan Lan à.” Đỗ Ngọc Thư đón hai con vào nhà, thấy Trần Lan Lan đứng ngoài cửa, mỉm cười chào hỏi cô, “Con ở nhà à, qua ngồi một chút không con?”

“Thôi ạ, cảm ơn cô Đỗ.” Mặc dù Trần Lan Lan rất muốn vào ở cùng cục cưng nhà mình, nhưng thân là fan hâm mộ hợp cách, cô không thể làm ảnh hưởng cục cưng nhà mình làm việc.

Cô đóng cửa lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Người đàn ông đi theo sau Chiêu Chiêu là ai vậy, dáng dấp đẹp như vậy, còn đeo cùng kiểu khăn quàng cổ với Chiêu Chiêu nữa, không giống nhân viên làm việc bên cạnh Chiêu Chiêu.

Lê Chiêu vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi móng heo hầm thơm ngào ngạt, Lâm Hồng và vợ mình cũng có mặt ở đây, hai người nhìn thấy Lê Chiêu và Án Đình đi tới, kích động mời họ ngồi xuống.

“Cả nhà ngồi xuống nói chuyện với nhau đi.” Vợ Lâm Hồng nói với Đỗ Ngọc Thư, “Chị vào bếp xem nấu nướng thế nào.”

Hôm nay Lâm Thân mặc bộ quần áo mới, tóc tai chải chuốt gọn gàng, ông bưng đĩa hoa quả đã gọt sẵn đi tới trước mặt Lê Chiêu và Án Đình, trên đó loại quả gì cũng có: “Không biết các con thích ăn hoa quả gì, nên chuẩn bị mỗi thứ một chút.”

“Con không kén ăn, món gì cũng ăn được.” Lê Chiêu đứng dậy, đưa hết quà mình mang tới đến, “Đây là quà Đình Đình chọn cho ba mẹ cùng con, không biết trong nhà mình còn người thân nào, cho nên tạm thời chỉ mua mấy thứ này.”

“Sao lại để con tốn kém như vậy chứ.” Lâm Thân đau lòng nhìn tay Lê Chiêu, “Đừng để bản thân chịu mệt mỏi.”

Lúc này dù Lê Chiêu có mang một tảng đá tới cho họ, bọn họ cũng đặt tảng đá lên kệ trưng bày bảo vật.

“Con không mệt đâu ạ.” Lê Chiêu cười, “Đi lên tầng có một đoạn như vậy, Đình Đình xách một nửa, con muốn mệt cũng không được.”

“Tiên sinh Án Đình…”

“Gọi anh ấy là Tiểu Án hoặc Án Đình là được rồi ạ.” Lê Chiêu nắm chặt tay Án Đình, “Người ngoài mới khách sáo, mình là người nhà đừng khách sáo như vậy.”

“Đúng vậy, người nhà không nói nhiều lời.” Lâm Thân gật gù liên hồi, ông nhìn về phía Án Đình, “Thế sau này gọi con là Tiểu Án nhé?”

“Vâng ạ.” Án Đình gật đầu.

“Mấy ba con cứ từ từ nói chuyện, mẹ xuống phòng bếp xem.” Đỗ Ngọc Thư nhìn Lê Chiêu, lại nhớ tới đoạn video mình xem buổi sáng, bà sợ mình sẽ khóc trước mặt con trai, cho nên đứng dậy đi vào phòng bếp.

Vợ của Lâm Hồng là giảng viên đại học, tên là Mạnh Linh, rất thân thiết với Đỗ Ngọc Thư, bà thấy Đỗ Ngọc Thư đi vào bếp với đôi mắt đỏ au, an ủi em dâu: “Tìm được con rồi em nên vui mới phải, sao lại khóc lóc thế kia?”

“Em đau lòng quá.” Đỗ Ngọc Thư đóng cửa phòng bếp lại, bà không dám khóc thành tiếng, sợ con phát hiện ra, “Chị à, nhìn những chuyện thằng bé từng trải qua, như có con dao cứa vào da thịt em, em chỉ ước cái đám buôn người trong thiên hạ có chết cũng không yên.”

