Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 164: Lời nói của quản gia




Edit: susublue

Bạch Hiểu Tình cảm thấy hôm nay mình thật sự được hoan nghênh, vừa dùng xong bữa trưa thì quản gia lại đến đây, điều này làm cho Bạch Hiểu Tình cảm thấy bất ngờ, nàng tin tưởng quản gia tuyệt đối không chỉ nghe lệnh Triệu Tử Tu đến kêu nàng hồi gia phủ, nếu thật sự như vậy cũng không cần làm phiền quản gia đến đây như vậy.

"Quản gia, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi." Trên xe ngựa, Bạch Hiểu Tình cũng không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.

"Bạch cô nương, ngươi?" Quản gia có chút ngượng ngùng, hắn không ngờ mình lại bị Bạch Hiểu Tình nhìn thấu tâm tư.

"Quản gia ngươi nói đi, không sao đâu, Hiểu Tình nhất định chăm chú lắng nghe." Đối với quản gia Bạch Hiểu Tình vẫn rất tôn trọng, bởi vì nàng biết, hắn thật tâm với Triệu Tử Tu.

"Vậy lão nô sẽ nói thẳng, Bạch cô nương, ta biết ngươi đến Vạn Xuân Các để làm chính sự, nhưng điều này vẫn có chút không hợp quy củ, Vương gia cứ đến chỗ đó cả ngày cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh, Bạch cô nương biết ý của lão nô chứ?"

Đối với lời nói của quản gia Bạch Hiểu Tình cũng hiểu được vài phần, nàng biết quản gia nhất định sẽ nhắc nhở bản thân.

"Ta biết, ngươi yên tâm, ta có chừng mực, về sau sẽ chú ý." Bạch Hiểu Tình cũng hiểu, dù sao thân phận của Triệu Tử Tu không bình thường.

"Cám ơn Bạch cô nương đã hiểu."

"Không cần khách sáo, ngươi cũng chỉ muốn quan tâm Vương gia, trong lòng ta biết." Bạch Hiểu Tình cảm thấy bản thân cũng chỉ có cố gắng chú ý một chút, cũng kêu Triệu Tử Tu chú ý một chút, dù sao bây giờ nàng cũng không có cách nào.

Nhưng Bạch Hiểu Tình cảm thấy không thể kéo dài được lâu nữa, tuy rằng đã hứa với Thẩm Vạn Xuân là một năm, nhưng nàng không có kiên nhẫn thật sự chờ một năm như vậy.

Từ Vạn Xuân Các đến Lệ Vương phủ cũng không quá xa, nhưng Bạch Hiểu Tình lại cảm thấy rất xa, nhớ lại lúc nàng vừa đến thế giới này, lại cảm thấy như mới hôm qua vậy, khi gặp Triệu Tử Tu, nàng không hề nghĩ mình sẽ yêu nam nhân này.

Nhìn người đến người đi trên đường cực kỳ náo nhiệt, Bạch Hiểu Tình cảm thấy nếu nàng làm người thường có phải sẽ tốt hơn hay không, chẳng lẽ cả đời này cho dù đã trùng sinh cũng không tránh khỏi số mạng bị giết sao.

Lúc đi ngang qua Phượng Lai Lâu, Bạch Hiểu Tình nhìn thấy bóng dáng Phượng Cơ, nữ nhân kia thật sự có chút nhan sắc, hơn nữa còn rất thông minh, dù sao cũng là người hiện đại, tuy rằng không phải những nữ nhân hay tính kế trong thâm cung nhưng lại thông minh hơn họ nhiều.

Phượng Cơ và Bạch Hiểu Tình không có cùng suy nghĩ, thật ra Phượng Cơ cũng không thích thái tử, chỉ vì bị Bạch Hiểu Tình vượt mặt nên trong lòng không thoải mái thôi, đúng ra trong lòng nàng rất coi trọng Triệu Tử Tu.

Phượng Cơ biết Bạch Hiểu Tình và thái tử từng có hiềm khích cho nên mới muốn đứng về phía thái tử, cùng nhau đối phó Bạch Hiểu Tình, dù biết bản thân rất giống tiểu nhân nhưng nàng lại không nhịn được, cùng là người đến từ hiện đại, vì sao Bạch Hiểu Tình có thể mà nàng thì không thể, Bạch Hiểu Tình có cái gì tốt, về diện mạo nàng không đẹp hơn nhưng ít nhất cũng tương xứng.

Lúc đó Phượng Cơ cảm thấy nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp là bình thường, nàng thân là người hiện đại sẽ không đi để ý một phu nhiều thê, nhưng Bạch Hiểu Tình lại không nghĩ như vậy, nàng rất để bụng chuyện này.

Thật ra nữ nhân lòng ghen tị của nữ nhân đều rất mạnh, luôn hi vọng nam nhân chỉ yêu mình, nữ nhân cổ đại cũng không ngoại lệ, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện thâm cung nội chiến.

"Bạch cô nương, đến rồi." Bên ngoài xe ngựa có tiếng thông báo.

