Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 152-2: Có thể nhập Bắc Hải quốc (2)




Quả đấm Lưu Sấm mang một lực kinh người.

Một phần cũng là vì hôm nay ở quý phủ của Trịnh Huyền hắn không thể đại khai sát giới, nếu không chỉ một quyền cũng có thể lấy được mạng của Công Sa Lư.

Công Sa Lư bị Lưu Sấm đánh mặt mày đầy máu, vừa định đứng lên liều mạng cùng Lưu Sấm đã thấy Lưu Chính đột nhiên đứng phía sau y đạp thêm cho y một đạp, Lưu Sấm tiến lên dẫm thật mạnh y nhỏ giọng nói:

- Yên tâm, hôm nay ta sẽ không giết ngươi … Mới vừa rồi chỉ là màn chào hỏi của ta với ngươi thôi, ngươi còn nhớ Giao Đông Võ An Quốc không? Hắn ta sẽ nhanh chóng trở về đến lúc đó sẽ tính sổ cùng ngươi.

Lưu Sấm đột nhiên hiểu ra tên Bành Cầu này chỉ sợ là người do Tào Tháo bố trí xuống, là một con cờ chuẩn bị cho hắn.

Nếu tên này tiến lên biểu hiện sự đối địch, tất nhiên Lưu Sấm sẽ không cho gã được yên.

Hơn nữa hắn nhìn ra được gã này chỉ là một người không có thành tựu, nếu gã thật sự có thủ đoạn tất nhiên sẽ không biểu lộ ra mặt. Trên thực tế, một người có thủ đoạn phải là một người có bản lĩnh cực cao, vui buồn không hiện, dáng vẻ không thể nào giống Bành Cầu này được, y hận không thể nhảy ra nói với mọi người trong thiên hạ là gã muốn gây sự cùng Lưu Sấm, nếu gã muốn phiền toái, hắn đây cũng không khách khí.

Lưu Sấm này đột nhiên động thủ khiến người cả sảnh đường hoảng sợ.

- Ngươi chính là Lưu Sấm?

Một nam tử mặc quan phục đột nhiên đứng dậy lớn tiếng quát:

- Hôm nay Khang Thành Công mời đến nơi này đều là những người tài, ngươi vì sao lại trà trộn vào trong này?

- Ngươi là ai?

- Bản quan Cao Mật Lệnh, Vương Tu!

- Oa, không ngờ đến nơi này cũng có một quan phụ mẫu.

Lưu Sấm đứng dậy chắp tay, ngạo nghễ nói:

- Ta đến đây tất nhiên được Khang Thành Công mời.

Nói xong, Lưu Sấm lấy thiệp mời trong tay Gia Cát Lượng, để trước mặt Vương Tu.

Vương Tu nhìn lướt qua nhăn mặt lại nói:

- Ngươi mới vừa nói ngươi là con trai của Trung Lăng Hầu, có chứng cứ gì không?

- Người trong thiên hạ có thể tùy tiện nhận ai là cha cũng được hay sao? Chứng cứ của ta hiện đã mang lên đưa cho Khang Thành Công … Nguyên nhân cũng vì năm đó Khang Thành Công cùng cha ta là bạn chí cốt nên ta cũng nhờ Khang Thành Công cho ta một chính danh.

Vương Tu không khỏi có chút do dự.

Y là người Doanh Lăng Bắc Hải, bảy tuổi đã mất mẹ.

Năm hai mươi tuổi y đến Nam Dương đi học, từng đến Thư Viện Dĩnh Xuyên đọc sách … Lúc đầu Khổng Dung triệu Vương Tu làm chủ bộ, mà lúc đó Bành Cầu lại làm Phương Chính. Tuy rằng hai người không có mối quan hệ thân thiết nhưng cũng có tình cảm đồng đội, sau y đảm nhiệm Mật Cao lệnh, không lâu sau Không Dung chạy đến Hứa Đô, đương nhiên Vương Tu biết được Bành Cầu được ủy nhiệm làm Bắc Hải Tướng, trong lòng y thật sự có chút không phục.