“Các em vẫn còn trẻ, con cũng còn nhỏ.” Mạnh Linh vỗ lưng Đỗ Ngọc Thư, “Các em vẫn còn cơ hội để bù đắp, em dâu à, sau này sẽ là thời gian vui vẻ của các em.”

“Vâng.” Đỗ Ngọc Thư lau nước mắt trên gương mặt, “Cuộc sống sau này vẫn còn dài.”

“Nghĩ vậy là được rồi.” Mạnh Linh sợ Lê Chiêu nhìn ra được điều gì, “Em lau nước mắt đi, chị đóng cửa phòng bếp lại, tránh cho con nó lại suy nghĩ nhiều.”

Đứa trẻ vừa mới tìm được gia đình, sẽ lo lắng cha mẹ không thích mình, cảm xúc hết sức nhạy cảm, bất kỳ hành động gì của người nhà cũng khiến con suy nghĩ nhiều.

Đỗ Ngọc Thư vội vã lau khô nước mắt: “Chị dâu à, cảm ơn chị.”

“Nói gì thế.” Mạnh Linh cười, “Nếu em thực sự muốn cảm ơn thì cho chị hai vé xem gặp nhau cuối năm đi, chị và Lâm Hồng tới trường quay xem em biểu diễn.”

“Vâng.” Đỗ Ngọc Thư cười, bà ló đầu ra khỏi phòng bếp, “Lão Lâm à, anh dẫn Chiêu Chiêu và Tiểu Án đi xem phòng ngủ của hai đứa, xem hai đứa có chỗ nào không thích không, chúng ta mời người tới trang trí lại.”

“Được rồi.” Lâm Thân từ trên sofa đứng dậy, “Nghe tin tìm được con về, mọi người trong nhà vui lắm, còn muốn qua đây thăm con, nhưng ba mẹ sợ nhiều người thì dọa con, nên không cho họ tới. Đợi sau này con rảnh, chúng ta tụ tập lại được không?”

“Vâng ạ.” Lê Chiêu gật đầu.

Trên mặt Lâm Thân nở nụ cười, ông mở cửa phòng ra, dẫn Lê Chiêu và Án Đình đi vào: “Ba và mẹ con đứng tên hai căn nhà, căn phòng này là nơi con ở lúc vừa mới chào đời, mấy năm qua ba mẹ vẫn không hề động vào.”

Căn phòng này có cánh cửa sổ rất to, lấy ánh sáng tốt, căn phòng được quét dọn hết sức sạch sẽ, chiếc giường mới mua là giường đôi, ga giường và giường đều tỏa ra mùi đồ mới.

“Con và Tiểu Án có thời gian rảnh thì qua đây ở.” Lâm Thân hơi xấu hổ, “Một căn nhà khác, ba và mẹ đã bàn bạc với nhau, để hai con đứng tên.”

Lê Chiêu muốn mở miệng từ chối, nhưng cậu thấy ánh mắt nóng lòng muốn bù đắp của Lâm Thân, cậu nuốt lời từ chối xuống: “Ba à, cảm ơn ba.”

“Ba nên cho con mới phải, nên cho con mới phải.” Nghe thấy Lê Chiêu gọi mình là “ba”, Lâm Thân gỡ cặp kính xuống, lau nước mắt rịn ra, “Ba biết với khả năng của con, không thiếu căn nhà kia, chỉ là.. ba mẹ muốn cho con.”

“Thiếu chứ ạ.” Hốc mắt Lê Chiêu nóng lên, cậu khoác tay lên vai Lâm Thân, “Ba à, bây giờ con không xe không nhà, ăn mặc đều dựa vào Đình Đình nuôi, ba cho con một căn nhà, con đây coi như là người có tài sản rồi.”

“Không phải tặng cho con, mà là tặng cho con và Tiểu Án.” Bờ vai Lâm Thân hơi run rẩy, con trai chịu thân thiết với ông, chịu ở bên ông như những cặp cha con bình thường, trong lòng đã rất mãn nguyện rồi.

