Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 132-1: Lựa chọn của Mi Phương




Sự tình liên quan đến sự tồn vong của Mi gia, Mi Phương cũng không thể không suy nghĩ được.

Mi gia đã giúp đỡ cho Lưu Bị rất nhiều, trong lòng Mi Phương đương nhiên hiểu khá rõ, theo Bộ Chất nói không sai, những giúp đỡ đó có thể không làm cho Mi suy vong nhưng cũng không còn được như trước, là người nhà Mi gia, Mi Phương hiểu khá rõ. Điều rõ ràng nhất giờ Mi gia chưa bao giờ có sự eo hẹp về tài chính nhưng trong mấy tháng gần đây đã bắt đầu có hiện tượng này, nếu Mi gia không dùng chiêu bài sợ đã sớm phá sản.

Trước kia, Mi Phương không lo lắng cho công việc nhiều như vậy.

Mọi chuyện trong nhà cũng đều do Mi Chúc làm chủ, y chỉ trợ giúp mà thôi.

Mi gia đã trợ giúp cho Lưu Bị nhiều như vậy nhưng có thể Lưu Bị vẫn chưa được hoàn thành công việc.

Với lượng của cải khá lớn cứ hóa thành hư ảo như vậy, nói Mi Phương không đau lòng đều là nói dối … Sau khi Lưu Bị dẫn quân đi khỏi Từ Châu, Lã Bố cũng không gây ảnh hưởng gì đến Mi gia. Theo Mi Phương, Mi Chúc là danh sĩ Từ Châu, Lã Bố tuyệt không dễ dàng xuống tay … Không phải Lã Bố không dám mà do y không có cơ hội, khi thời cơ chín muồi, dù Mi Chúc là gì cũng không tránh được đầu rơi xuống đất.

Trong mắt người bình thường Mi Chúc là danh sĩ, tài học xuất chúng.

Nhưng trong mắt của bọn cường hào thế tộc Từ Châu, Mi Chúc chỉ là một cái đinh nhỏ không có bất kỳ địa vị nào.

Mi Chúc xui xẻo, Mi gia sao có thể may mắn thoát khỏi chứ? Mi Phương đứng dậy đến trước mặt Bộ Chất cúi chào:

- Xin hỏi tiên sinh vậy tôi nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi tai nạn này?

Bộ Chất nói:

- Lệnh huynh Mi Tử Trọng muốn noi theo Lã Bất Vi nên muốn kiếm lợi từ Lưu Bị. Nhưng Tử Phương nghĩ xem, kết cục của Lã Bất Vi cuối cùng thế nào … Cho nên, mặc dù trong tương lai Lưu Bị có thành đại sự, nhưng ta không cho rằng người Mi gia sẽ có được ích lợi gì, cao lắm cũng cho các ngươi một chức quan nhàn hạ, nhưng người nhà Mi gia có thể trở thành vọng tộc sao?

- Việc này … Mi Phương có vẻ có chút mê man cũng không biết trả lời thế nào.

Một lát sau, y đột nhiên quay đầu hỏi:

- Hoán Hoán, vì sao gọi Đại Hùng là Công tử? Nên biết rằng khi ở Đông Hán, xưng hô là Công tử không phải danh từ ai cũng có thể sử dụng.

Mi Phương đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi Bộ Chất đã gọi Lưu Sấm như thế.

Theo đạo lý mà nói nếu Bộ Chất là thủ hạ của Lưu Sấm hoặc gọi Chủ công, hoặc Minh công cũng có thể, sao lại gọi là Công tử? Nói cách khác thân phận của Lưu Sấm cũng không tầm thường.

Mi Hoán nói:

- Cha đẻ Mạnh Ngạn, người đã qua đời là Trung Lăng Hầu.

- Trung Lăng Hầu? Trung Lăng Hầu là ai?

Hiển nhiên, Mi Phương không biết được mối liên hệ của Lưu Sấm và Lưu Đào.

Mi Hoán nói:

- Tất nhiên là Dĩnh Xuyên Trung Lăng Hầu.

Nàng là cháu dâu tương lai, tuy rằng Mi Hoán còn chưa xuất giá nhưng trên thực tế ai cũng biết nàng chính là vợ Lưu Sấm, làm cháu dâu không thể nào gọi thẳng tên của Lưu Đào, thậm chí vì kiêng dè mà ngay cả tự của Lưu Đào cũng không thể nói ra được:

- Năm đó làm Ngự sử Đại Phu vì mâu thuẫn với Thập Thường Thị mà bị Thập Thường Thị hãm hại, đó chính là Trung Lăng Hầu ở Dĩnh Xuyên … Trên thực tế là dòng họ Hán thất.