Nhưng dù có thế nào y cùng Bành Cầu là đồng nghiệp, lại đồng hương.

Cho nên Vương Tu không thể giương mắt nhìn Bành Cầu như thế, nhưng khi nghe Lưu Sấm nói như vậy ngay lập tức y đoán được ý đồ của Trịnh Huyền.

Chỉ sợ tên Lưu Sấm này thật sự là con trai của Lưu Đào.

Nghe nói trước đây hắn từng cố ý tiến vào Bắc Hải, hơn nữa còn đánh cho Tiêu Kiến đại bại tại Đông Võ, thống soái ba huyện Đông Võ, Gia Lang và Kiềm Tưu.

Hôm nay Khang Thành Công mời hắn lại đây e có lẽ vì chính danh của hắn, cũng cho thấy thái độ hy vọng họ có thể tiếp nhận người tên Lưu Sấm này.

Vương Tu buông thiệp mời, sắc mặt có chút khó coi.

Y thật sự rất kính nể Lưu Đào, hơn nữa khi ở Thư Viện Dĩnh Xuyên còn đọc qua những bài văn của Lưu Đào.

- Lưu Công tử, ta mặc kệ vì sao ngươi đánh đập người này tàn nhẫn như vậy, nhưng ta nhắc ngươi nhớ nơi này là phủ của Khang Thành Công, ngươi hãy cố kiềm chế. Mặt khác, Bành Tướng chính được triều đình sở phong Bắc Hải Tướng, mặc kệ ngươi có chấp nhận gã hay không thì hắn vẫn là người đứng đầu Bắc Hải. Thân là Bắc Hải Tướng, hắn lại có tư cách chinh ích Tòng sự … Về phần hắn chinh ích ai, là vấn đề nhìn nhận của hắn, ngươi không nên bất kính với hắn.

Vương Tu nói một hơi đồng thời còn có chút châm chọc Bành Cầu.

Lưu Sấm cũng không phải là người không biết tốt xấu, biết ý Vương Tu cũng không phải làm khó, hắn lập tức chắp tay nói:

- Thật sự vừa rồi tại hạ có chút lỗ mãng, kính xin quan phụ mẫu bớt giận. Hóa ra Bành Tướng thật sự là mệnh quan triều đình, vậy ta thất kính rồi. Tuy nhiên, dù có là Bành Tướng cũng thế, Bắc Hải quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, vì cái gì mà Bành Tướng lại làm điều xằng bậy như thế?

Điều này ngụ ý: Chẳng lẽ một Bắc Hải quốc có nhiều người tài ba như vậy cũng không có ai bằng một tên lưu manh này sao? Câu nói này của Lưu Sấm vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.

Đầu tiên Bành Cầu bị Vương Tu châm chọc một chút, sau đó lại bị Lưu Sấm nói những lời đến mức đỏ mặt tía tai.

- Ngươi chỉ là một tên cường đạo, trong này nói xằng nói bậy chẳng lẽ không sợ bổn tướng vấn tội ngươi sao?

Lưu Sấm đứng chắp tay, vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Nếu ta đã dám đến đây thì sẽ không sợ bị ngươi đùa bỡn đâu. Động đao binh sao? Quân tốt trong thành Đông Võ ta có hơn vạn, chiến tướng hơn mười … Nếu ngươi muốn họa đến Bắc Hải quốc thì quản thử xem.

"Hừ, Tào Tháo ta còn chưa sợ, ở Nhữ Nam đánh bại Lý Thông, Viên Thuật ta cũng không sợ, đã chém tướng yêu thích Trường Nô của y.