Ông biết hạng mục kho gen có thể thành công, tất cả là nhờ tình cảm thật lòng mà Án Đình dành cho con trai mình, cho nên ông không muốn bởi vì sự xuất hiện của họ mà làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai đứa trẻ.

“Cảm ơn chú ạ.” Án Đình không ngờ ba mẹ Lê Chiêu lại đối xử thân thiết với mình như vậy, có chút luống cuống.

“Hay là..” Lê Chiêu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Án Đình, “Anh giống em, gọi là ba đi.”

Mang tai Án Đình ưng ửng đỏ, im lặng mấy giây: “Ba.”

“Ơi!” Lâm Thân đáp thật to, ông sờ vào trong túi, lấy một phong bao dày cộp đặt vào trong tay Án Đình: “Nào, cầm đi, phí đổi xưng hô.”

Án Đình nhìn bao lì xì này, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt bạn của Lê Chiêu, Chu Hà cũng cho anh một bao lì xì rất dày.

“Đây là tặng con.” Lâm Thân lại đặt một bao lì xì khác vào trong tay Lê Chiêu, trong lòng ông có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng nhìn thấy con trai đứng trước mặt mình, ông không thể nói nên lời.

Con của ông, đã trải qua bao vất vả để lớn lên thành người.

Trong lúc Lê Chiêu và người nhà đang dùng bữa cơm ấm áp, ekip của Triệu Quân Nam lại bị cư dân mạng hành sứt đầu mẻ trán. Cũng may mà mấy chuyện Châu My nói không có chứng cứ gì, nếu không chuyện này còn phiền toái hơn.

“Phía studio của Lê Chiêu không chịu nhả ra, bất kể chúng ta đưa ra yêu cầu gì bọn họ cũng nói sẽ cân nhắc, sẽ trao đổi.” Quản lý tuyên truyền của Triệu Quân Nam tức đến mức suýt chút nữa không thở nổi, “Quân Nam à, tôi sợ chuyện này cứ tiếp tục ầm ĩ, chương trình gala gặp nhau cuối năm sẽ hủy bỏ tiết mục của cậu.”

Gala gặp nhau cuối năm là chương trình có tỉ lệ xem cao nhất trong đêm giao thừa, có thể tham gia chương trình gala gặp nhau cuối năm chứng tỏ giới nghệ thuật chủ lưu thừa nhận nghệ sĩ, mặc dù bên ngoài còn không biết Triệu Quân Nam nhận được lời mời tham gia gala gặp nhau cuối năm, nhưng mọi người trong giới đều biết rồi.

Nếu gala gặp nhau cuối năm nhất thời hủy bỏ tiết mục của Quân Nam, nhất định trong giới sẽ đánh giá lại giá trị hợp tác với Quân Nam, sang năm không biết sẽ mất đi bao nhiêu cơ hội hợp tác.

Năm nay Quân Nam không may mắn cho lắm, không hiểu sao lại mất mấy tài nguyên quan trọng, nếu sang năm lại mất tiếp, với tuổi tác của anh ta bây giờ, muốn đứng lên trở lại sẽ rất khó khăn.

“Chẳng phải anh đã liên lạc với đạo diễn chương trình gala gặp nhau cuối năm, nói vấn đề không lớn lắm hay sao?” Vẻ mặt Triệu Quân Nam tiều tụy, dạo này hắn quá nhiều scandal, đã không còn tâm tình đâu để lo cho bản thân.

“Phía bên đó nói thì nói vậy, nhưng chuyện này ầm ĩ quá…”

Khi đó vấn đề sẽ lớn hơn.

Phiền nhất là phía Lê Chiêu, mãi mà không tỏ thái độ. Mọi người đều biết xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu người trong cuộc không đứng ra tỏ thái độ, chẳng khác nào ngầm thừa nhận.