Ở trong Vương phủ, không ai dám gọi Bạch Hiểu Tình là Vương phi hay phu nhân mà đều gọi nàng là Bạch cô nương, đây là lệnh của Bạch Hiểu Tình mà Triệu Tử Tu cũng bất đắc dĩ tùy ý để Bạch Hiểu Tình làm vậy.

Bạch Hiểu Tình xuống xe ngựa, Tiểu Phấn cũng đi theo, dù sao sau này Tiểu Phấn sẽ là nha hoàn bên cạnh mình, cũng nên cho nàng biết thêm một ít kiến thức, Tiểu Phấn nhìn thấy cái gì cũng đều rất kinh ngạc vui mừng, chủ yếu là vì hiếm khi được thấy, từ nhỏ nàng lớn lên trong Vạn Xuân Các, không hề đi ra ngoài lại có chút nhát gan, không có cha mẹ thể dựa vào.

"Tiểu thư, nơi này chính là Lệ Vương phủ sao, thật đẹp." Tiểu Phấn cảm thấy Vương phủ thật sự rất đồ sộ.

Mà sau khi đi vào, Tiểu Phấn lập tức bị cảnh vật xinh đẹp bên trong hấp dẫn ở, những tòa nhà xinh đẹp trong Vạn Xuân thật sự không thể so sánh với nơi này.

"Quản gia, làm phiền ngươi giúp ta chăm sóc Tiểu Phấn một chút, ta đi gặp Vương gia trước." Bạch Hiểu Tình nhìn Tiểu Phấn, cười nói.

"Bạch cô nương đi đi, yên tâm, ta sẽ chăm sóc Tiểu Phấn thật tốt." Quản gia cũng rất thích tiểu nha đầu đơn thuần này, hơn nữa cảm thấy có nữ hài tử như vậy chăm sóc Bạch Hiểu Tình thì khá yên tâm.

"Ừ, cám ơn."

Bạch Hiểu Tình nói xong liền đi tìm Triệu Tử Tu, đương nhiên Triệu Tử Tu không biết Bạch Hiểu Tình đã trở lại, nếu không nhất định đã đi ra ngoài đón Bạch Hiểu Tình.

"Tử Tu." Lúc Bạch Hiểu Tình đến thư phòng thì Triệu Tử Tu đang viết cái gì đó.

"Tình Nhi, nàng đã trở lại." Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình thì rất vui mừng, buông bút trong tay xuống đi tới giữ chặt tay Bạch Hiểu Tình.

"Ừ, chàng kêu ta về làm cái gì."

"Mau đến xem thử." Triệu Tử Tu cười kéo tay Bạch Hiểu Tình đi đến trước bàn.

Bạch Hiểu Tình thấy một bức họa, thì ra Triệu Tử Tu đang vẽ tranh, mà người trong bức họa lại chính là nàng, nhìn qua rất giống người thật, nếu bức tranh này được mang về hiện đại để bán thì nhất định là đồ cổ, giá trị xa xỉ.

"Tử Tu." Bạch Hiểu Tình nhìn bức họa, trong lòng có chút cảm động, nàng có thể cảm nhận được tình yêu của Triệu Tử Tu đối với mình.

"Thế nào, có chút việc nhỏ này thôi mà đã cảm động rồi sao, có phải cảm thấy rất yêu ta không." Triệu Tử Tu tự kỷ cười nói.

"Yêu chàng chết mất." Bạch Hiểu Tình cũng không che giấu ôm Triệu Tử Tu nói, thật ra đối với tình cảm, nàng rất ích kỷ nhưng cũng rất dễ thỏa mãn.

------ susublue ~ --- ---

Tuy rằng Bạch Hiểu Tình là sát thủ, mặc dù có một trái tim lãnh khốc, nhưng khi nàng thật sự yêu một người, được hưởng sự ấm áp thì nàng sẽ rất dễ dàng thỏa mãn, rất dễ cảm thấy hạnh phúc, một chút việc nhỏ thôi cũng sẽ vui mừng, thật ra trong tình yêu nữ nhân đều như vậy.

Nhưng nếu quả có một ngày Triệu Tử Tu phản bội nàng, tổn thương nàng thì nàng nhất định sẽ không nể tình mà vứt bỏ hắn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, mà Bạch Hiểu Tình biết sẽ không có một ngày như vậy, nàng tin tưởng Triệu Tử Tu, càng tin tưởng mình có thể bảo vệ Triệu Tử Tu, hai người yêu nhau, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau thì nhất định sẽ tiến xa được.

"Tình Nhi, ta cũng yêu nàng, rất yêu rất yêu." Nói xong Triệu Tử Tu liền nhẹ nhàng hôn lên môi Bạch Hiểu Tình một cái.

"Tử Tu, chàng kêu ta trở về có chuyện gì không, không phải chỉ vì muốn cho ta xem bức họa này thôi chứ." Bạch Hiểu Tình đột nhiên nhớ tới chuyện trong cung sáng nay, xem ra Triệu Tử Tu không thể không biết.

Hơn nữa Triệu Tử Tu không tới Vạn Xuân Các mà trực tiếp trở về Lệ Vương phủ, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với mình.