Từ khi bản thân xuất thế tới nay, chẳng lẽ còn thiếu loại người như ngươi hãm hại sao? Mỗ gia nào có sợ hãi, dù chiến đấu với Hao Hổ ta cũng chưa từng lùi một bước … Đến đi, đến đi, ta ở ngay đây, ngươi thử đánh xem.

Sắc mặt Bành Cầu xanh mét, nhìn Lưu Sấm thật lâu không nói.

Lúc này gã mới chợt nhớ người thanh niên này … không, chính xác mà nói còn là một thiếu niên.

Tuổi của hắn tuy rằng không lớn cũng đã trải qua trăm trận chiến.

Hai lần đánh bại Hao Hổ khiến thanh danh Lưu Sấm vang xa, mặc dù là Bắc Hải quốc cũng biết được người tên Lưu Sấm này dũng mãnh thiện chiến, danh tiếng lẫy lừng.

Không được động thủ, không được động thủ, không được động thủ … Trong lòng Bành Cầu rối rắm vô cùng.

Trong thâm tâm gã vô cùng lo lắng sợ chọc giận bộ khúc của Lưu Sấm.

Hơn nữa Lưu Sấm tám chín phần là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào, nếu thật sự giết hắn chỉ sợ phải đối mặt với cường hào Dĩnh Xuyên trả thù.

Chọc giận một đám người đó mới là chân chính không được.

Nhưng nếu như không động thủ thì những lời gã nói ra khỏi miệng làm sao thu hồi? Bành Cầu không kìm được nhìn sang Vương Tu nhìn, y thấy Vương Tu ngồi xuống tập trung tinh thần nhìn bàn tay của y, giống như trong bàn tay cất giấu chuyện bí mật gì vậy.

Trong lòng gã không khỏi âm thầm tức giận.

Bành Cầu cắn răng một cái liền muốn nói cho qua chuyện.

Đúng lúc này chợt nghe tiếng chân bước vang lên, đến gần sát, bên ngoài đi vào mấy người.

Người đi đầu một lão nhân khoảng chừng bảy mươi, nhìn qua là người dày dạn phong sương, có chút ốm yếu.

Chỉ có điều thân thể của lão tuy rằng gầy yếu nhưng khi di chuyển lại toát ra một lực làm người ta không dám nhìn thẳng … Đó chính là Hạo Nhiên Chính Khí, huy hoàng làm người ta không dám khinh thường.

Lão đi vào đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức ngẩn ra. Ánh mắt đảo qua thân mọi người, tất cả lập tức cúi đầu, ngay cả Bành Cầu cũng thế.

Rõ ràng Lưu Sấm cảm thấy được ánh mắt của lão đảo qua nhìn hắn lại toát lên một vẻ hiền lành đôn hậu khó hình dung được.

Lão chính là Trịnh Huyền. Kinh học đại sư cuối thời Đông Hán, là kinh thần khai sáng nhất phái phong cách học tập.

Chẳng biết tại sao trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại tình cảm, nhìn lão nhân kia như thấy được Lưu Đào.

- Hắn là người nơi nào?

Lão nhân chỉ Công Sa Lư.

- Người này là Chinh tích Tòng sự Bành Tướng, là Giao Đông Công Sa Lư.

- Giao Đông Công Sa Lư?

Trên mặt Trịnh Huyền lập tức hiện lên một chút không hài lòng.

- Thư hương môn đệ Trịnh gia, sao lại gây ồn ào nơi này? Người đâu, đuổi hắn ra ngoài.

Cái này gọi là cậy già lên mặt, gọi là ngạo nghễ.

Ta là Trịnh Huyền! Vậy là đủ rồi.

Cho dù là người ngang ngược kiêu ngạo như Bành Cầu lúc này cũng không dám nói lời nào.