Lê Chiêu nổi tiếng, lại là một trong số ít những diễn viên trẻ tuổi vừa có khả năng diễn xuất lại vừa có duyên với người xem, quan trọng nhất là giải trí Dâu Tây coi cậu ta như con ruột mà nâng đỡ, sự tình ầm ĩ đến mức này, bọn họ rất bị động.

Thảm hại hơn cả, Lê Chiêu là sinh viên đại học thành phố, thân phận này mang lại cho cậu rất nhiều hảo cảm, cũng mang lại cho cậu rất nhiều bạn học thân phận không tầm thường.

Trong cuộc chiến dư luận lần này, Lê Chiêu không cần nói gì, bọn họ đã thua thảm bại.

“Bây giờ chúng ta chỉ còn cách giải quyết duy nhất.” Người đại diện nhìn về phía Triệu Quân Nam, “Công khai xin lỗi, nhận được sự tha thứ từ công chúng và Lê Chiêu. Sau này chúng ta lại PR một chút, tranh thủ gây dựng hình tượng biết sửa sai cho cậu, ít nhất có thể giữ được tiết mục trong chương trình gặp nhau cuối năm.”

Triệu Quân Nam im lặng không nói, hắn không muốn xin lỗi.

“Chúng tôi sẽ viết thư xin lỗi, nhưng để tỏ thành ý, tôi hy vọng cậu có thể chép tay một đoạn, chúng ta chụp ảnh đăng lên weibo, tranh thủ giành được sự tha thứ từ người xem.” Người đại diện thuyết phục Triệu Quân Nam, “Quân Nam, tài nguyên của cậu hiện tại đã thua Lục Hạo, chẳng lẽ cậu muốn ngày này năm sau, bị Lục Hạo thực sự giẫm dưới chân?”

“Được rồi.” Vẻ mặt Triệu Quân Nam khó coi tới cùng cực, “Tôi chép!”

Hôm nay hắn tạm thời nhịn cơn tức này, nhưng cái tên tạp chủng Lê Chiêu kia, sau này hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

“Không được rồi!” Trợ lý của Triệu Quân Nam cầm điện thoại lên, “Anh Triệu, đại sư hí kịch công khai chê trách anh không có nghệ đức, làm người của công chúng, còn nói anh..”

“Nói tôi làm sao?”

“Nói anh thân là người của công chúng, nhưng lại chỉ biết nói dối, không chuyên nghiệp, không thành thật, sỉ nhục giới nghệ thuật.”

“Đại sư hí kịch quái nào mà dám bỏ đá xuống giếng trong lúc tôi gặp nạn vậy?” Triệu Quân Nam mất kiên nhẫn, “Đừng để ý tới tên đó nữa.”

“Nhưng đại sư Đỗ Ngọc Thư là tên tuổi hàng đầu trong giới hí kịch, sinh ra trong gia đình giàu truyền thống nghệ thuật, từng đón tiếp rất nhiều lãnh đạo nước ngoài, có địa vị rất cao trong giới văn nghệ.” Cả người trợ lý toát mồ hôi lạnh, “Anh Triệu à, lần này chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.”

“Đỗ Ngọc Thư?!” Đương nhiên quản lý cũng từng nghe nói tới tên tuổi của Đỗ Ngọc Thư, đây là danh gia trong giới hí khúc, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều có địa vị trong giới văn học và nghệ thuật, “Sao đột nhiên bà ấy lại công khai công kích Quân Nam?”

Nhân vật hàng ngũ đại sư như vậy, từ khi nào lại quan tâm tới chuyện trong showbiz?

Người bình thường mắng thì mắng, đây không phải chuyện to tát gì, nhưng người này ra mặt tỏ thái độ thì phiền phức lớn rồi.
Lời tác giả:

Bé Chiêu Chiêu dắt tay bé Đình Đình ra khỏi nhà trẻ, đến cổng trông thấy mẹ mình.

Bé duỗi tay ra chỉ vào bạn đầu gấu lớp bên: Mẹ ơi, bạn lớp bên cạnh bắt nạt con.