"Buổi sáng mẫu hậu gọi nàng tiến cung sao?" Triệu Tử Tu hỏi.

"Ừ, chàng đã nghe nói rồi." Bạch Hiểu Tình bình tĩnh trả lời, nàng cũng không nghĩ mình đã làm gì sai, điều duy nhất là đến trễ một chút thôi, nhưng dù thế nào thì Bạch Yêu Nhiêu cũng sẽ bới móc nàng.

"Hoàng hậu té xỉu làm kinh động đến phụ hoàng." Thái độ của Triệu Tử Tu giống như chuyện bình thường, trong giọng nói cũng không có ý trách cứ Bạch Hiểu Tình.

"Té xỉu sao? Có đúng không." Ngoài mặt thì Bạch Hiểu Tình quan tâm hỏi nhưng trong lòng thì có chút châm chọc, Bạch Yêu Nhiêu thật đúng là biết diễn trò, không biết đã nói nàng thế nào trước mặt Hoàng thượng và Tử Tu rồi.

"Tình Nhi, nàng thật sự không quan tâm." Triệu Tử Tu ôm Bạch Hiểu Tình vào lòng, cười nói.

"Biết còn hỏi." Bạch Hiểu Tình không hề che giấu.

"Tình Nhi, dù bà ta nói thế nào thì ta đều tin tưởng nàng." Triệu Tử Tu nói đầy chắc chắn.

Những lời này khiến Bạch Hiểu Tình rất cảm động, Triệu Tử Tu luôn nói ra suy nghĩ ở đáy lòng nàng, luôn biết nàng muốn nghe cái gì, muốn tình yêu như thế nào, hắn luôn quan tâm nàng, yêu nàng như vậy.

"Vậy chàng còn hỏi ta nhiều như vậy làm gì." Bạch Hiểu Tình tỏ vẻ mất hứng trợn trừng mắt."Dù sao ta không làm gì sai cả."

Đương nhiên Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình không sai, hắn rất hiểu nữ nhân của mình.

" Nàng không thể nghe ta nói cho hết sao." Triệu Tử Tu bất đắc dĩ nói.

"Chính chàng không nói trọng điểm."

"Tình Nhi, sau này buổi tối nàng ở Vạn Xuân Các còn ban ngày trở về Vương phủ được không." Triệu Tử Tu nghĩ ban ngày Vạn Xuân Các cũng không nhiều khách, hơn nữa Bạch Hiểu Tình cũng không cần thiết ở luôn bên trong Vạn Xuân Các, buổi tối trở về là được, hắn làm vậy đã rất nhân từ rồi, "Hôm nay bà ta nói chuyện nàng ở Vạn Xuân Các cho phụ hoàng nghe, tuy rằng phụ hoàng đứng về phía chúng ta nhưng vì tránh để bà ta hoài nghi, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."

Nghe Triệu Tử Tu nói xong, Bạch Hiểu Tình cảm thấy cũng rất có lý, dù sao chuyện hôm nay Hoàng thượng đã bênh vực nàng trước mặt Bạch Yêu Nhiêu, lỡ như khiến cho Bạch Yêu Nhiêu hoài nghi thì sẽ không tốt.

"Được rồi, chàng nói cũng đúng." Bạch Hiểu Tình suy nghĩ rồi liền đồng ý, dù sao ban ngày trong Vạn Xuân Các cũng không có chuyện gì.

"Tình Nhi nàng thật tốt." Triệu Tử Tu cao hứng nói.

"Buổi tối người nên chú ý chính là chàng, đều do chàng cả ngày cứ ra ra vào vào Vạn Xuân Các nên mới làm cho người ta chú ý." Bạch Hiểu Tình tức giận nói.

“Không phải do ta rất muốn gặp nàng sao." Triệu Tử Tu uất ức.

Bạch Hiểu Tình cũng chỉ nói ngoài miệng, nàng biết nam nhân này rất yêu nàng.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, ta về trước đây, tối nay chàng đến là được." Bạch Hiểu Tình nhìn sắc trời cũng không sớm, nàng còn phải đi về xem thử tiết mục của tứ đại mỹ nhân và bảy đóa hoa thế nào rồi, Bạch Hiểu Tình cảm thấy không thể dựa vào ý tưởng mà nàng đưa cho bọn họ mãi được, dienx;dàn*lle#quysd0n nàng nên dạy các nàng một ít kiến thức để soạn vũ đạo, để tự các nàng phát huy ý tưởng mới được.

"Nhanh như vậy đã muốn đi." Triệu Tử Tu có chút luyến tiếc nói.

"Cũng không phải không gặp nữa, ngoan đi." Bạch Hiểu Tình dỗ hắn như dỗ tiểu hài tử, cuối cùng hắn đành phải lưu luyến tiễn Bạch Hiểu Tình về, mà Tiểu Phấn cũng đã dạo gần hết Lệ Vương phủ, nghe nói sau này ngày nào cũng đều có thể tới đây với tiểu thư thì tâm trạng liền vui vẻ.