Hai mắt Lưu Sấm đảo qua một vòng, liền giơ tay lôi Công Sa Lư đi ra ngoài, ở ngoài cửa Chu Thương sớm đợi từ lâu … Khi Lưu Sấm mang Công Sa Lư ra bên ngoài hạ giọng nói:

- Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện đi, cầu nguyện ngươi có thể sống lâu thêm mấy ngày, ta từng hứa với Nguyên Tắc sớm muộn gì cũng diệt sạch Công sa môn của ngươi, ngươi hãy cố mà sống tốt, chờ ta lấy đầu ngươi.

Lưu Sấm không nói những lời dịu dàng dễ nghe, những lời của hắn khi nói ra khỏi miệng khiến Công Sa Lư mồ hôi toát ra đầm đìa.

Khi hắn trở lại phòng thấy mọi người cũng đã ngồi xuống.

Lưu Sấm vừa định về chỗ ngồi lại nghe Trịnh Huyền trầm giọng nói:

- Mạnh Ngạn, ngươi lên đây.

- Dạ?

Bên cạnh Lưu Chính đẩy hắn một cái, Lưu Sấm này mới kịp phản ứng vội vàng bước nhanh về phía trước khom người vái chào Trịnh Huyền.

- Lưu Sấm Dĩnh Xuyên bái kiến lão đại nhân.

Thời cổ đại chỉ có quan viên đức cao vọng trọng hoặc là người bề trên mới có tư cách được gọi là "đại nhân".

Trịnh Huyền gọi Lưu Sấm lên cũng chẳng khác nào thừa nhận thân thế của hắn.

Trong mắt hắn xuất hiện dòng lệ.

Trịnh Huyền nhìn Lưu Sấm từ trên xuống dưới hồi lâu đột nhiên hỏi:

- Ấn An, Căn Củ, Tử Chính các ngươi xem con trai Tử Kỳ có thể vào Bắc Hải được không?

Ấu An tên Quản Ninh, Căn Củ tên Bỉnh Nguyên.

Hai người này đều là những người có danh tiếng ở Bắc Hải.

Lúc trước bọn họ cùng với Bình Nguyên, Hoa Hâm hiệu là Nhất Long, Quản Ninh là đầu rồng, Bỉnh Nguyên là bụng rồng, Hoa Hâm là đuôi rồng … Chỉ có điều sau này hai người cho rằng Hoa Hâm phẩm hạnh không tốt cho nên họ tuyệt giao, Lưu Sấm cũng không biết rõ ba người thân cận của Trịnh Huyền, nhưng nghe lời nói này của Trịnh Huyền, thân phận của ba người họ không thấp chút nào.

Quản Ninh nói:

- Nếu Khang Thành Công chứng minh Mạnh Ngạn là con trai của Trung Lăng Hầu, thì chính là trung thần rồi. Dĩnh Xuyên không dung nạp hắn nhưng Bắc Hải quốc chúng ta không thể cự tuyệt được. Năm đó Trung Lăng Hầu vì bị kẻ gian làm hại, nếu ngay cả hậu nhân của Người mà chúng ta cũng không cho nó một chỗ cư trú thì chúng ta còn mặt mũi nào mà gặp lại cố nhân. Hơn nữa, Bắc Hải từ khi mới thành lập đến nay nhiều lần bị thảm họa chiến tranh, không có được lực lượng mạnh ủng hộ, trong tay Mạnh Ngạn có cái dũng của Bá vương, lại có nhiều lực sĩ, nghĩ có thể thủ Bắc Hải được bình an, phải vậy không?

Quản Ninh nói xong ánh mắt chăm chú nhìn Lưu Sấm.

Trong lòng Lưu Sấm xuất hiện cảm giác khẩn trương, hắn đưa mắt nhìn Trịnh Huyền liền thấy Trịnh Huyền mỉm cười, khẽ gật đầu với hắn.

Trong lòng lập tức bình tĩnh lại, Lưu Sấm chắp tay nói:

- Sấm ở Bắc Hải một ngày tất giữ được sự bình an của Bắc Hải.