Mi Phương cảm giác như đang nằm mơ, y thật sự không biết nên biểu đạt tâm tình của mình lúc này thế nào.

Lưu Sấm là dòng họ Hán thất? Mi Hoán đã nói như vậy, nếu đến lúc này rồi mà Mi Phương còn không biết Trung Lăng Hầu mà nàng nói là ai mới là chuyện lạ.

Không kìm được Mi Phương nuốt nước bọt nói:

- Hoán Hoán, muội nói thật sao? Đây không phải việc nhỏ, mạo danh dòng họ Hán thất mang tội chém đầu đó … Hơn nữa nếu Mạnh Ngạn là cháu trai của Trung Lăng Hầu vì sao không trở về Dĩnh Xuyên?

Nhắc đến chuyện này Mi Hoán liền nghiến răng căm hận.

- Không phải vì Lưu Sứ Quân kia gây ra mọi chuyện ư?

- Hả?

- Nếu không phải các người tuyên dương khắp nơi nói Mạnh Ngạn là "Bối chủ gia nô" gì đó, không thì hiện giờ đã ở Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ rồi. Lưu Bị phái Tôn Càn đi Nhữ Âm, đã cấu kết với huyện lệnh Nhữ Âm để giết Mạnh Ngạn, chàng tức giận vô cùng, giết chết Huyện lệnh Nhữ Âm … Kể từ đó liền đắc tội với Tào Tháo, Mạnh Ngạn bất đắc dĩ đành trở về Từ Châu, như vậy các người đã hài lòng chưa?

- Ta … Mặt Mi Phương cười khổ thực sự không biết nên nói thế nào cho phải.

Người ta nói cháu gái lập gia đình như tát nước đổ đi, muội muội y còn chưa xuất giá nhưng thực tế đã là vợ của Lưu Sấm rồi.

Tuy nhiên y cũng biết đối với chuyện như thế Mi Hoán sẽ không nói lung tung.

Mi Phương ngồi trên giường trầm ngâm một lúc sau đột nhiên ngẩn đầu nói:

- Tiểu muội, muội muốn ta nên làm thế nào? Nếu Lưu Sấm thật sự là cháu trai của Trung Lăng Hầu, chuyện này có thể phiền toái lớn rồi.

Tốt nhất là mau gả tiểu muội cho Lưu Sấm cũng có thể bình an vô sự, bằng không mà nói một khi thân thế Lưu Sấm được làm rõ, áp lực Mi gia nhận được cũng không thể nào tưởng tượng được. Trung Lăng Hầu Lưu Đào có môn sinh ở khắp thiên hạ, thực sự Mi gia không thể nào đắc tội được.

Nếu thật sự như thế, không đợi Lưu Bị đứng vững gót chân liền đã lấy cớ giết chết Mi gia rồi.

Thấy thái độ của Mi Phương như thế, Bộ Chất ngầm nhẹ nhàng thở ra.

Không đợi hắn mở miệng, chợt nghe Mi Hoán nói:

- Nhị huynh đi cùng chúng muội đi?

- Hả? Mi Phương sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Đi mà đi đâu?

- Hiện nay trong tay Mạnh Ngạn có mấy ngàn binh mã, dưới trướng người mãnh tướng như thúc phụ ít nhất hai người. Mà nay huynh ấy chưa được xem là binh hùng tướng mạnh nhưng sức mạnh cũng tăng lên … Hiện tại đóng quân Bành Thành, quân tiên phong đã đến Phó Dương, cách mười ngày nữa có thể đến Huyện Đàm. Còn nữa Mạnh Ngạn đã phái người đến Úc Châu Sơn gặp Tiết Châu thỏa hiệp, thành công cũng là nơi nương tựa của chàng … Lần này chàng ấy muốn mượn đường Đông Hải Quận, đi tới Bắc Hải nhưng muội cảm thấy Mi gia chúng ta nay ở Từ Châu thật sự khá nguy hiểm, Nhị huynh sao không đi cùng?

- Đi Bắc Hải?

Mi Phương há to mồm nhìn Mi Hoán.

Y cảm thấy Lưu Sấm điên rồi! Lưu Sấm làm thế chẳng khác nào làm chủ một phương tự lập chư hầu.

Vấn đề hắn ta có thể làm được không? Nghĩ sơ qua, Mi Phương cũng cảm thấy chuyện này không phải không được.

Thanh Châu hiện nay vô cùng hỗn loạn, Điền Giai tự lo thân mình còn chưa xong, căn bản không thể nào nắm Thanh Châu trong tay.

Trong lịch sử, người ta cho rằng Tào Tháo chiếm được Thanh Châu, cho rằng Tào Tháo dù có chiếm lấy Thanh Châu cũng bằng không. Trong vòng ba năm, Quan Trung đại loạn, Lưu Bị giết Đổng Trát, Lý Thôi, Quách Dĩ bức đi Lưu Bị hại chết Vương Doãn đã khiến thiên hạ đại loạn. Khi quân Khăn vàng đánh từ Thanh Châu đến Duyện Châu đã giết Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại. Tể Bắc cùng bảo nghênh Tào Tháo vì Duyện Châu Thứ Sử, sau Tào Tháo mai phục Thiết kỳ, ngày đêm hội chiến cuối cùng cũng đánh tan quân Khăn vàng, vì thế mà Tào tháo có ba mươi vạn hàng tốt Khăn vàng, nhân khẩu tăng lên … Sau đó y chọn ra binh lính tinh nhuệ thành lập Thanh Châu Binh.

Thực lực của Tào Tháo vẫn chưa bao trùm Thanh Châu, hơn nữa với tình hình lúc đó của y cũng chưa chú ý đến Thanh Châu.

Lúc ấy Thanh Châu là món ăn ngon của Viên Thiệu sao có thể để Tào Tháo chen chân vào? Cũng chính vì nguyên nhân này Thanh Châu đã hỗn loạn không chịu nổi.

Nếu lúc này Lưu Sấm tiến vào Thanh Châu … Chỉ cần hắn có đầy đủ quân lính, cát cứ một phương không phải không có khả năng.

Mi Phương lập tức động tâm.

- Hay Tử Phương còn chưa trưởng thành?

Câu hỏi thình lình của Bộ Chất khiến Mi Phương vô cùng giận dữ.

- Bộ tiên sinh nói vậy là có ý gì?

Bộ Chất cười lạnh nói:

- Nếu Tử Phương đã trưởng thành thì không cần phải chần chừ như thế, hay cả đời này ngươi muốn dựa vào vị huynh trưởng của ngươi? Đại trượng phu sống trên đời muốn làm gì phải tự mình chủ trương. Nếu cứ theo người khác mà đi thì chẳng khác gì cháu rối chứ? Tam nương tử đã nói như thế mà Mi Phương ngươi còn không quyết định được, nếu như thành công sau này Mi gia được hưởng phúc, nếu thất bại thì dù gì cũng đã có huynh trưởng kế thừa huyết mạch … Nghĩ đến hậu quả như thế sẽ rõ ràng hơn, huống chi Tam nương tử sớm muộn gì cũng gả cho Công tử, không lẽ ngươi không nghĩ khi Tam nương tử cô đơn gặp phải chuyện buồn gì muốn tìm người tâm sự mà không có sao?

- Việc này …

- Mi Tử Phương!

Bộ Chất hét lớn một tiếng, đứng ngay dậy.

- Đại trương phu phải biết nên làm thế nào, không nên do dự.

Mặt Mi Phương biến sắc, cắn răng một cái liền đứng dậy.

Y nhìn thoáng qua Mi Hoán, trong lúc đó ngửa mặt lên trời thở dài nói:

- Phụ thân trước khi lâm chung đã căn dặn ta: Làm huynh đệ phải đồng tâm hiệp lực … Nhưng hiện tại Đại huynh đã đi quá sai đường ta không thể trơ mắt nhìn Mi gia suy vong như vậy, tiểu muội, Nhị huynh sẽ tin muội một lần. Bắt đầu từ hôm nay ta nguyện vì … Lưu công tử, chỉ hy vọng các người đừng gạt ta.

Trong tương lai nếu có ngày thành công, kính xin ngươi có thể rộng lương bỏ qua cho đại huynh. Kỳ thật huynh ấy cũng không có ác ý gì, cũng đều là vì suy xét cho tương lai của Mi gia, nên đôi khi huynh ấy … Thôi được rồi, tiểu muội, muội về có thể phái người đến tiếp nhận Huyện Đàm, ta cũng trở về huyện Cù chuẩn bị chút lễ vật cũng muốn trợ giúp Lưu Công tử một tay. Ta tuy không quyết đoán như Đại huynh nhưng lễ vật thì không thể không có chỉ mong Lưu công tử không xem thường.